Tư Thái Cung Phi

Chương 185: Chương 185: Biến Số




Edit: Huệ Hoàng hậu

Beta: Mai Thái phi.

Đáng tiếc, nguyện vọng muốn cùng đi sơn trang để thưởng cảnh và tránh nóng của Hoàng đế và Hoa Thường vẫn thất bại.

Thánh giá của Hoàng đế mới đến hành cung ngày thứ tư liền nhận được tin cấp tốc từ thượng kinh đưa tới. Điều này có nghĩa là Hoàng đế vừa rời thượng kinh thì có tin cấp tốc từ biên quan đưa đến thượng kinh, tin đến vào lúc này hẳn là chuyện cấp bách.

Chuyện quân binh đại sự quan trọng như vậy nên lão Vương gia giám quốc và trọng thần thân quý đều không dám tự chủ trương, chỉ có thể vội vàng cho người đuổi theo ngự giá của Hoàng đế. Không may thay, lần này Hoàng đế ra ngoài vội vàng nên di chuyển khá nhanh. Hơn nữa lại còn chênh lệch hơn mười ngày, vì thế đến bây giờ mới nhận được tin.

Tin cấp tốc còn chưa tính, cùng tới còn có thư nhà của Hoàng hậu. Thư của Hoàng hậu truyền đi rất chậm, nhưng do nó được gửi đi sớm hơn cho nên tới cùng lúc với tấu chương.

Hoa Thường bưng chén chè hạt sen nấm tuyết nhỏ, nhìn Hoàng đế nhíu chặt mày, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, người lại không dùng bữa tối sao? Mặc kệ quốc sự, gia sự gấp thế nào, ít nhiều gì thì Hoàng thượng cũng phải dùng bữa chứ, vì long thể... Hoàng thượng.”

Hoàng đế thấy Hoa Thường tới, miễn cưỡng hòa hoãn sắc mặt, thở dài nói: “Trẫm ăn không vào.”

Hoa Thường đặt chén sứ Thanh Hoa lên bàn, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì mà làm cho Hoàng thượng phiền lòng như thế?”

Sắc mặt Hoàng đế nặng nề, mở miệng nói: “Hoàng hậu gởi thư nói rằng vị hôn phu mà trẫm chỉ định cho Hoa Chi là Hà Sâm - môn đệ Hà thị, phi ngựa ở vùng ngoại ô, vô ý làm ngựa hoảng sợ, nên bị hất ngã gãy cổ, đã chết rồi.”

Hoa Thường nghe vậy cũng giật mình. Lại nói tiếp, nhị thúc của nàng, cũng là đệ đệ của Hoa Tường, chính là ngã từ trên ngựa xuống mà chết. Cho nên Hoa Thường vẫn luôn cho rằng, cưỡi ngựa là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, kĩ thuật không thuần thục thì đừng nên phóng ngựa.

“Hoa Chi Công chúa đã biết chưa? Chuyện này...” Hoa Thường nghĩ đến cô nương lịch sự, dịu dàng, nhã nhặn kia thì cảm thấy cực kỳ đáng tiếc. Xảy ra chuyện như vậy, cho dù người bên ngoài không dám gièm pha Công chúa thân phận tôn quý, nhưng ít nhiều trong lòng cũng sẽ cảm thấy vị Công chúa này có chút khắc phu.

Bằng không, vì sao ý chỉ tứ hôn vừa ban ra chưa đến ba tháng, thiếu niên đang yên đang lành, nói không còn thì không còn nữa rồi?

Hơn nữa, có khi không chỉ người khác nghĩ như vậy, mà ngay cả Hoàng đế và Hoa Chi Công chúa cũng có khả năng nghĩ như vậy, đây mới là chuyện phiền lòng.

