Edit: Phương Tu dung.
Beta: Mai Thái phi.
Ngọc Hoa cung.
Sau khi Thành Phi trở về từ Trữ Tú cung liền cởi bỏ cung trang nặng nề, thay bằng một thân thường phục nhẹ nhàng, ngồi trên giường, tựa vào đệm lưng, tay đặt lên trán rồi chìm vào suy tư.
“Trong khoảng thời gian này dường như thái độ của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu có gì đó không đúng, bổn cung còn cho rằng cảm giác này là sai, nhưng hôm nay nhìn điệu bộ của Hiền phi như vậy, càng chứng tỏ việc này đúng là có vấn đề.” Thành Phi lẩm bẩm trong miệng.
Vương mama đứng bên cạnh là lão mama mà Thành Phi vô cùng tín nhiệm, nghe thấy lời này, thấp giọng hỏi: “Vậy hôm nay nương nương đã phát hiện ra điều gì?”
Thành Phi cong cong khóe miệng nói: “Hoàng thượng vẫn luôn rất tôn trọng Hoàng hậu, ngoài mùng một và mười lăm ra, những ngày khác cũng thường hay ngủ lại, vô cùng sủng ái. Nhưng trong vòng một năm trở lại đây, số ngày Hoàng thượng ngủ lại ở Vị Ương cung càng ngày càng ít, bổn cung đã cảm giác được chuyện này có chút kì lạ. Hơn nữa, trong trường hợp Hoàng hậu vẫn còn đang khoẻ mạnh thì cung vụ chưa bao giờ để những phi tần khác can thiệp vào. Nhưng lần tuyển tú này, Hoàng thượng lại hạ chỉ để tam Phi cùng hỗ trợ, việc này đã làm bổn cung ngửi thấy có điều gì đó bất thường.”
Vương mama híp híp mắt, khẽ hỏi: “Vậy ý của nương nương là, thái độ của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu có sự thay đổi? Địa vị của Hoàng hậu đã bị dao động rồi sao?”
Khóe miệng Thành Phi cười cong thành một vầng trăng nhỏ, thanh âm mang theo sự hả hê đắc ý và nỗi căm hận khoái trá: “Thật ra Hoàng hậu nương nương của chúng ta đã xử lý mọi chuyện vô cùng tốt. Đáng tiếc, vẫn bị bổn cung nhìn ra manh mối.”
“Hôm nay, Hiền phi có nói sẽ nhớ kĩ chuyện tuyển tú nữ, nhưng nàng ấy và Nghiêm thị vốn không thân không thích, Hiền phi làm như vậy chỉ có một khả năng, chính là việc này đã được Hoàng thượng phân phó trước!” Ý cười của Thành Phi càng lúc càng nhiều: “Như vậy, chuyện này Hoàng thượng không nói với Hoàng hậu, mà lại cố tình nói với Hiền phi, việc này cuối cùng là vì cái gì?”
Thành Phi không chờ Vương mama trả lời đã nói tiếp: “Không phải là Hiền phi được sủng ái quá mức, mà là Hoàng thượng không còn tín nhiệm Hoàng hậu nữa!”
Vương mama có chút kinh ngạc, thấp giọng nói: “Nhưng Hoàng hậu cũng không phạm phải sai lầm gì.”
Nụ cười của Thành Phi càng thêm rực rỡ: “Chuyện Hoàng hậu có phạm sai lầm gì hay không thì cũng không quan trọng, quan trọng là thái độ của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu đã thay đổi. Nếu chuyện không có kẽ hở, tất nhiên bổn cung sẽ vô kế khả thi [1], nhưng hiện tại chính Hoàng hậu đã lộ ra sơ hở, sao có thể trách người khác xuống tay chứ?”
[1] Vô kế khả thi (无计可施): Không còn cách gì có thể đem ra dùng được.
Vương mama nhìn ánh mắt thâm trầm của Thành Phi, trong lòng vô cùng bất an, nhưng sau đó lại dần trở nên yên ổn. Tuy rằng Thành Phi làm việc ngoan độc, nhưng nhiều năm trôi qua, chưa bao giờ để xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài, Thành Phi tỏ vẻ sấm rền gió cuốn (hồ đồ), nhưng thật ra nàng xem xét mọi chuyện vô cùng kĩ càng. Về điểm này, Thục phi không thể nào so sánh với nàng.
Một lát sau, có một cung nữ tiến vào khẽ nói: “Khởi bẩm nương nương, Thẩm Quý nhân đến.”
