Edit: Lan Sung nghi.
Beta: Mai Thái phi.
Hoa Thường rất ít mở miệng bàn luận chuyện gì ở trước mặt nhiều người như vậy, nên có chút khẩn trương. Nhưng vẻ mặt của nàng vẫn nhàn nhã ung dung như trước, thanh âm êm dịu: “Vừa rồi Đại vương nhắc tới “Chiêu Quân gả chồng biên tái xa xôi”, tuy bổn cung chỉ là nữ tử nhưng đã từng đọc qua một chút sách, biết được vài chữ, cũng đặc biệt ngưỡng mộ Công chúa Chiêu Quân. Hiện tại không nhịn được muốn hỏi, Đại vương suy nghĩ như thế nào về việc Chiêu Quân gả đi biên cương xa xôi?”
Đôi mày kiếm của Kham Bố vương nhướng lên một chút, cười nói: “Bổn vương vẫn luôn vô cùng ngưỡng mộ người có thể vì quốc gia, vì dân tộc, vì hòa bình mà cống hiến hết mình, không phân biệt nam nữ. Đương nhiên Chiêu Quân cũng là nhân tài kiệt xuất trong số đó. Nàng ấy mang đến hòa bình và thịnh vượng cho biên cương Hán - Hung. Thành trì yên ổn vô sự, trâu ngựa trải khắp thảo nguyên, mở ra thời kỳ thái bình chưa từng có, người dân quên đi nạn binh đao, dập tắt năm mươi năm khói lửa ở biên giới Hán - Hung. Sao bổn vương lại không thể đánh giá nàng ấy cao thượng chứ?”
Hoa Thường nâng tay áo lên, che khuất nửa khuôn mặt, cong môi cười, sau đó ôn nhu nói: “Đại vương vô cùng tôn sùng Chiêu Quân, bổn cung cũng cảm thấy rất vui mừng. Xem ra Đại vương cầu thân thật sự là vì bang giao và hòa bình hai nước.”
Kham Bố vương gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
Hoa Thường khẽ cười: “Công chúa Chiêu Quân tên thật là Vương Tường, vào năm Kiến Chiêu đầu tiên thời Hán Nguyên Đế, lấy danh “con nhà lành” được tuyển vào cung, có thể nói là xuất thân cực kì bình thường. Nhưng một nữ tử bị lạnh nhạt trong hậu cung, có xuất thân vô cùng bình thường như vậy lại có thể lưu danh sử sách, thậm chí khiến cho Đại vương vô cùng tôn sùng, có thể thấy được phẩm đức, tài hoa, cống hiến mới là tiêu chuẩn đánh giá một người. Đại vương muốn noi theo việc hòa thân của tiền triều, bổn cung cảm thấy Công chúa còn chưa đủ khả năng đảm đương trọng trách như vậy.”
Hoa Thường hơi quay đầu, nhìn về phía Công chúa Tố Chi ngồi phía bên phải, ôn nhu nói: “Hiện tại bệ hạ chỉ có bốn vị Công chúa, ba vị vẫn còn là đứa bé, Đại Công chúa Tố Chi cũng chỉ là một tiểu cô nương. Tương lai các nàng trưởng thành có phong thái gì cũng chưa biết được. Sao ngài có thể chắc chắn các Công chúa có phẩm đức cao đẹp, tài hoa hơn người đây? Nếu thật sự vì bang giao hai nước, không bằng noi theo Hán Nguyên Đế, tuyển chọn từ tú nữ, chọn người ưu tú, phong làm Công chúa, có thể được giống như Chiêu Quân, trở thành một giai thoại tuyệt thế.”
Sắc mặt Kham Bố vương tối đi.
Vương phi Bố Xích đứng lên, tức giận nói: “Phu quân của ta, Đại vương Hồ Nhung, thành tâm thành ý muốn xin cưới Công chúa Đại Lương tôn quý, nhưng nương nương lại muốn dùng một cung nữ để hạ thấp Đại vương và ta. Đây là có ý gì?”
Kính vương vẫn luôn không nói chuyện cười cười, lên tiếng: “Lời này của Vương phi sai rồi, Hiền phi nương nương cũng chỉ có ý tốt. Vốn dĩ chính là Đại vương nhắc đến Chiêu Quân trước, lời nói vô cùng ngưỡng mộ, nên nương nương chỉ là tiếp lời Đại vương mà thôi. Như vậy là đã hoàn thành tâm nguyện của Đại vương, cũng giải quyết vấn đề Đại Lương không có Công chúa có độ tuổi phù hợp, chính là một công đôi việc. Vì sao Vương phi lại tức giận chứ?”
