Tư Thái Cung Phi

Chương 114: Chương 114: Cảm tình




Edit: Lan Sung nghi.

Beta: Mai Thái phi.

Ngọc Hoa cung, thiên điện bên trái.

Thái hậu chọn được ngày lành lập tức cho tiểu Ngô thị dọn tới thiên điện Ngọc Hoa cung. Dù trong lòng tiểu Ngô thị ấm ức thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, trở thành một Tiệp dư nho nhỏ trong hậu cung của Hoàng đế biểu ca, đến một cái phong hào cũng không có.

Tiểu Ngô thị, à không, hiện tại phải gọi là Ngô Tiệp dư mới đúng, ngồi trong nội điện trống trải, nội tâm như bị một hòn đá chắn ngang. Gia thế, dung mạo, tài học giống như nàng, đừng nói là Tiệp dư, ngay cả một phân vị trong cửu tần thì nàng cũng có thể ngồi được. Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể ở trong một thiên điện trống trải lại không may mắn, cúi đầu làm thiếp!

Tay Ngô Tiệp dư nắm chặt lại thành quyền, sự bất mãn và không cam lòng lan tràn khắp nội tâm. Trong lòng nàng oán hận vị tỷ tỷ phạm sai lầm kia, oán trách luôn cả cô mẫu Thái hậu vẫn luôn lạnh nhạt.

Tuy Thái hậu đã nhiều tuổi, thế nhưng vẫn vô cùng cơ trí. Bà hiểu rất rõ lý do mình để tiểu Ngô thị tiến cung, là vì để bù đắp sai lầm, không phải tranh sủng khoe tài khoe sắc.

Cho nên Thái hậu dạy dỗ tiểu Ngô thị thiên về tính tình nội liễm, trầm ổn cúi mình, hiền lương thục đức, không tranh phong, cũng không trở mặt với người khác.

Hơn nữa người mà trong lòng Thái hậu thật sự thích và có cảm tình là Khánh Quý tần. Tiểu Ngô thị này là do di nương sinh ra, trước đó Thái hậu cũng chưa từng gặp mặt qua, lấy đâu ra tình cảm? Đương nhiên đối xử với tiểu Ngô thị có phần lạnh nhạt hơn.

Cung nữ Thần Hi đứng phía sau, nhẹ nhàng bóp vai cho Ngô Tiệp dư, nhỏ giọng an ủi: “Thành Phi nương nương chỉ quét dọn qua thiên điện, cũng chưa đưa thêm thứ gì mới, xem ra phân lệ mà Nội phủ đưa tới đã bị Thành Phi cắt xén không ít. Chỉ là hiện tại chúng ta đang ở dưới mái hiên của người khác, không thể không cúi đầu. Thái hậu nương nương ban thưởng rất nhiều đồ, chờ bài trí trang hoàng lên, thì nhất định nhìn cung điện sẽ rất mỹ lệ và sang trọng.”

Ngô Tiệp dư miễn cưỡng cười cười, ôn nhu nói: “Thái hậu cô mẫu hậu ái.”

Phần lớn cung nữ và mama bên cạnh nàng đều là do Thái hậu ban thưởng, cũng là vì muốn tốt cho nàng. Những người này khẳng định không phải người qua loa, có tâm cơ phản trắc, ăn cây táo, rào cây sung. Dù vậy cũng có khuyết điểm, tuy trong lòng nàng bất mãn với Thái hậu, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói lời cảm kích, mang ơn đội nghĩa, bởi vì những cung nhân này còn là cơ sở ngầm của Thái hậu.

Hiện giờ Thái hậu đã ngã một lần nên khôn hơn một chút. Bà không mong đợi gì nhiều vào nhan sắc và tài năng của chất nữ của mình. Điều mà bà quan tâm bây giờ chính là thực thi theo dõi toàn diện, dạy dỗ từ các phương diện thông thường. Ngay cả các mama, cung nữ đều là những người “nói lời thật khó nghe”, nhất định phải đào tạo ra được một phi tần hiền huệ, hiểu lý lẽ, không thể để Ngô Tiệp dư đi theo vết xe đổ khi xưa của Khánh Quý tần.

