Edit: Nguyệt Đức phi.
Beta: Ka Thái hậu.
Toàn bộ đại điện yên lặng như chết vậy, tất cả mọi người đều hít thở một cách nhẹ nhàng chậm rãi, ngay cả Thái hậu cũng cảm nhận được sự tức giận và đau đớn của Hoàng đế.
Một lát sau, Hoàng đế chậm rãi đứng lên, sắc mặt đỏ bừng, đôi môi tái nhợt, cơ mặt co rút lại, khó khăn nói: “Bãi giá.”
Trần Hỉ cúi đầu đáp vâng, bước chân nhanh chóng đi ra cửa.
Thái hậu thấy Hoàng đế mở miệng nói chuyện thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà nếp nhăn ở vùng mi tâm lại sâu hơn, lên tiếng nói: “Ai gia cũng đi xem một chút.”
Thấm Thục phi và Đức phi đều không dám mở miệng. Lúc này nhất định Hoàng đế đang nổi giận đùng đùng, chắc chắn là lúc không bình tĩnh nhất, tốt hơn hết thì các nàng không nên đi theo tham gia náo nhiệt làm gì. Một khi bị giận cá chém thớt thì mất nhiều hơn được.
---
Thượng Dương cung.
Hoàng đế vội vã bước xuống từ xa liễn, sải bước trực tiếp đi vào nội điện, cung nhân bốn phía quỳ xuống thỉnh an hoàn toàn không lọt vào mắt hắn.
Phía sau Hoàng đế, Thái hậu đã lớn tuổi nên hoàn toàn không theo kịp bước chân của hắn. Bà thấy Hoàng đế vẫn băng băng đi về phía trước, chỉ khẽ thở dài, nhìn cung nhân xung quanh không dám đứng dậy thì chậm rãi nói: “Đều miễn lễ đi.”
Hoàng đế vừa bước chân vào nội điện đã ngửi thấy một mùi máu tanh hết sức rõ ràng. Cung nhân trong phòng đều vội vã, năm sáu vị lão Thái y thì nơm nớp lo sợ, thấy Hoàng đế tới, mọi người liền phịch một tiếng quỳ xuống hành lễ thỉnh an.
Lồng ngực của Hoàng đế phập phồng, từ từ thở hổn hển. Bởi vì một đường này hắn đi rất nhanh, nhanh tới nổi hắn cũng không chú ý đến. Hoàng đế từng bước đi tới mép giường, phi tử của hắn nằm ở đó, sắc mặt tái nhợt như người chết, hô hấp yếu ớt, mùi máu tanh càng thêm rõ ràng hơn.
Hoàng đế đưa tay ra từ từ nắm chặt lấy bàn tay của Hoa Thường, đè nén tức giận, khàn giọng hỏi: “Rốt cuộc vì sao Hiền phi lại sảy thai? Lúc trước không phải vẫn còn rất tốt hay sao? Mang thai đã hơn năm tháng, không phải đã ổn định rồi sao?”
Lúc này Thái hậu cũng tiến vào, thấy gương mặt Hoàng đế bình tĩnh liền biết trong lòng hắn đã tức giận tới cực điểm. Bà cũng không nói nhiều lời, chỉ ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt nặng nề.
Hồ Thái y phụ trách an thai cho Hoa Thường đang cúi đầu quỳ dưới đất, sợ hãi bò tới mấy bước muốn tiểu ra quần, run rẩy trả lời: “Thai tượng của Hiền phi nương nương vẫn luôn ổn định, thật sự thần không thấy có điều gì bất thường cả. Hôm nay đột nhiên thai tượng lại không ổn, rồi bỗng nhiên Hiền phi sảy thai, thần cũng không biết vì sao, đang kiểm tra thực hư thế nào, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Vẻ mặt của mấy vị Thái y quỳ bên dưới đều đau khổ không thôi. Từ khi Hoàng thượng lên ngôi đến nay, đây là lần đầu tiên hậu cung xuất hiện tình trạng phi tần sảy thai như vậy. Huống chi, đứa bé trong bụng Hiền phi nương nương này được Hoàng thượng và Thái hậu mong đợi biết bao nhiêu. Bây giờ đột nhiên hoàng tự không còn nữa, e là lại sắp có một trận phong ba gió tanh mưa máu rồi.