“Lúc trước trẫm đã nói với Thục phi, Hà thị không phải một lựa chọn tốt. Mấy năm nay Hà thị lại càng sa sút, môn đệ trẻ trong gia tộc đều là hạng ăn chơi không làm việc đàng hoàng. Thật vất vả mới có một người miễn cưỡng có thể nhìn được một chút thì cứ rãnh rỗi lại chạy ra vùng ngoại ô phi ngựa chơi đùa. Bây giờ quả nhiên là đã xảy ra chuyện!” Hoàng đế phẫn nộ đập bàn một cái. Xảy ra chuyện như vậy, rất khó làm cho Hoàng đế không tức giận, mà phương thức Hoàng đế phát tiết chính là chuyển dời lửa giận.

Đều là do Thục phi cả. Nếu không phải lúc trước nàng ta kiên trì tự quyết định, vậy thì hiện tại sẽ không xảy ra nhiều chuyện tai hại như thế này, khiến cho Hoàng đế tức giận.

Hoa Thường vỗ vỗ lưng Hoàng đế, dịu dàng nói: “Giận dữ hại thân, Hoàng thượng cần phải bảo trọng thân thể. Hoa Chi tốt như vậy, là tiểu tử Hà gia kia không có phúc phận, phúc hậu không dày nên tất nhiên không chịu nổi ân sủng này. Hoàng thượng lại tìm cho Hoa Chi một vị hôn phu tốt là được.”

Hoàng đế nắm tay Hoa Thường, lên tiếng nói: “Nàng nói có lý. Chỉ là trong lúc này, trẫm chỉ sợ không có thời gian tìm hôn phu cho Hoa Chi. Đến cùng thư nhà của Hoàng hậu còn có tin cấp tốc từ biên quan. Chiến sự có biến, biên giới Bắc Mông lại đóng quân lần nữa, xem động thái hình như muốn quyết chiến. Nhưng nhìn tình hình phát triển của chiến sự thì vẫn chưa đến mức đó. Mã Uân thượng tấu, phía Bắc Mông hành quân bí hiểm như quỷ thần, hình như có kỳ chiêu. Trong lòng trẫm có chút lo lắng, cần phải về kinh chủ trì đại cục.”

Hoa Thường ngây ra một lúc, sau đó liền nói: “Nếu là quân binh quốc gia đại sự, chúng ta hồi kinh đi, đừng chậm trễ. Hoàng thượng cũng không cần lo lắng cho thần thiếp. Tuy Trầm Đô tốt, nhưng dù sao cũng không phải là nhà.”

Hoàng đế nhìn sắc mặt Hoa Thường vẫn tái nhợt, đau lòng nói: “Trẫm không đành lòng để nàng mang theo thân thể bệnh tật bôn ba qua lại. Vốn đã nói là muốn tới đây để tránh nóng dưỡng bệnh, kết quả lại như vậy.”

Hoa Thường lắc lắc đầu, dịu dàng nói: “Không sao, chỉ cần ở bên cạnh Hoàng thượng, tất cả đều không đáng gì.”

Hoàng đế ôm Hoa Thường vào lòng, tay hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại của Hoa Thường, khẽ nói: “Thân thể nàng không chịu nổi bôn ba như vậy, trẫm vẫn không yên tâm. Không thể để mặc nàng tự ý làm càn, hơn nữa Thập Hoàng tử cũng còn quá nhỏ. Trẫm dẫn theo Hoa Chi hồi kinh trước, nàng và tiểu Cửu, tiểu Thập trước hết ở lại đây, chờ thân thể khỏe lên rồi khởi hành. Hoặc là chờ trẫm xong việc ở thượng kinh rồi trẫm sẽ quay lại đây đón nàng.”

Hoa Thường khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nói: “Thân thể Hoa Chi cũng yếu ớt, sao lại để con bé bôn ba được?”

Hoàng đế thở dài nói: “Dù sao người đã chết là vị hôn phu của nó. Cho dù trẫm thương nó, cũng không thể để nó ở lại đây. Tốt xấu gì thì con bé cũng phải hồi cung ăn chay mấy ngày.”

Hoàng đế lại vuốt ve khuôn mặt Hoa Thường, nhẹ giọng nói: “Lần này nàng không cần theo về. Bây giờ phong cảnh của Trầm Đô cũng không tệ, trẫm sẽ để người lại cho nàng, nàng cứ tự đi ngắm cảnh. Nhớ là phải chú ý nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng thân thể cho khỏe, trẫm thật sự không yên tâm về nàng chút nào.”