Thành Phi nhíu mày, phất tay: “Truyền vào”, sau đó liền bảo Vương mama lui xuống.
Thẩm Quý nhân mặc một thân thường phục bằng lụa thêu hai đoá mộc lan xanh lục, trên đầu chỉ cài hai cây trâm đơn giản, vừa vào cửa đã nhún người hành lễ: “Tần thiếp tham kiến Thành Phi nương nương, nương nương cát tường.”
Thành Phi thong thả ngẩng đầu, mở miệng nói: “Ngươi khách khí như vậy làm gì, chỉ là chút lễ nghi phiền phức.”
Thẩm Quý nhân cười cười, biết Thành Phi không phải là người để ý chuyện lễ tiết, nhẹ nhàng nói: “Nương nương đối xử với tần thiếp vô cùng rộng rãi, tần thiếp hận không thể phổng mũi lên.”
Thành Phi cong cong khóe miệng, giơ tay chỉ vào ghế dựa ở bên cạnh: “Ngồi đi. Bổn cung biết ngươi tới vì chuyện gì. Thế nào, tú nữ chưa vào cung mà ngươi đã rối loạn trước rồi sao?”
Thẩm Quý nhân ngồi xuống, có chút xấu hổ cười cười: “Nương nương sớm đã vững vàng ngồi câu cá [2], hiển nhiên sẽ không để những tú nữ này trong mắt. Nhưng tần thiếp không con lại không được sủng ái, sao có thể không lo lắng chứ? Tiến cung ba năm, những ngày nhìn thấy long nhan Hoàng thượng còn chưa đến ba mươi ngày. Hiện giờ tần thiếp giống như đóa hoa xinh đẹp đang lưu luyến, không biết cuộc sống này có ý nghĩa gì nữa.”
[2] Nguyên văn là tọa điếu ngư thai, được trích từ câu “Nhâm bằng phong lãng khởi, ổn tọa điếu ngư thai” (任凭风浪起, 稳坐钓鱼台): Dù cho sóng gió nổi lên, vẫn vững vàng ngồi câu cá. Khi gặp tình trạng khó khăn, nguy hiểm thì vẫn không dao động.
Thành Phi thấy Thẩm Quý nhân đúng là có chút bi thương ủ rũ, trong lòng cũng có vài phần thương cảm cho nàng ta, lên tiếng nói: “Hiện tại ngươi sốt ruột cũng vô dụng. Hôm nay bổn cung đã xem qua các tú nữ, còn chưa thấy hết, chỉ nhìn hơn mười đợt, không đến một trăm người. Sớm muộn gì, trong một trăm người này cũng có khoảng bốn mươi người được ghi tên rồi trình lên Hoàng thượng. Danh môn quý nữ nhiều không kể xiết, cứ chờ xem đi.”
Thẩm Quý nhân khẽ giương mắt, trong tiếng khóc nức nở còn mang theo nỗi ấm ức, nghẹn ngào nói: “Nhóm phi tần tiến cung vào ba năm trước, chỉ có phân vị của tần thiếp là không hề thay đổi. Còn Kỳ Hiền phi, Ôn Quý tần, thậm chí là Mạnh Cơ đều đã được thăng vị, trong lòng tần thiếp sao có thể không nóng nảy đây? So ra thua kém với các nàng ấy thì cũng thôi đi, nhưng nếu những tú nữ tiến cung lần này cũng đè lên đầu tần thiếp, thì tần thiếp còn mặt mũi gì nữa?”
Thành Phi lạnh nhạt mở miệng: “Ấm ức? Ấm ức cái gì? Hiện giờ Hoàng thượng đang lúc sung mãn, sau này những tú nữ tiến cung sẽ càng ngày càng đếm không hết, sẽ luôn có người có gia thế, tướng mạo và phẩm hạnh còn tốt hơn ngươi và bổn cung rất nhiều. Lúc trước, khi Hoa Phi tiến cung, chẳng lẽ bổn cung không ấm ức sao? Hiện giờ Hoa Phi đã đứng hàng tứ Phi, trở thành Kỳ Hiền phi, đè mạnh mẽ lên đầu bổn cung, bổn cung không ấm ức à? Bổn cung nói cho ngươi biết, ấm ức, ai cũng chịu ấm ức. Khóc lóc kể lể hay chèn ép người khác đều không phải là phương pháp giải quyết tốt, ngẫm lại xem có chuyện gì có thể gia tăng thêm lợi thế cho bản thân hay không mới là cách làm của người thông minh!”