Hoàng đế giận dữ đến mức đôi môi cũng run lên, quay đầu nhìn về phía cung nhân, trầm giọng hỏi: “Lan Chi, Thược Dược, mấy ngày nay Hiền phi có chỗ nào không ổn không?”
Vành mắt Lan Chi đỏ bừng, quỳ đáp lời, nức nở nói: “Từ sau khi được Thái y chẩn mạch ra có thai, nương nương vẫn luôn rất cẩn thận. Bởi vì trong thời gian mang thai phản ứng rất mãnh liệt, cho nên ngay cả đi đường thì nương nương cũng chỉ đi có mấy bước. Mấy ngày nay, nương nương đều nói đầu hơi choáng váng, buồn nôn khó chịu. Thái y có đến xem, cũng nói không có gì đáng ngại, nhưng hôm nay đột nhiên nương nương lại đau bụng không ngừng, sau đó, sau đó... thì sảy thai.”
Thược Dược cũng ở một bên khóc thút thít, vừa nói vừa khóc: “Cũng được năm tháng rồi, là một nam thai đã thành hình. Nương nương ngất đi đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, cầu Hoàng thượng làm chủ cho nương nương!”
Sắc mặt lạnh như băng của Hoàng đế khiến mọi người đều sợ hãi, từ trong miệng chỉ phun ra một chữ: “Tra!”
Lúc này một Thái y trẻ tuổi từ bên ngoài tiến vào, đầu đầy mồ hôi, phịch một tiếng quỳ xuống đất, nơm nớp lo sợ nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, mới vừa rồi thần có dẫn theo y quan tới kiểm tra thức ăn mà hôm nay nương nương dùng, phát hiện một loại dược thiện hoàn toàn không nên trình lên trên bàn của Hiền phi nương nương.”
Những lão Thái y khác nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng, theo ý tứ này thì là do thức ăn có vấn đề, thuộc về yếu tố bên ngoài, không liên quan nhiều đến Thái y. May thật, may thật, chắc là đã giữ được mạng sống rồi, chỉ cần không phải phương diện Thái y chẩn mạch có điều sơ sót là được.
Ánh mắt của Hoàng đế tràn đầy tăm tối, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc trong thức ăn có vấn đề gì?”
Thái y trẻ tuổi nơm nớp lo sợ trả lời: “Trong ngọ thiện của Hiền phi nương nương có một món ăn là gà tre nấu với hồng hoa Tây Tạng và củ từ. Trong món ăn này có chứa một lượng lớn hồng hoa, đối với thai phụ mà nói thì đó là trí mạng.”
Ầm một tiếng, Hoàng đế đập bình hoa mai bằng sứ Thanh Hoa trên bàn trà sơn son xuống đất! Mảnh vụn văng đầy đất, có mấy mảnh bắn lên người Thái y và cung nhân bên dưới, rạch thành vết máu.
Mọi người đều không dám thở mạnh. Hoàng đế nổi trận lôi đình, đây là dấu hiệu sắp có người chết rồi!
Thái hậu thấy gân xanh trên trán Hoàng đế đều nổi hết cả lên, lo lắng nhíu mày một cái, sau đó quay đầu hỏi Thái y và cung nhân: “Sao món ăn này lại xuất hiện trên bàn của Hiền phi vậy? Các ngươi đều là người mù hay sao? Truyền người của Ngự Thiện phòng tới cho ai gia!”
Lúc này Hoa Thường giật giật ngón tay, chậm rãi mở mắt ra. Nghe được tiếng vang lớn như vậy, dù sao thì nàng cũng đã tỉnh lại, nhưng tỉnh lại còn không bằng bất tỉnh. Bởi vì khi tỉnh lại thì nàng quá đau đớn, đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần.
Lan Chi là người đầu tiên phát hiện Hoa Thường tỉnh lại, vừa quỳ vừa đi tới trước giường Hoa Thường, nghẹn ngào nói: “Nương nương tỉnh rồi sao?”
Hoàng đế nghe vậy, bàn tay run lên mấy cái. Hắn đi đến nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoa Thường, không lên tiếng.
Sắc mặt Hoa Thường tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng không còn huyết sắc, hai mắt vô thần, dường như không có tiêu cự, hơi thở mỏng manh như tơ: “Hoàng thượng... hài tử...”