Hoa Thường biết hiện tại thân thể của mình không tốt, bôn ba liên tục như vậy sẽ là gánh nặng lớn. Hơn nữa Thập Hoàng tử còn đang trong tã lót, nàng cũng không thể không suy xét đến sức khoẻ của Thập Hoàng tử, cho nên nàng đành đồng ý theo sự phân phó của Hoàng đế.

“Thần thiếp nghe theo Hoàng thượng.” Hoa Thường dựa đầu lên vai Hoàng đế. Dưới ánh nến, dường như khuôn mặt tái nhợt của nàng tăng thêm vài phần nhân khí, tỏa ra vài phần nhu hòa.

Hoàng đế ôm eo Hoa Thường, cằm cọ cọ lên đỉnh đầu của nàng, mở miệng nói: “Chúng ta còn có rất nhiều thời gian. Để lần sau, lần sau trẫm nhất định sẽ cùng nàng tránh nóng. Chờ chiến sự Bắc Mông kết thúc, trẫm sẽ dẫn theo nàng xuôi về Giang Nam. Phong cảnh Lạc Đô mới là đẹp nhất, hơn nữa khí hậu nơi đó cũng rất tốt. Bất luận xuân hạ thu đông, thì độ ấm đều vô cùng thích hợp.”

Hoa Thường nhắm mắt lại, khẽ cười nói: “Thần thiếp chưa đến Lạc Đô bao giờ, sớm nghe nói nơi đó cực kỳ phồn hoa, một vùng sông nước với cá tôm, thuyền nhỏ, đá phiến, rêu xanh...”

Khóe miệng Hoàng đế lộ ra ý cười, ánh mắt nhu hoà, nhẹ giọng nói: “Lạc Đô xa xôi, đường đi rất dài, cho nên Thường nhi phải cẩn thận dưỡng thân thể cho tốt. Nếu không thì trẫm không thể đưa nàng đi theo được.”

Hoa Thường gật gật đầu, dựa vào lồng ngực Hoàng đế, không nói nữa.

Nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này thì thật tốt biết mấy.

Ngày hôm sau, ngự giá của Hoàng đế liền khởi hành. Lần trở về này có vẻ càng thêm vội vàng. Hoàng đế cũng không mang theo nhiều người. Một vạn binh mã, để lại năm ngàn trấn giữ hành cung, số còn lại theo Hoàng đế di chuyển ngày đêm.

Hoa Chi Công chúa cũng theo ngự giá trở về. Trước khi đi, Hoa Chi đến chào tạm biệt Hoa Thường, vành mắt đều đỏ hồng. Hoa Chi Công chúa không còn nhỏ nữa, đã mười chín tuổi rồi. So với các Công chúa đã xuất giá khác thì Hoa Chi được tính là trễ, tuổi này nên gả đi rồi.

Hoa Thường cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ tay con bé, chúc con bé thuận buồm xuôi gió.

Hoàng đế đi rồi, toàn bộ hành cung chính là thiên hạ của Hoa Thường. Quả thật khi Hoàng đế không ở đây, cũng không có Hoàng hậu và các phi tần khác, thì cuộc sống của Hoa Thường tự do hơn rất nhiều.

Có điều Hoa Thường cũng không ra ngoài đi dạo hay đi ngắm phong cảnh, dù sao thì nàng cũng là một nữ nhân. Cho dù Hoàng đế hi vọng nàng có thể ở chỗ này thoải mái một chút để không bị tịch mịch, nhưng Hoa Thường vẫn kiêng kỵ ánh nhìn của người khác.

Hiện tại phu quân, phụ thân và huynh trưởng đều không ở bên cạnh nàng. Nếu nàng du ngoạn khắp nơi, chung quy sẽ bị người ta đàm tiếu. Tuy loại đàm tiếu bé nhỏ này không đáng kể, không đủ để gây thương tổn cho nàng, nhưng thanh danh chính là như vậy, phải tích lũy từng chút từng chút một.