Hoàng đế cười haha, nói với Kham Bố vương: “Kiến thức phi tử của trẫm hạn hẹp, có chỗ nào làm phật ý Đại vương, mong Đại vương đừng để trong lòng. Tuy lời nói không được thuận tai nhưng ý tứ chân thành, Đại vương có thể suy nghĩ nghiêm túc đề nghị này.”
Ngữ khí của Kham Bố vương khoan thai, sắc mặt không đổi, mở miệng nói: “Ta thật sự mang theo tấm lòng chân thành đến cầu thân với Hoàng đế bệ hạ, ta cũng vô cùng ngưỡng mộ dũng khí và khoan dung của Công chúa Chiêu Quân xuất giá xa xôi. Nhưng cho dù là kỳ nữ như nàng ấy thì cũng chỉ là Ninh hồ Yên thị (trắc phi của Thiền vu Hung Nô) của Thiền vu Hô Hàn Tà. Nàng ấy không phải chính thất, chỉ là một trong số nhiều trắc thất mà thôi. Hiện tại Vương phi của ta không tiếc tự mình hạ thấp, cũng muốn hoàn thành cho nguyện vọng xin cưới Công chúa của ta. Nếu Hoàng đế bệ hạ thật sự lấy cung nữ gả đi, dân chúng Hồ Nhung sẽ lạnh lòng với Đại Lương, mong bệ hạ suy nghĩ cẩn thận.”
Hoàng đế cũng biết, đề nghị này không có khả năng thành công, cũng chỉ là lời nói khiêu khích hắn mà thôi. Nhưng không ngờ Kham Bố vương lại am hiểu Hán học đến như thế, đá ngược quả cầu lửa này trở về, gây khó dễ cho hắn, cũng thật là hiếm thấy.
Từ trong việc nhỏ, cũng có thể nhìn ra dã tâm của người này.
Tuyên Thành vương nhíu mày. Những lời này của Kham Bố vương vô cùng khéo léo, không chỉ đá cầu lửa trở về, mà trong lời nói còn ám chỉ chuyện Công chúa hòa thân đã được đồng ý. Vấn đề còn lại chỉ là chọn ai để gả đi...
Vị Đại vương trẻ tuổi này, thật sự là không thể khinh thường.
Hoàng đế và Tuyên Thành vương đều không phải loại người tự hạ thấp địa vị bản thân để đi tranh cãi với Kham Bố vương, cho nên Kính vương có lòng lại mở miệng lần nữa: “Đại vương thật là giỏi ăn nói. Nói ngưỡng mộ Chiêu Quân là ngài, nói khinh thường cung nữ cũng là ngài. Đáng tiếc, thiên hạ này không phải của ngài.”
Kham Bố vương nheo đôi mắt lại, vẫn là có chút khó coi.
Vương phi Bố Xích là một nữ nhân, rất nhiều lời Kham Bố vương khó có thể mở miệng nói ra, nhưng mà nàng thì lại có thể lên tiếng: “Phu quân của ta, Đại vương Hồ Nhung, sùng kính (sùng bái + kính trọng) không phải Chiêu Quân, mà là cống hiến của Chiêu Quân và thành ý lúc ấy của nhà Hán. Huống chi, Đại vương còn tôn sùng Công chúa Văn Thành, Công chúa Kim Thành. Cường thịnh như Đại Đường mà cũng liên hôn với nước láng giềng, chẳng lẽ Đại Lương lại không có khí độ như vậy?”
Hoa Thường thấy Vương phi Bố Xích nói xong, nhẹ giọng cười: “Vương phi không am hiểu Hán học, e là có điều không biết. Xuất thân của Công chúa Văn Thành không rõ. Phần lớn các tư liệu lịch sử đều ghi chép lại là nữ tử của một nhánh xa trong tôn thất, xuất thân của phụ mẫu cũng không rõ, nên e là cũng không tôn quý hơn Chiêu Quân là bao. Nữ tử như vậy ở Đại Lương ta cũng không ít. Nếu Đại vương đồng ý, chắc chắn Hoàng thượng sẽ vì Đại vương mà chọn ra một nữ tử hiền lương như Văn Thành, tác thành cho một đoạn giai thoại đẹp đẽ.”