Thẩm Quý nhân mím môi, không dám khóc nữa, thấp giọng trả lời: “Nương nương giáo huấn chí phải.”
Thành Phi thấy Thẩm Quý nhân là người ngoan ngoãn, làm việc lanh lợi, vậy nên có lòng muốn lôi kéo nàng ta, bèn nói tiếp: “So với việc lo lắng về tú nữ, không bằng ngươi ngẫm lại xem, trong khoảng thời gian này, thừa dịp người mới còn chưa tiến cung, lấy lòng Hoàng thượng cho thật tốt. Chờ người mới tiến cung rồi, ngươi muốn tranh sủng sẽ càng khó khăn đấy.”
Thẩm Quý nhân hành lễ đáp: “Vâng.”
Thành Phi nói tiếp: “Hiện giờ Nhị Hoàng tử có thể học tốt cả văn lẫn võ, trước đó vài ngày còn được đi săn ở ngoại uyển, bổn cung sẽ tận lực mời Hoàng thượng tới đây. Ngươi nên có tâm nhãn, nhất định phải xử lý thật lưu loát, xuất hiện trước mặt Hoàng thượng nhiều hơn.”
Thẩm Quý nhân lộ ra nét vui mừng, cung kính nói: “Tạ ơn nương nương đã dìu dắt.”
Thành Phi nhàn nhạt gật đầu, sau đó nói: “Thôi, ngươi trở về đi.”
Thẩm Quý nhân nhún người hành lễ: “Vâng, tần thiếp cáo lui.”
---
Thượng Dương cung.
Hoa Thường vừa về cung của mình thì nhận được ý chỉ từ Kiến Chương cung, nói rằng buổi tối Hoàng thượng sẽ tới đây.
Lan Chi đỡ Hoa Thường, ý cười dịu dàng nói: “Hoàng thượng vô cùng sủng ái nương nương. Hiện giờ trong lục cung, nương nương nhận thịnh sủng nhiều nhất.”
Hoa Thường cười nhàn nhạt: “Đừng nói bậy, để người khác nghe thấy được sẽ cho rằng chúng ta ngông cuồng. Tứ Hoàng tử thế nào rồi? Vẫn tốt chứ?”
Thược Dược bước đến trả lời: “Buổi sáng Tứ Hoàng tử không thấy nương nương thì khóc nháo một chút, nhưng một lát sau đã an ổn trở lại. Gần đây Tứ Hoàng tử còn tăng hai cân, người chắc hơn nhiều.”
Hoa Thường nghe vậy có chút cao hứng, lên tiếng nói: “Ôm tiểu Tứ tới đây để bổn cung nhìn một lát.”
Nhũ mẫu vội vàng ôm Tứ Hoàng tử vào điện, nhún người hành lễ xong mới giao đứa bé cho Hoa Thường.
Hiện giờ tư thế ôm trẻ con của Hoa Thường đã rất thuần thục, nhìn đứa bé trắng trẻo mập mạp trước mắt, yêu không chịu được, vươn ngón tay trêu chọc: “Ai da, tiểu Tứ có nhận ra mẫu phi hay không?”
Đứa trẻ mới một tuổi sao có thể nghe hiểu được, chỉ xem như nàng đang chơi đùa cùng với nó, cười đến mức nước miếng chảy tí tách.
Hoa Thường không chê bẩn, cầm khăn lau khô cho thằng bé, bất đắc dĩ cười nói: “Quả nhiên đứa nhỏ này tâm khoan thể béo [3], chắc nịch lên không ít.”
[3] Tâm khoan thể béo ( 心宽体胖 ): Trong lòng không có vướng bận thì cơ thể sẽ mập lên.
Hoa Thường nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Thế tử đã học xong chưa?”
Lan Chi trả lời: “Có lẽ rất nhanh sẽ xong.”
Hoa Thường gật đầu phân phó: “Mau chuẩn bị bữa tối thật tốt, sau khi học xong Thế tử nhất định sẽ đói bụng, để nó ăn trước. Sau đó phân phó Ngự Thiện phòng đặc biệt chuẩn bị một phần nữa, không chừng lúc Hoàng thượng đến, có lẽ sẽ muốn dùng bữa.”
Lan Chi nhún người đáp ứng.
Quả nhiên, khi mặt trời vừa khuất núi, loan giá của Hoàng đế đã đến.
Hoàng thượng hỏi việc học của Thế tử theo lẽ thường, kiểm tra đơn giản một chút, liếc thấy Tứ Hoàng tử phun bong bóng bèn cho bọn họ lui xuống.