Mấy ngày nay Hoa Thường cũng không tịch mịch, bởi vì những nơi có thể du ngoạn trong hành cung cũng không ít. Hơn nữa các quý phụ Trầm Đô đều tranh nhau đến bái kiến nàng.

Tuy nhiên, đa số đều bị Hoa Thường dùng lý do dưỡng bệnh để từ chối. Nàng chỉ tiếp kiến vài vị cáo mệnh phu nhân quan trọng mà thôi.

“Khụ khụ khụ...” Hoa Thường an dưỡng trong hành cung, tuy nàng cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn, nhưng bệnh ho lại không thuyên giảm. Hoa Thường cũng lờ mờ cảm giác được, lúc trước có lẽ nàng đã thật sự bị nhiễm ho lao, chẳng qua mầm bệnh ủ nhiều năm chưa phát tác mà thôi.

Hoa Thường ra lệnh cho bà vú chăm sóc cẩn thận cho Thập Hoàng tử. Nàng không hề hôn hay chăm nom đứa bé. Bất luận thế nào thì nàng cũng phải chuẩn bị, tính toán trước cho trường hợp tệ nhất.

Còn Cửu Hoàng tử, tuy được nuôi dưỡng dưới gối của Thục phi, nhưng vẫn là một đứa bé rất ngoan ngoãn. Mặc dù Thục phi ương ngạnh, nhưng chung quy vẫn là xuất thân vọng tộc. Về mặt giáo dưỡng tất nhiên là vượt điều kiện, mấy đứa nhỏ nàng ta nuôi nấng đều không tệ.

Hoa Chi Công chúa thì không cần phải nói, điển hình của ngoài mềm trong cứng, ngay cả Hoa Thường cũng yêu mến. Tuy Tam Công chúa quật cường, nhưng cũng có cá tính rõ ràng. Mặc dù bây giờ Cửu Hoàng tử còn nhỏ tuổi, nhưng cũng có một loại phong thái riêng biệt, nên Hoa Thường rất có thiện cảm.

Vào ngày thứ tư sau khi Hoàng đế lên đường hồi kinh, tại hành cung, đột nhiên Trung thừa Trầm Đô, Khai Phủ Doãn, Đô Chỉ Huy Sứ cùng với thủ lĩnh của năm ngàn quân thượng kinh mà Hoàng đế để lại xin cầu kiến Hoa Thường.

Hoa Thường cau mày, khó hiểu trong lòng.

Những người này đều là đại tướng và triều thần có địa vị cao, là nam tử, mà nàng là phi tần của Hoàng đế, là một phụ nhân. Bọn họ cùng nhau tới cầu kiến để làm gì? Các đại thần này cùng nhau cầu kiến, vốn là không hợp lễ nghĩa.

Nhưng có thể khiến những người này không màng đến lễ nghĩa cũng phải cầu kiến nàng, hẳn không phải là việc nhỏ. Hoa Thường trầm ngâm một chút, mở miệng nói: “Tuyên các vị đại nhân vào đi.” Sau đó nàng quay đầu nói với Thược Dược: “Đưa cả Cửu Hoàng tử và Thập Hoàng tử vào đây.”

Các vị đại thần kia tới cầu kiến nhất định là có chuyện bất đắc dĩ, Hoa Thường là phi tần hậu cung nên không tiện tiếp kiến. Điều này không những không tốt cho nàng, mà đối với các vị đại nhân kia cũng cực kỳ bất tiện. Vì thế nàng mời hai vị Hoàng tử đến, mặc kệ tuổi nhỏ hay vẫn còn trong tã lót, có Hoàng tử ở đây, suy cho cùng tính chất sẽ không giống nhau.

Khi Hoa Thường nhìn thấy bốn vị đại nhân cùng nhau tiến vào thì rất kinh ngạc, bởi vì biểu tình của bọn họ quá trầm trọng.

Trầm trọng đến mức tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.