Vương phi Bố Xích tức đến khuôn mặt đỏ bừng. Nàng vì chuyện hòa thân mà đã từ bỏ không ít. Ngay cả vị trí Đại phi mà nàng cũng nhường, kết quả còn bị người Đại Lương làm cho xấu mặt như vậy.
Sắc mặt Tuyên Thành vương vẫn như thường, cười sang sảng nói: “Hơn nữa Vương phi có điều không biết, Công chúa Văn Thành và Công chúa Kim Thành đều là hòa thân Thổ Phiên. Đại Đường và Thổ Phiên liên tục chiến loạn mấy năm, cho dù là trước hay sau khi hòa thân, thì chiến sự vẫn luôn duy trì. Huống chi so với Đại Lương hiện tại, Đại Đường cường thịnh hơn sao?”
Hoa Thường không nói chuyện nữa mà nghe người bên dưới đấu võ mồm. Hoàng đế cũng mang theo vài phần hứng thú nâng chén rượu lên. Kham Bố vương không mở miệng nói tiếp nữa, dường như hắn cũng biết, việc hòa thân xem như thất bại.
Hoa Thường nhìn tình huống như vậy lại có chút cảm khái. Từ bỏ việc hòa thân là tốt nhất, từ xưa đến nay nữ tử hòa thân có mấy người có thể chết già đây?
Chiêu Quân hai lần gả chết sớm, dưới gối Văn Thành không con, con của Kim Thành đều bị đoạt mất, có ai được hạnh phúc đâu chứ?
Phải biết rằng Công chúa Kim Thành là nữ tử tôn thất có thân phận tôn quý, không giống với xuất thân không rõ ràng của Công chúa Văn Thành. Phụ thân của Công chúa Kim Thành là Bân vương Lý Thủ Lễ, sau lại được Đường Trung Tông Lý Hiển thu dưỡng. Tuy xuất thân là nữ tử tôn thất, nhưng từ nhỏ nàng lại được trưởng thành ở trong cung với các Công chúa khác.
Cho dù là cường thịnh như Đại Đường cũng không tốt đẹp như vẻ bề ngoài. Đến thời Đường Trung Tông, Đường triều không chỉ tiến cống Công chúa Kim Thành cho Thổ Phiên. Mà một năm sau, Đường Trung Tông còn cắt chín khúc Hoàng Hà, Hà Tây nhượng cho Thổ Phiên. Đây được xem như là lần hòa thân khuất nhục nhất, tổn thất chi phí lớn nhất trong lịch sử hòa thân của Đường triều. Đây cũng là bắt đầu cho những lần cắt đất của Đường triều.
Đến thời Đường Huyền Tông càng là thời kỳ Đường triều phải chịu nhiều khuất nhục từ việc hòa thân. Lúc ấy, Công chúa Vĩnh Nhạc, Công chúa Yến Quận, Công chúa Đông Hoa, Công chúa Nghi Phương, Công chúa Cố An, Công chúa Tĩnh Nhạc, Công chúa Đông Quang đều lần lượt được đưa đến Khiết Đan man rợ. Tuy nhiên, người Khiết Đan lại không hề cảm kích, những Công chúa đưa đi hòa thân đều bị giết! Hành động này khiến cho Đường triều mất hết mặt mũi.
Hoa Thường than nhẹ một hơi, trên mặt lộ ra thần sắc buồn bã, trong lòng có bi thương, có cảm thán.
Hoàng đế nhẹ nhàng quay đầu, quan tâm hỏi: “Nàng sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái ư?”
Hoa Thường hơi lắc đầu, thấp giọng nói: “Không có gì. Chỉ là thần thiếp nhớ tới những Công chúa hòa thân được ghi chép trong sách sử nên có chút cảm thán mà thôi.”
Hoàng đế cười cười rồi nói: “Không cần đau lòng, trẫm sẽ không đáp ứng chuyện hòa thân.”
Hoa Thường tươi cười dịu dàng, nhẹ nhàng gật đầu: “Hoàng thượng là minh quân, lại là từ phụ, tất nhiên sẽ không làm như vậy. Chỉ là hôm nay dường như Công chúa Tố Chi có chút kinh sợ. Khi yến hội kết thúc, Hoàng thượng nên an ủi con bé.”