Ngô Tiệp dư đưa mắt nhìn lại, hoàng cung này như một cái nhà giam, không có một tia hy vọng nào.

---

Thượng Dương cung.

Hoa Thường thổi thổi thuốc trong chén, lại dùng thìa thử độ ấm, ôn nhu nói: “Cát nhi ngoan, thuốc không còn nóng nữa.”

Hiện tại, Trần Cát đã là thiếu niên mười tuổi, nhưng vẫn còn tính tình của một tiểu hài tử, sinh bệnh không muốn uống thuốc, đôi khi còn tủi thân làm nũng.

Trần Cát ở bên cạnh Hoa Thường đã hơn bốn năm, từ lúc ban đầu còn xa lạ cho đến bây giờ tình cảm thân mật. Tuy không phải mẫu tử nhưng vẫn có vài phần tình cảm mẫu tử.

Trần Cát nằm trên giường, sắc mặt có chút vàng vọt, giọng nói yếu ớt: “Mẫu phi, nhi thần không sao cả, không cần uống thuốc. Chỉ là chút phong hàn, mấy ngày nữa nhi thần cũng sẽ khỏe thôi mà.”

Hoa Thường sờ trán Trần Cát, ôn nhu nói: “Làm càn, sinh bệnh sao có thể không uống thuốc được? Mẫu phi còn chuẩn bị tuyết lê đường phèn cho con, uống thuốc xong là có thể ăn rồi.”

Trần Cát thích nhất là Hoa Thường tự mình xuống bếp làm tuyết lê đường phèn, nghe vậy ánh mắt nó liền sáng lên, sau đó lại tối đi, yếu ớt nói: “Mẫu phi ở Vương phủ sẽ không xuống bếp làm đồ ăn cho con đâu, chỉ có đệ đệ mới được thưởng thức tay nghề của mẫu phi mà thôi...”

Hoa Thường thở dài, nàng biết Trần Cát lại nhớ đến phụ mẫu thân sinh ở Vương phủ.

Vào đầu năm Kính Vương phi sinh được một bé trai. Kính vương và Vương phi thành thân đã hai mươi năm, bây giờ mới được đứa con thứ hai, có thể nói là quý hơn trân bảo. Trần Cát ở bên cạnh nhìn, đương nhiên tâm tình buồn bã không vui.

Mỗi năm Trần Cát đều không ở bên cạnh Kính vương và Vương phi, nên hai phu thê họ cảm thấy có lỗi với nó, cũng muốn yêu thương nó thật tốt. Nhưng mà thời gian và hoàn cảnh lại tạo nên khoảng cách làm cản trở một nhà ba người bọn họ bồi dưỡng tình cảm.

Thêm sự khác biệt về phương diện sinh sống và trưởng thành, nên quá trình bồi dưỡng tình cảm giữa Trần Cát và Kính vương cũng xuất hiện vấn đề. Còn Vương phi lại đặt hết sự quan tâm vào đứa con yếu ớt mới sinh, tất nhiên sẽ lơ là Trần Cát.

Vì thế mà sinh ra ngăn cách.

Đây cũng là hình ảnh mà Hoàng đế muốn nhìn thấy, là một trong những mục đích Hoàng đế đưa Trần Cát vào cung nuôi dưỡng.

Đây là một loại sách lược đầu tư lâu dài. Hoàng thượng là người coi trọng thanh danh minh quân, hắn không muốn mang trên lưng ô danh chèn ép, tàn hại huynh đệ, nên chọn một con đường vòng.

Quan hệ giữa Thế tử Trần Cát và Kính Vương phủ ngày càng xa cách, nhưng quan hệ với Hoàng đế và Hoa Thường càng ngày càng gần gũi. Nói như vậy, tương lai chờ đến lúc Trần Cát kế thừa vương vị, Kính vương sẽ không còn là kẻ địch của Hoàng đế, mà là bằng hữu và thần tử trung thành của Hoàng đế.