Hoàng đế gần như muốn khóc, yết hầu lên xuống, khàn khàn nói: “Chúng ta rồi cũng sẽ có lại hài tử, chắc chắn sẽ có mà. Đứa bé kia chẳng qua là do duyên phận chưa tới, đúng thời điểm thì nó cũng sẽ trở lại thôi.”
Nơi khóe mi của Hoa Thường chầm chậm tuôn ra một dòng lệ rồi chảy vào làn tóc, sau đó nàng nhắm mắt lại.
Hoàng đế cẩn thận đắp chăn cho Hoa Thường, chỉnh lại mái tóc rối bời của nàng, sau đó hắn quay đầu nói: “Đến chính điện, để Hiền phi nghỉ ngơi cho khỏe.”
Mọi người không tiếng động làm theo, bước chân nhẹ nhàng lui ra ngoài.
---
Thượng Dương cung, chính điện.
Hoàng đế và Thái hậu ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, các lão Thái y có địa vị thì dù sao cũng có một chỗ ngồi ở bên dưới. Còn những người khác thì im lặng mà đứng, cho dù chân đã tê rần nhưng không ai dám lên tiếng.
Trần Hỉ xem như là người trấn định nhất trong đó, gương mặt không biểu tình, lên tiếng bẩm báo: “Hoàng thượng, người của Ngự Thiện phòng đến rồi.”
Hoàng đế lạnh lùng nói: “Truyền.”
Ngự Thiện phòng có bốn người tới đây, một vị là Tổng quản Ngự Thiện phòng, một vị là đầu bếp Tào phụ trách ăn uống quanh năm của Hoa Thường, còn có hai tiểu thái giám đưa thức ăn.
Gương mặt Thái hậu nghiêm túc, trầm giọng hỏi: “Hiền phi sảy thai, Thái y lại tra ra được là do ngọ thiện có vấn đề. Ai gia chỉ muốn hỏi, tại sao trong ngọ thiện của Hiền phi lại có món gà tre nấu củ từ và hồng hoa Tây Tạng vậy?”
Tổng quản Ngự Thiện phòng hoảng hồn, quỳ xuống nói năng lộn xộn: “Tiểu thần không biết, theo lý mà nói thì không có món này trong thực đơn hàng ngày của Hiền phi nương nương.”
Đầu bếp Tào lớn tuổi hơn Tổng quản Ngự Thiện phòng, nên so ra thì có phần trầm ổn hơn một chút, quỳ xuống trả lời: “Khởi bẩm Thái hậu nương nương, món ăn quanh năm của Hiền phi nương nương là do tiểu thần làm chủ. Tiểu thần có thể xác định, trong ngọ thiện hôm nay không có món gà tre nấu với củ từ và hồng hoa Tây Tạng này. Hồng hoa có hại đối với thai phụ, tiểu thần sẽ không vô ý như vậy. Nếu trong thức ăn có chút gì đó trở ngại đối với thai phụ thì thần sẽ không cho lên bàn.”
Thái hậu trầm giọng nói: “Vậy tại sao trong ngọ thiện của Hiền phi lại có món này? Vô duyên vô cớ bay tới hay sao?
Đầu bếp Tào dập đầu nói: “Bởi vì Hiền phi mang thai, nên đối với những nguyên liệu như hồng hoa này thì toàn bộ Ngự Thiện phòng đều hết sức cẩn thận, có thể không chế biến thì sẽ không chế biến, sợ làm lẫn lộn nguyên liệu. Hiện tại có hai cung nấu món này, một là Thượng Dương cung, hai là Trữ Tú cung.”
Thái hậu nhíu mày sâu hơn: “Hiền phi mang thai, vì sao Thượng Dương cung lại có món ăn như vậy?”
Đầu bếp Tào trả lời: “Hồng hoa Tây Tạng [1] là dược liệu trân quý, thường dùng để làm thuốc, gà tre nấu củ từ và hồng hoa Tây Tạng chính là một món dược thiện nổi tiếng. Nghiêm Tu nghi nương nương của Trữ Tú cung quanh năm bị bệnh, chính là do ưu sầu tích tụ, là dấu hiệu của thể nhược khí hư, cho nên dùng dược thiện hồng hoa Tây Tạng trong thời gian dài để tiến hành điều dưỡng. Mà người dùng hồng hoa Tây Tạng ở Thượng Dương cung chính là Tứ Hoàng tử.”