Hoàng đế gật đầu nói: “Tố Chi cũng đã lớn, hôm nay thất lễ trong bữa tiệc cũng thật sự không hay.”
Hoa Thường nhỏ giọng giải thích: “Công chúa Tố Chi vẫn còn nhỏ tuổi, khi nghe chuyện như vậy, sao có thể không có phản ứng được? Mẫu phi cũng không ở bên cạnh, đương nhiên Công chúa sẽ cô đơn và sợ hãi.”
Tiếp theo là quý nữ Hồ Nhung hiến vũ. Hoa Thường nhìn sự kết hợp giữa sự hài hoà giữa phong tình dị tộc và sự mạnh mẽ quyết liệt, thật sự rất xuất sắc. Trong bữa tiệc cũng có không ít trọng thần lộ ra vẻ mặt bị mê hoặc.
Nhưng tất nhiên là bọn họ không dám đem ai về, chỉ nhìn một chút rồi thôi.
Đêm khuya, cuối cùng yến hội cũng kết thúc, Hoàng đế dẫn Hoa Thường trở về lều trướng của mình.
Trong bữa tiệc Hoa Thường có uống chút rượu trái cây nên khuôn mặt hơi ửng hồng. Hơn nữa, rõ ràng Hoàng đế có ý triệu hạnh, điều này khiến cho gương mặt nàng càng đỏ hơn.
“Hoàng thượng, hôm nay bận rộn mệt nhọc, nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Hoa Thường cầm khăn lông thấm nước ấm lau mặt cho Hoàng đế, nhẹ nhàng nói.
Hoàng đế cười rầu rĩ: “Được, trẫm hiểu ý của Thường nhi rồi, chỉ ngủ thôi, được không?”
Hoa Thường thẹn thùng trừng mắt nhìn Hoàng đế một cái, hờn dỗi nói: “Hoàng thượng chỉ biết chế nhạo thần thiếp.”
Hoàng đế bật cười: “Được, được, được, trẫm sai rồi còn không được sao. Hôm nay Thường nhi nhanh mồm dẻo miệng khiến cho Kham Bố vương và Vương phi nói không ra lời, trong lòng trẫm rất là vui vẻ. Hiếm khi thấy Thường nhi nói nhiều như vậy, quả nhiên là không giống người thường.”
Những lời này của Hoàng đế thật sự là khen ngợi. Dù sao thì nàng cũng là nữ tử xuất thân thế gia. Hoàng đế vẫn luôn cho rằng tài học của Hoa Thường xuất chúng, nhưng ngày thường nàng không bộc lộ, Hoàng đế cũng là từ tàng thư các, thư pháp và cách nói chuyện của nàng mà nhìn ra tài học của nàng không hề tầm thường.
Nhưng cũng không ngờ, giống như Hoa Thường thông thuộc sách vở trong lòng bàn tay vậy, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể nói ra được.
Hoa Thường không muốn lưu lại cho Hoàng đế hình tượng có tài văn chương hơn người và nhanh mồm nhanh miệng, cho nên trước giờ nàng vẫn luôn ít nói, không dễ dàng bộc lộ. Người xưa có câu: nữ tử không tài mới là đức, đó không phải chỉ là một câu nói suông.
Thời đại này yêu cầu quá khắt khe với nữ tử. Ngươi có thể đọc sách, có thể biết chữ, những điều này làm tăng giá trị của ngươi. Nhưng nếu tài văn chương của ngươi quá cao thì cũng sẽ khiến người ta không thích.
Hoa Thường nghe vậy, mỉm cười lên tiếng: “Trên đường đi Công chúa Tố Chi thường xuyên đến tìm thần thiếp nói chuyện phiếm, thật ra có từng nhắc tới đề tài hòa thân này. Lúc ấy mọi người nghị luận nhiều về việc Hồ Nhung cầu hòa, trong đó cũng có lựa chọn liên hôn. Có lẽ Công chúa nghe được chút tin đồn nhảm nhí, nên có tâm sự nặng nề. Thần thiếp đã trấn an con bé, khẳng định là không có. Kết quả, Hồ Nhung thật sự đề cập chuyện hòa thân. Thần thiếp nhất thời kích động nên mới mở miệng phản bác, không gây phiền toái cho Hoàng thượng chứ?”