Trong lòng Hoa Thường hiểu rõ, thậm chí Kính vương và Thế tử Trần Cát cũng hiểu rõ, nhưng tình cảm con người lại không chịu sự khống chế của lí trí. Khi Trần Cát nhìn thấy cảnh phụ vương và mẫu phi đều thiên vị đệ đệ, bỏ quên đứa bé bị khổ sở chèn ép là nó, về mặt tình cảm thì nó không thể chấp nhận được.

Kính vương và Vương phi cũng như thế. Ấu tử chưa tròn một tuổi thì rất dễ chết yểu. Trưởng tử lại không sống bên cạnh, cảm tình không giống nhau, đương nhiên không tránh khỏi sẽ thiên vị bên kia hơn.

Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Hoàng đế.

Việc Hoa Thường có thể làm là yêu thương Trần Cát gấp bội. Đây là một đứa bé đáng thương, bởi vì sinh ra ở Hoàng gia, nên nó không thể làm gì khác.

“Cát nhi còn có mẫu phi, mẫu phi xuống bếp làm đồ ăn ngon cho Cát nhi. Nhân lúc tiểu Tứ không ở đây, con mau ăn đi. Nếu không, tiểu Tứ trở về lại lăn lộn dưới đất, khóc nói Thế tử ca ca không thương nó nữa đấy.”

Trần Cát nhớ tới tiểu Tứ nghịch ngợm thích gây sự, trên mặt lộ ra nụ cười. Đệ đệ này và đệ đệ ở vương phủ không giống nhau. Đệ đệ này sẽ cười với nó, chơi cùng với nó, sẽ ra sức làm nũng. Còn đệ đệ ở vương phủ chỉ biết khóc, lôi kéo sự chú ý của mẫu phi và phụ vương, nó không thích đệ đệ đó.

“Cát nhi uống thuốc, sau đó bệnh sẽ khỏi, thì Cát nhi có thể dẫn tiểu Tứ ra ngoài chơi được rồi. Nếu tiểu Tứ không nghe lời, con hãy đánh mông nó, nó sợ nhất là đánh mông.” Hoa Thường ôn nhu dụ dỗ.

Trần Cát ngoan ngoãn gật đầu, trên khuôn mặt non nớt đều là biểu tình chờ mong.

Đối với ba đứa bé, Hoa Thường luôn tận lực xử lý mọi việc sao cho công bằng nhất. Nàng giao tiểu Tứ cho Thế tử trông nom, lại giao Viện nhi cho tiểu Tứ chơi cùng, cũng không đặc biệt thiên vị đứa nào. Quả thật như vậy lại hình thành một vòng tuần hoàn tốt đẹp, khiến đứa lớn ít đi một phần ghen tị, nhiều thêm một phần trách nhiệm đối với đứa nhỏ.

---

Vị Ương cung.

Hoàng đế ngồi trên ghế tử đàn khắc thanh loan mẫu đơn, Hoàng hậu ngồi đối diện. Trên bàn trà màu đen khảm ngà voi ở bốn góc có đặt hai chung trà bằng sứ Thanh Hoa vẽ mục đồng thổi sáo.

Thật ra Đế Hậu rất ít khi có thời gian ngồi cùng nhau ấm áp như vậy.

Hoàng hậu đan hai tay lại với nhau, cúi đầu nói: “Vào đông lại sắp đến tất niên, đầu xuân là tuyển tú, vừa đúng dịp có thể vào lúc không khí tất niên vui mừng đại phong lục cung, Hoàng thượng thấy thế nào?”

Hoàng đế vô thức gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, gật đầu nói: “Đúng là nên làm như vậy, nàng xem ai cần tấn vị, lập một danh sách đi.”

Hoàng hậu khẽ cười khoan thai: “Thần thiếp thấy phân vị của Thấm Thục phi và Kỳ Hiền phi tạm thời không cần tấn, Hoàng thượng thấy thế nào?”

Hai vị này là người trên đầu quả tim của Hoàng đế, chắc chắn Hoàng hậu sẽ không động đến phân vị của các nàng. Nhưng Hoàng hậu vẫn muốn hỏi qua Hoàng đế một câu, xem đó là việc hệ trọng.

Hoàng đế hơi nhíu mày, mở miệng nói: “Tạm thời không cần. Đúng rồi, Thành Phi ở phi vị đã bao nhiêu năm rồi?”