Hoa Thường cười nói: “Hoàng thượng đến thật đúng lúc. Ngự Thiện phòng vừa mang thức ăn đến, có Long Chu Quyết Ngư [4], chim cút nấu tương, sườn hươu, cháo nấu với lá sen thanh đạm mà Hoàng thượng thích, đều là thứ khó cầu.”
Hoàng đế hài lòng cười nói: “Chờ trời vào đông, đến dịp săn bắn mùa đông, lúc đó trẫm sẽ dẫn nàng theo, dù là món ăn thôn quê cũng có thể chế biến ngon miệng mà mới lạ, nhân tiện lấy chút lông thú làm xiêm y cho nàng.”
Hoa Thường bất đắc dĩ cười: “Thần thiếp không hiểu chuyện cưỡi ngựa bắn cung, tay lại trói gà không chặt, sao có thể săn bắn chứ, vô duyên vô cớ lại bị mất mặt.”
Hoàng đế cười haha: “Người khác đều mong ước có thể đi, nàng lại cố tình nghĩ đến chuyện thực tế. Trẫm cũng không cần nàng tự mình săn thú, chỉ cần chậm rãi cưỡi ngựa, đi bộ là được rồi.”
Hoa Thường cúi đầu cười nhạt: “Vậy nếu thần thiếp có làm gì thất lễ, Hoàng thượng phải đáp ứng, không được đổi ý đâu đấy.”
Hoàng đế vui vẻ cười nói: “Trẫm miệng vàng lời ngọc, sao có thể dễ dàng đổi ý như vậy.”
Trong lòng Hoa Thường vô cùng vui mừng. Tiến cung đã gần ba năm, cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở không khí một chút, đây chính là cơ hội khó có được.
Lễ hội săn bắn mùa đông được tổ chức tại bãi săn ở vùng ngoại ô kinh thành. Nếu không có điều bất ngờ xảy ra, về cơ bản sẽ được tổ chức mỗi năm một lần, cũng coi như là một sự kiện trọng đại.
Sau khi mang bữa tối lên, Hoa Thường tự mình gắp thức ăn cho Hoàng đế.
“Hôm nay thần thiếp đi cùng Hoàng hậu nương nương xem xét tú nữ. Thần thiếp đã nhìn rất kĩ càng, đều là những thiếu nữ vô cùng tốt. Thiếu nữ Nghiêm thị mà Hoàng thượng đề cập đến, thần thiếp cũng đã thấy. Nàng ấy thật đúng là có bộ dáng tiểu mỹ nhân.” Hoa Thường vừa gắp thức ăn, vừa nói chuyện phiếm.
Hoàng đế cười cười nói: “Nàng lưu tâm một chút, thiếu nữ Nghiêm thị này nhất định phải tiến cung. Đúng rồi, nàng có thấy người nào tốt không, trẫm ban cho đường đệ nàng một người.”
Hoa Thường hơi cúi đầu, cười bất đắc dĩ: “Hoàng thượng, chuyện lần này dường như có chút không ổn. Việc tuyển tú, vốn nên thương nghị với Hoàng hậu nhiều hơn, mà Hoàng thượng lại phân phó hết cho thần thiếp. Nếu Hoàng hậu nương nương biết, trái tim nhất định sẽ nguội lạnh, có lẽ còn oán hận thần thiếp dài tay (quản nhiều chuyện).”
Hoàng đế cười nhạt, không muốn thảo luận về vấn đề này nữa: “Việc Hoàng hậu phải giải quyết rất nhiều, trẫm không muốn làm phiền nàng ấy quá mức. Vậy nên nàng cố gắng đảm đương nhiều một chút, nàng làm việc trẫm rất yên tâm.”
Hoa Thường cúi đầu ngập ngừng nói: “Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng tín nhiệm. Lại nói tiếp, những tú nữ hôm nay thần thiếp nhìn thấy đều tốt vô cùng, làm thần thiếp không biết liệu đường đệ có xứng nổi không.”
Hoàng đế không để bụng nói: “Trẫm sớm đã nghe qua, vị đường đệ kia của nàng học thức thực sự không tồi, tên gọi là Hoa Tích phải không? Tuấn tú lịch sự, xuất thân cũng không kém, có chỗ nào không xứng chứ?”
Hoa Thường nói thật cẩn thận: “Vị đường đệ kia của thần thiếp mệnh khổ, chưa sinh ra đã mất phụ thân, dù sao cũng mồ côi từ trong bụng mẹ, sợ người đời bới móc có nhiều thiếu sót. Huống chi, hắn cũng bằng tuổi thần thiếp, nay đã mười tám, không còn nhỏ nữa. Hắn luôn muốn thi đậu công danh rồi mới thành gia lập thất, vậy nên mới kéo dài đến hiện tại.”