Hoàng đế bật cười, vỗ vỗ tay Hoa Thường: “Sao lại phiền toái kia chứ? Nàng đừng lo lắng.”
Quan hệ giữa phi tử và nữ nhi tốt, đây là chuyện vui mà Hoàng đế muốn nhìn thấy, điều này chứng minh hậu cung của hắn hòa hợp êm ấm.
Mấy ngày nay đại bản doanh không có chuyện gì đáng chú ý, người Hồ Nhung cũng im hơi lặng tiếng, nhưng trong nháy mắt lại trở nên náo nhiệt.
Hoàng đế hạ chỉ đi săn, tuy là hoạt động giải trí thượng võ, nhưng tất cả mọi người đều có chút so sánh trong lòng. Ai thu được nhiều con mồi hơn? Hồ Nhung hay là Đại Lương?
Ngoại trừ việc tỉ thí giữa hai nước, nhóm nam nhi có cơ hội tham gia đi săn cũng hi vọng biểu hiện của bản thân có thể nổi bật hơn người, mượn cơ hội này để được Hoàng thượng chú ý coi trọng.
Trên cơ bản việc đi săn không có liên quan đến Hoa Thường. Người có thể đi theo đều là nam nhân trẻ tuổi của giới quý tộc, các lão Quốc công có chút địa vị, các lão Vương gia cũng có thể đi theo, nhưng chắc chắn không phải là chủ lực.
Còn có, người đại diện cho giai cấp nắm quyền. Hoàng đế có đặc quyền có thể mang theo nhi tử còn nhỏ tuổi đi săn.
Bốn vị Hoàng tử, thật ra cũng chỉ có Đại Hoàng tử là có thể săn bắn, ba vị Hoàng tử còn lại thì còn nhỏ, chỉ đơn thuần là đi theo học hỏi thêm kiến thức mà thôi, không kéo nổi cung thì săn thú thế nào được?
Thế tử Trần Cát xem như được hưởng chút phúc nhờ Hoàng đế, không đủ tuổi cũng có thể đi theo. Những vương công thế tử khác chưa tròn mười lăm tuổi thì không có tư cách tham gia.
Dù sao đứa bé còn nhỏ luôn cần nhiều người để chăm sóc bảo vệ. Đây là đi săn, không phải du xuân. Người Hồ Nhung còn đang ở một bên nhìn chằm chằm, nếu dìu già dắt trẻ đi săn bắn thì còn ra thể thống gì nữa?
Nữ nhân thì càng không cần nhắc đến. Loại chuyện như đi săn hầu như không có bất kỳ liên quan gì đến nữ nhân, chỉ cần ở doanh địa chờ các nam nhân trở về là được rồi.
Thật ra Hoa Thường cũng có vài phần tiếc nuối, không thể tham gia để mở mang kiến thức. Trong tiểu thuyết, ngay cả cung nữ cũng có thể đi săn, vì sao tình tiết này lại không xảy ra với nàng chứ? Hoa Thường tỏ vẻ không phục...
Tiểu Tứ vui vẻ đến mức nhảy tới nhảy lui như chú gấu con. Hoa Thường cười yêu thương, bất đắc dĩ dặn dò: “Con phải theo sát Kính Hoàng thúc có biết không? Con mồi trên thảo nguyên đều dã tính khó thuần, nên cẩn thận một chút.”
Tiểu Tứ và Thế tử đều được Hoàng đế giao cho Kính vương chăm sóc. Đại Hoàng tử có thể tự mình săn bắn, Nhị Hoàng tử được giao cho Tuyên Thành vương. Còn Thái tử, đương nhiên là đi theo bên cạnh Hoàng đế.
Nhìn cơ thể Hoàng đế cường tráng là biết ngày thường có rèn luyện. Nghe nói khi Hoàng đế còn trẻ tuổi thì vô cùng dũng mãnh, lần đi săn này Hoàng đế cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Cho nên nếu để các Hoàng tử đều đi theo bên cạnh, chắc chắn sẽ làm hắn vướng bận. Thân phận Thái tử khác biệt nên không còn cách khác, Hoàng đế buộc phải dẫn theo Thái tử bên mình, vì thân phận tôn quý và tình cảm phụ tử sâu nặng của Hoàng đế dành cho Thái tử.
Thế tử Trần Cát ngồi ở một bên, kính cẩn cười nói: “Mẫu phi yên tâm, con sẽ trông chừng tiểu Tứ.”