Hoàng hậu ôn nhu trả lời: “Sắp sáu năm, Thành Phi được tấn phi vị trước khi Kỳ Hiền phi vào cung.”

Hoàng đế suy xét trong chốc lát, chậm rãi nói: “Chuyện có tấn vị cho Thành Phi hay không, trẫm sẽ suy xét thêm, hai ngày sau trẫm sẽ nói lại với nàng.”

Hoàng hậu gật đầu đáp ứng, tiếp tục nói: “Nghiêm Tu nghi Trữ Tú cung, Ôn Quý tần Tiêu Phòng cung, thần thiếp thấy đều không cần tấn. Nhưng Ninh Quý tần Trường Nhạc cung, thần thiếp đặc biệt tấn một bậc, thăng làm Chiêu nghi đứng đầu cửu tần.”

Hoàng đế chậm rãi nói: “Đại Hoàng tử cũng lớn, phân vị của Ninh Quý tần thật sự nên thăng. Vậy cứ làm theo lời Hoàng hậu đi, có thể thăng lên Chiêu nghi, phong hào giữ nguyên.”

Hoàng hậu cười nói: “Sang năm Đại Hoàng tử đã mười lăm, có muốn chọn người trong nhóm tú nữ không?”

Hoàng đế lắc đầu, nghiêm giọng nói: “Hôn sự còn sớm, nếu là chọn thứ phi, thị thiếp thì có thể xem một chút. Nàng cũng không cần quản, đến lúc đó xem suy nghĩ của Ninh Quý tần như thế nào đã.”

Trong lòng Hoàng hậu lộp bộp một hồi. Nàng thăng Ninh Quý tần lên Chiêu nghi, lý do chủ yếu là muốn quản chuyện lập chính phi của Đại Hoàng tử, không ngờ Hoàng thượng lại không có ý này.

Chuyện này nghĩa là, lúc Đại Hoàng tử cưới chính phi, chắc chắn Ninh Quý tần đã thăng lên Chiêu nghi sẽ được tấn phong thêm một lần nữa. Xem ra, Hoàng thượng vẫn vô cùng có cảm tình với hai mẫu tử nàng ấy.

Trên mặt Hoàng hậu vẫn là tươi cười khoan dung dịu dàng, gật đầu đáp ứng, tiếp tục nói: “Ba người Lan Tiệp dư, Thẩm Quý nhân, Mạnh Cơ cũng coi như là lão nhân trong cung, thần thiếp cho rằng đều tấn phong một bậc. Còn có Triệu Lương viện của Tiêu Phòng cung cũng tuân thủ cung quy nghiêm ngặt, phẩm hạnh nhu lương (ôn nhu + lương thiện), Thấm Thục phi cũng đã nhiều lần có lời khen, có thể tấn phong một bậc. Diêu Quý cơ ở cùng Triệu Lương viện, chịu liên lụy vì chuyện của Khánh Quý tần, vẫn luôn bị cấm túc, không bằng nhân dịp năm mới tết đến giải trừ cho nàng.”

Hoàng đế gật đầu: “Cũng không tồi. Đến lúc đó nàng cẩn thận lập một danh sách, trình cho Thái hậu xem thử. Sau đó chúng ta lại bàn bạc cụ thể hơn.”

Hoàng hậu hành lễ đáp ứng.

Từ Vị Ương cung đi ra, Hoàng đế lập tức xoay người đến Thượng Dương cung.

Hoàng hậu nghe tin Hoàng thượng đến Thượng Dương cung, chỉ than nhẹ một tiếng, khuôn mặt đã không còn trẻ trung trở nên lãnh đạm u sầu.

“Rốt cuộc thì Hiền phi khác biệt.” Hoàng hậu nhẹ nhàng nói một câu, không biết là cảm thán hay là trào phúng nữa.

Thúy Lâu phủ thêm cho Hoàng hậu một chiếc áo choàng thêu hoa văn đuôi khổng tước màu đỏ thẫm, ôn nhu nói: “Trời lạnh giá, nương nương bảo trọng phượng thể.”

Hoàng hậu cúi đầu cười, nhắm mắt lại, giấu đi phiền muộn: “Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.