Hoàng đế vẫy vẫy tay nói: “Từ đâu ra mà có nhiều quy củ như vậy. Trẫm đã hạ chỉ tứ hôn, ai còn dám bới móc thiếu sót?”
Hoa Thường cười: “Dù sao cũng phải để người ta nguyện ý mới được. Đây là kết thân, không phải kết thù. Hôn nhân là gắn kết hai dòng họ, nên phải thật thận trọng.”
Hoàng đế bất đắc dĩ cười nói: “Vậy trước tiên nàng cứ chọn những thiếu nữ trúng tuyển từ lần tuyển tú nữ này đi. Nếu nhìn vừa mắt cứ việc triệu đến cung nàng tâm sự, hoặc thỉnh mẫu hậu giúp nàng xem xét một chút. Nếu thật sự không có người thích hợp cũng không cần sốt ruột, trẫm sẽ chọn từ tôn thất một người thật tốt để gả cho đường đệ nàng.”
Hoa Thường nói dỗi: “Hoàng thượng đừng nói bậy, đường đệ thiếp sao có thể xứng với quý nữ tôn thất chứ. Thần thiếp chỉ mong đường đệ cưới được một nữ tử hiền huệ, tri thư đạt lễ [5]. Nếu nàng ấy thuộc dòng dõi thư hương thì tốt quá rồi.”
[5] Tri thư đạt lễ ( 知書達禮 ): Phải học rộng và cư xử đúng lễ nghi.
Hoa Thường không muốn Hoa Tích cưới một vị quý nữ. Hoa Tích vốn là thiếu niên không có phụ thân, tính cách mẫu thân lại yếu mềm. Nếu thật sự cưới một vị quý nữ cường thế, vậy chuyện trong nhà không cần nghĩ thì cũng biết sẽ như thế nào rồi.
Huống chi, thế gia kết thân vốn không hề để ý đến quyền thế, cũng không có tiền lệ liên hôn với nữ tử của tôn thất.
Có lẽ Hoàng đế cũng biết tính xấu này của thế gia, chưa chắc đã coi trọng quý nữ tôn thất, cho nên không nhiều lời nữa: “Vậy nàng xem xét một chút, tuyển người thật phù hợp, trẫm nhất định sẽ tứ hôn, cho bọn họ một ân điển.”
Hoa Thường nhún người hành lễ: “Vậy thần thiếp tạ ơn ân điển của Hoàng thượng trước.”
Hoàng đế cầm lấy tay Hoa Thường, ôn nhu nói: “Nàng đừng nên cả ngày cứ hành lễ tạ ơn như vậy, cảm giác vô cùng xa lạ, lại còn quá mức khách khí.”
Hoa Thường mím môi cười: “Lễ nghi không thể bỏ được. Hoàng thượng đối xử tốt với thần thiếp, thần thiếp biết. Nhưng có một vài việc, để trong lòng mới là chuyện đẹp nhất, nếu nói ra rồi, ngược lại sẽ không còn ý cảnh nữa. Thần thiếp hiểu tâm ý của Hoàng thượng, cũng mong Hoàng thượng hiểu cho tấm lòng của thần thiếp.”
Hoàng đế cầm tay Hoa Thường, ôm Hoa Thường vào trong lồng ngực, thở dài: “Tính cách Thường nhi vốn nội liễm, nhưng trẫm vẫn sẽ hiểu nàng.”
Chuyện ôn nhu đưa tình vốn chỉ nên có một chút trong cuộc sống để điều hòa, cuối cùng vẫn phải trở về thực tế. Nhưng chính những việc vặt phiền toái cứ lặp đi lặp lại này mới đủ sức để tạo ra một gia đình chân chính.
Hoa Thường vốn không có dã tâm lớn như vậy, nhưng đáng tiếc Hoàng hậu lại tự làm loạn trận tuyến, như vậy, nếu không thừa dịp có lỗ hổng mà chen vào, mới thật sự là kẻ ngốc.
Nàng không có dã tâm thay thế được bảo tọa của Hoàng hậu, nhưng nàng có thể thay thế được vị trí của Hoàng hậu trong lòng Hoàng thượng.
Có lẽ đây sẽ là một quá trình vô cùng lâu dài, nhưng nàng vốn có rất nhiều lòng kiên nhẫn.