Tiểu Tứ cũng lộ ra nụ cười tinh nghịch, lên tiếng nói: “Tiểu Tứ đã biết, mẫu phi yên tâm.”
Hoa Thường gật gật đầu, thật ra nàng cũng không quá lo lắng. Tiêu chí hàng đầu là an toàn của các Hoàng tử, khả năng xảy ra chuyện chỉ tương đương với việc sao chổi đâm vào Trái Đất, nàng cũng chỉ đề phòng dặn dò thêm thôi.
Thế tử Trần Cát ngượng ngùng nói: “Nhi thần nhất định sẽ cố gắng hết sức. Nghe nói nơi này có một loại hươu hoang dã rất trân quý, da lông mềm mại tinh tế, các vị phu nhân trong kinh thành đều rất thích, nhi thần sẽ săn cho mẫu phi!”
Trần Cát rất ít khi thể hiện khí phách thiếu niên như vậy, Hoa Thường thấy cũng vô cùng vui mừng, sờ sờ đầu Trần Cát nói: “Ngoan lắm, Cát nhi có phần tâm ý này là được rồi, mẫu phi vô cùng vui vẻ. Chú ý đi theo phụ vương con, đừng hành động theo cảm tính.”
Trần Cát ngoan ngoãn gật đầu, nở nụ cười ngượng ngùng.
Tiểu Tứ vẫn giống như một đứa bé bị chứng tăng động cứ xoay xung quanh Hoa Thường và Trần Cát, còn chưa thoát khỏi sự hưng phấn.
Hoa Thường chuẩn bị hành trang theo lẽ thường. Nàng phải đi gặp Hoàng đế một chút, biểu hiện chút quan tâm. Nàng cũng phải đi gặp cả bốn vị Hoàng tử nữa. Có lẽ Thái tử không cần nàng quá nhọc lòng, nhưng ba vị Hoàng tử còn lại đều có quan hệ khá gần gũi với nàng, đương nhiên nàng không thể không quan tâm.
Hoàng đế vừa dẫn đoàn người rời đi, doanh trại lập tức có chút trống vắng, chỉ còn lại một nhóm nữ nhân trẻ và lều trướng long trọng trang nghiêm.
Hoa Thường không muốn gặp những nữ nhân kia, lập tức từ chối tất cả cầu kiến, nằm một mình trong lều. Thược Dược khảy khảy than, vô cùng ấm áp.
Lan Chi vén rèm bước vào, mang theo một luồng khí lạnh, hành lễ nói: “Nương nương, trong cung truyền đến một phong thư.”
Hoa Thường chống tay lên đầu, chậm rãi mở mắt ra, lên tiếng nói: “Thư sao?”
Lan Chi cung kính trình lên một phong bì màu trắng, Hoa Thường ngồi dậy, nhận lấy bức thư rồi mở ra.
Lan Chi nhỏ giọng nói: “Là thư của Cốc Hương, gởi đi từ Thượng Dương cung, một đường tới đây. Lan Chi nói với bên ngoài là do Công chúa nhớ mẫu phi, do mama thay mặt viết thư, nên không ai nghi ngờ.”
Hoa Thường mở phong thư ra, nhìn thấy nội dung thì sắc mặt trầm xuống, ánh mắt tối đi.
Thược Dược thấy sắc mặt Hoa Thường không tốt, bước nhanh đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng bóp vai cho nàng, ôn nhu nói: “Nương nương bớt giận, Cốc Hương đã nói gì vậy?”
Hoa Thường bóp chặt lá thư, đầu ngón tay vì dùng sức nên có chút trắng bệch.
Lan Chi và Thược Dược theo hầu Hoa Thường đã nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ tính tình của nương nương nhà mình, nhìn qua liền biết nương nương đang cực kì tức giận.
Hoa Thường không nói gì, rũ mi mắt xuống. Nàng xếp lại những tờ giấy viết thư mới vừa đọc xong một cách ngay ngắn, rồi đứng dậy ném vào chậu than, sau đó nàng đọc tiếp những tờ còn lại.
Những tờ này mới là thư viết về tình hình gần đây của Tứ Công chúa.
Lan Chi và Thược Dược cũng không dám nói chuyện, đứng hầu ở một bên, chờ Hoa Thường xem xong thả bức thư xuống, mới thấp giọng lên tiếng: “Nương nương, người đưa thư còn đang ở bên ngoài đợi lệnh, nương nương có muốn truyền lời gì về không? Hay là người cũng viết một bức giao cho hắn đem về?”
Hoa Thường lắc đầu nói: “Ngươi nói với người đưa tin rằng Tứ Hoàng tử vẫn mạnh khỏe. Ngươi cũng thăm hỏi tình hình gần đây của Hoàng thượng, chờ đêm nay Hoàng thượng trở về rồi ta sẽ hồi âm chuyện này.”
Lan Chi hành lễ vâng lời.
Hoa Thường nằm xuống giường, nhắm mắt lại, trong lòng cực kì nặng nề.
Lời trong thư của Cốc Hương không nhiều lắm, nhưng lại vô cùng rõ ràng dễ hiểu. Sau khi Hoàng đế và nàng rời đi không lâu, Thấm Thục phi lập tức ra tay với Hoàng hậu, hành sự hết sức tinh vi. Điều này cũng không có gì là kì lạ, nàng ta luôn luôn là dạng tính cách này.
Chỉ là, trong quá trình đối nghịch với Hoàng hậu, Thục phi lần lượt đánh chết một tiểu thái giám trong cung của nàng ta, đuổi hai tiểu cung nữ ra khỏi hoàng cung, còn lấy danh nghĩa đồ ăn không tinh tế, phạt một ngự trù ở Ngự Thiện phòng.
Vô cùng trùng hợp là, dưỡng tử (con nuôi) của ngự trù này là một tiểu thái giám trong Ngự Thiện phòng. Sau khi bị phạt thì ngự trù vô cùng sợ hãi rồi thất thế. Tiểu thái giám thấy ngự trù kia không còn khả năng che chở cho hắn nữa thì muốn trèo lên cành cao khác. Sau đó hắn đã bái một đại thái giám ở Tiêu Phòng cung làm nghĩa phụ.
Không biết vì sao Hoàng hậu biết được chuyện này nên vô cùng bất mãn, nói kẻ dưới cấu kết với nhau, quan hệ phức tạp, lo rằng sẽ xảy xa chuyện kết bè kết phái.
Thấm Thục phi bị Hoàng hậu nắm được sai lầm. Hoàng hậu ra tay tàn nhẫn, nói vì chỉnh đốn lại hậu cung nên hạ lệnh đánh chết tiểu thái giám kia.
Những việc này có lẽ cũng không gây ra sóng gió gì lớn. Thấm Thục phi đối nghịch với Hoàng hậu không phải ngày một ngày hai, đánh chết một vài người cũng là chuyện bình thường.
Nhưng liên kết những việc này lại với nhau thì lại khiến người ta vô cùng nghi ngờ.
Trong lòng Hoa Thường hiểu rõ, Cốc Hương viết phong thư này cho nàng, chính là muốn nói cho nàng biết, người đáng nghi nhất trong chuyện sảy thai của nàng lúc trước chính là Thấm Thục phi!
Hạ thuốc trong đồ ăn không phải một việc đơn giản. Thấm Thục phi lần lượt đánh chết hai tên thái giám, đuổi hai cung nữ ra khỏi cung, là bốn người. Nếu thêm cả tâm phúc của nàng ta thì có thể đủ số người cần thiết cho một âm mưu.
Đặc biệt là tiểu thái giám ở Ngự Thiện phòng kia, hắn chết quá khả nghi.
Cho dù là Hoàng hậu có tham dự trong đó đi nữa thì cũng không che giấu được ý đồ muốn giết người diệt khẩu của Thấm Thục phi. Hoàng hậu răn dạy ước chừng chỉ là cái cớ để Thấm Thục phi hoàn thành kế hoạch mà thôi.
Nhưng mà Hoa Thường vẫn không hiểu, tại sao lại như vậy?
Rốt cuộc là vì sao lại hại nàng?
Hậu cung này thật sự không có một chút tình người sao? Không có một ai có thể thật lòng làm bạn ư? Bọn họ không cảm thấy cô đơn, tịch mịch, thê lương sao?
Hoa Thường chậm rãi nắm tay lại thành quyền, trong lòng thoáng qua một trận gió lạnh, rất lạnh.
Thấm Thục phi... Chờ bổn cung hồi cung, để xem ai thắng ai thua!