Lão Thái y ở bên cạnh gật đầu nói: “Hồng hoa Tây Tạng còn có tên là Phiên hồng hoa, đầu nhụy hoa khô có vị ngọt tính bình, có thể lưu thông khí huyết, tiêu trừ nghẽn mạch, an thần, giảm đau, dùng để trị các loại bệnh u uất, khó thở tức ngực. Lão thần từng bắt mạch cho Nghiêm Tu nghi, quả thật đã kiến nghị nương nương dùng nhiều dược thiện hồng hoa để bảo dưỡng thân thể.”
Hồ Thái y cũng nói: “Không chỉ có vậy, chiết xuất từ hồng hoa Tây Tạng còn có tác dụng kích thích hô hấp, có thể thúc đẩy và tăng cường khả năng hô hấp bẩm sinh của con người, nâng cao sự thiếu hụt dưỡng khí ở tim, ở mức độ nhất định còn có thể giảm thiểu thương tổn cho tim khi vận động kịch liệt, có tác dụng nhất định trong việc bảo vệ hệ tim mạch. Tứ Hoàng tử có bệnh tim bẩm sinh, cho nên quanh năm phải dùng dược thiện từ hồng hoa Tây Tạng. Không những thế, trong thuốc viên của Tứ Hoàng tử cũng có chứa hồng hoa Tây Tạng.”
Gương mặt Hoàng đế không biểu tình: “Hôm nay món gà tre nấu với củ từ và hồng hoa Tây Tạng này vốn nên đưa cho ai? Tứ Hoàng tử hay là Nghiêm Tu nghi? Tại sao lại đến trên bàn của Hiền phi, người đưa món ăn rốt cuộc là ai?”
Hai tiểu thái giám bên dưới bị dọa sợ hãi, giọng nói run rẩy trả lời: “Chính là hai người nô tài đưa món ăn cho Hiền phi nương nương hôm nay. Nhưng đám người nô tài chỉ phụ trách đưa cơm, xách hộp đi mà thôi, trong thức ăn rốt cuộc có thứ gì thì nô tài cũng không biết. Nếu có người động tay động chân trong này thì nhất định chính là tiểu thái giám phân công thức ăn.”
Đầu bếp Tào thận trọng trả lời: “Bởi vì quanh năm tiểu thần phụ trách phần lớn đồ ăn của Thượng Dương cung, cho nên nhớ mang máng rằng dược thiện hôm nay của Tứ Hoàng tử hình như không phải là món gà tre nấu củ từ với hồng hoa Tây Tạng, mà là sườn heo nấu bí đỏ hồng hoa. Nếu vậy thì món gà tre nấu củ từ hồng hoa này hẳn là của Nghiêm Tu nghi rồi.”
Hoàng đế từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám lạnh như băng: “Điều tra kỹ Nghiêm Tu nghi, điều tra kỹ Ngự Thiện phòng.”
Trần Hỉ khom người đáp: “Vâng.”
Trần Hỉ ra tay đồng nghĩa với việc Hoàng đế đang cực kỳ phẫn nộ. Đó là Hoàng tử của hắn, là huyết mạch của hắn, bây giờ lại bị người khác hãm hại không minh bạch như vậy!
Thiên tử giận dữ, trăm vạn người nằm xuống, máu chảy ngàn dặm.
Sau đó Hoàng đế quay đầu, nói với Thái y: “Lần này Hiền phi mang thai không giống như lần trước. Tạm thời không nói đến phản ứng mãnh liệt trong thời gian mang thai, nhưng mà Hiền phi rất dễ mệt mỏi, choáng váng, ngay cả đi lại cũng rất khó khăn. Lúc này trẫm mới nhớ tới, luôn cảm thấy có phần kì lạ, các ngươi điều tra kĩ Thượng Dương cung, kiểm tra kĩ càng xem có thứ gì nguy hại đến Hiền phi hay không, một chút cũng không được bỏ sót!”
Mấy lão Thái y đều quỳ xuống lĩnh chỉ.
[1] Hình ảnh Hồng hoa Tây Tạng: