Tư Thái Cung Phi

Chương 166: Chương 166: Khai phủ




Edit: Lan Sung nghi.

Beta: Mai Thái phi.

Tuy đại hôn của Thái tử là việc vô cùng long trọng, nhưng cũng không liên quan gì nhiều đến Hoa Thường, chỉ là một lần náo nhiệt trong cung mà thôi. Nhưng Hoàng hậu thì lại cực kỳ rầu rĩ. Còn các cung phi, ai bận việc nấy, làm gì có thời gian mà để ý đến Hoàng hậu?

Đặc biệt lúc này Hoa Thường đang bận bịu vì tiểu Tứ đổi chỗ ở. Tiểu Tứ đã dọn ra khỏi cung vào ở trong vương phủ, nhưng mà Thái tử đại hôn, thân làm đệ đệ như hắn đương nhiên là phải bận đến tối tăm mặt mũi, vì vậy hắn không có thời gian bố trí và trang bày trong vương phủ của mình.

Tất nhiên Hoa Thường sẽ hỗ trợ cho nhi tử của mình. Vật phẩm tích cóp bấy lâu trong khố phòng đều bị Hoa Thường mang ra hết: da, vải vóc, đồ trang sức, trâm cài vòng tay, ngọc ngà châu báu, văn phòng tứ bảo...

Trong hậu cung, Hoa Thường chỉ đứng dưới Hoàng hậu, lại là sủng phi trên đầu quả tim của Hoàng đế, cho nên của cải của nàng vô cùng phong phú, so với Hoàng hậu thì nàng cũng chẳng thiếu thứ gì. Trừ giới hạn của phẩm cấp nên một số món không thể dùng công khai ra, thì phần lớn đều chỉ có hơn chứ không có kém, đương nhiên là sẽ có dư đồ để chọn cho tiểu Tứ.

Nhóm tiểu thái giám trong Thượng Dương cung sắp xếp lại từng món đồ trong khố phòng, viết ra một danh sách tỉ mỉ kĩ càng, phân loại rõ ràng rồi dâng lên Hoa Thường. Còn các cung nữ phụ trách chọn ra vật mẫu để Hoa Thường xem xét.

Vì thế hiện tại Hoa Thường thật sự bận đến mức không còn thời gian quan tâm đến những chuyện khác. Cũng không biết là vì Hoa Thường mang thai nên ngốc ba năm, hay là do tiểu Tứ che giấu quá tốt, mà Hoa Thường không phát hiện ra tiểu Tứ có gì thay đổi khác thường, cho nên tất nhiên là nàng cũng không biết có người nhớ thương nhi tử mà nàng đã nuôi dưỡng suốt mười bảy năm qua.

Nửa đường trộm đào, đánh cắp hoa quả, bất kể là ai thì cũng đều muốn làm loại chuyện như thế này. Nhưng mà một khi thất bại, vậy thì không xong rồi. Không chỉ hủy đi thanh danh mà rất có thể còn “trộm gà không được, mà mất luôn cả nắm gạo.”

Cốc Hương bưng một chiếc khay màu đỏ thắm, bên trên là các loại ngọc bội và hoa tai ngọc thạch, Hoa Thường chọn chọn lựa lựa, cười mở miệng nói: “Ngọc bội chạm khắc hình song hạc bằng ngọc Dương Chi này là dâng lên năm nay đúng không? Thủ công tinh xảo, kiểu dáng cũng mới, đưa cho tiểu Tứ đi. Đeo ngọc bội Long Vân, mặc dù tôn quý nhưng lại quá gây chú ý, người khác chỉ cần để ý một chút sẽ cho rằng tiểu Tứ là Hoàng tử phô trương.”

Cốc Hương đặt khay trong tay xuống, để những món mà Hoa Thường chọn ra vào một cái khay trống màu vàng khác, sau đó cười nói: “Tứ Điện hạ vốn là Hoàng tử, đeo ngọc bội Long Vân thì sao lại phô trương?”

Hoa Thường mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên ở trong cung thì không tính là phô trương, nhưng nếu đã ra bên ngoài, thì lập tức sẽ bị chú ý. Trừ Thái tử ra, ngươi xem còn có Hoàng tử nào công khai đeo Cửu Long bội không? Giống như sợ người khác không biết hắn là Thái tử vậy.”

Hiện tại trong điện đều là tâm phúc của Hoa Thường, cho nên nàng nói chuyện cũng không cần quá để ý.

Cốc Hương chọn ra một miếng ngọc thạch, mở miệng nói: “Miếng này là năm đó lúc nương nương mang thai Tứ Công chúa, Hoàng thượng đã ban thưởng noãn ngọc này. Bây giờ lấy tơ hồng xâu vào đeo trên cổ, nhất định sẽ rất đẹp, lại còn có lợi cho thân thể của Tứ Điện hạ.”

Hoa Thường xem cẩn thận, lắc đầu nói: “Kiểu dáng có chút cũ, không hợp với tiểu Tứ, nhưng đây vẫn là đồ tốt, cứ đưa cho tiểu Tứ đi. Tiểu Tứ cũng sắp lấy thê tử, tích cóp kim khố một chút. Nếu không về sau có muốn tặng lễ vật cho ai cũng không có nhiều mà đưa, vậy thì sẽ rất xấu hổ.”

Đương nhiên trong nhóm Hoàng tử cũng có người nghèo, tuy có phủ đệ riêng, nhưng những thứ bày trí trong phủ đều do Nội phủ cung cấp. Khi lập phủ thì Hoàng đế cũng sẽ xuất ra một phần ban thưởng, nhưng vấn đề là ngoại trừ bổng lộc thì các Hoàng tử không còn nghề nghiệp nào khác, mà bổng lộc so với chi tiêu hàng ngày thì kém rất xa.

Tuy hiện tại có một phần ban thưởng, nhưng là “miệng ăn núi lở.”

Tất nhiên sau khi phong Vương thì sẽ tốt hơn, đất phong thực ấp có thể giúp ngươi sống thoải mái dễ chịu hơn. Tuy nhiên từ tiền triều đã hình thành một thông lệ, khi Hoàng đế còn sống, thì các nhi tử sẽ không về đất phong. Sau khi tân hoàng đăng cơ, mới ban ân cho các huynh đệ, để cho bọn họ đi đến đất phong. Một mặt là để bọn họ đi khỏi hoàng thành, rời xa trung tâm chính trị. Mặt khác là giúp bọn họ làm giàu, thật ra sống ở quận thành thì thoải mái hơn ở thượng kinh nhiều.

Nhưng việc này cũng dẫn đến một điều xấu hổ, vì hiện tại ngươi chưa phải là phiên vương. Nghĩa là trên danh nghĩa ngươi là Vương gia, nhưng trước mắt ngươi chưa thể có được đất phong thực ấp, thứ ngươi lấy được chỉ có bổng lộc được phát theo phẩm cấp của ngươi. Điều này đảm bảo cho ngươi không bị đói, nhưng nếu muốn tiêu xài thoải mái, tùy ý ban thưởng đồ cho ai, thì ngươi không làm được.

Nếu làm một Vương gia sống xa xỉ, một là dựa vào sự tiếp tế của mẫu phi, hai là dựa vào sự hiếu kính của nhà ngoại, ba là dựa vào cướp đoạt của người phía dưới.

Còn về phương diện tiền bạc thì thê tộc không thể giúp được gì. Bất kì nam nhân nào nếu dựa vào nhà mẹ đẻ của thê tử, thì sẽ chịu nhiều phê phán lên án của người đời. Nếu lấy tiền từ nhà mẹ đẻ của thê tử, thì lại càng thêm khó coi, thanh danh cũng có thể bị hủy hoại.

Đương nhiên Hoa Thường sẽ không để tiểu Tứ thiếu hụt về mặt tiền bạc, cho nên nàng chuẩn bị vật phẩm cho tiểu Tứ vô cùng dồi dào. Hơn nữa Hoàng đế cũng ngầm ban thưởng cho tiểu Tứ không ít, vì thế coi như của cải của tiểu Tứ không lo bị thiếu hụt.

“Quân tử vô cố, ngọc bất li thân [1]. Ngọc bội, ngọc trụy, các loại đồ trang trí bằng ngọc chuẩn bị cho tiểu Tứ nhiều một chút, chọn những món có kiểu dáng mới mẻ, đây đều là đồ từ mười năm trước, có chút cũ rồi.” Yêu cầu của Hoa Thường vẫn luôn rất cao.

[1] Quân tử vô cố, ngọc bất li thân: ý nói người quân tử luôn mang theo ngọc bên mình, và thường ví bản thân mình với ngọc (tâm sáng như ngọc).

Cổ nhân vô cùng yêu thích ngọc bội không phải bởi vì ngọc quý, mà là bắt nguồn từ phẩm cách của ngọc. Đồ vật dùng cho Hoàng tử đã tốt thì sẽ càng muốn tốt hơn. Đương nhiên, nếu là đồ không hoàn mỹ, thì coi như là chuẩn bị cho nhóm Vương phi, Trắc phi và Thứ phi.

Cốc Hương cười nói: “Trong khố phòng còn rất nhiều, đến lúc đó nương nương đừng hoa mắt là tốt rồi.”

Hoa Thường nghe vậy cũng cười: “Bổn cung ở trong thâm cung cũng không cần dùng nhiều như vậy. Tiểu Tứ thì lại khác, nó là Hoàng tử, lại phải đi làm công vụ bên ngoài, đương nhiên trang phục cần phải hoàn chỉnh, tinh tế, tỉ mỉ một chút, không thể qua loa.”

Cốc Hương sùng kính (sùng bái + kính trọng) nhìn nương nương nhà mình. Nàng là lão nhân trong Thượng Dương cung, người khác có thể không biết, nhưng nàng thì lại biết rất rõ, Tứ Hoàng tử vốn không phải là nhi tử thân sinh của nương nương, nhưng hiện giờ so với nhi tử thân sinh thì Tứ Hoàng tử có điểm nào khác biệt đâu. So sánh giữa Tứ Hoàng tử và Bát Hoàng tử, đương nhiên địa vị của Tứ Hoàng tử tôn quý hơn. Hơn nữa, Tứ Hoàng tử còn có quyền uy, bởi vì hắn sống trong cung lâu hơn.

Hơn nữa dù tính đến tương lai Hoàng thượng băng hà, người có tư cách đón nương nương về vương phủ phụng dưỡng tuổi già cũng là Tứ Hoàng tử, mà không phải là Bát Hoàng tử. Lớn nhỏ có thứ tự, chưa bao giờ chỉ là một câu nói suông.

Cốc Hương cảm thấy nàng không làm được như nương nương nhà mình. Nhi tử thân sinh bị nhi tử nhận nuôi dưỡng áp chế cả đời, thân làm mẫu phi, tất nhiên trong lòng sẽ không tránh khỏi có vài phần khó chịu. Nhưng nương nương thì lại chục năm như một, ai mà tin bọn họ không phải là thân mẫu tử đâu chứ?

Tấm lòng này, sự giáo dưỡng này, thật không hổ là nữ nhân xuất thân từ thế gia.

Cốc Hương không nghĩ nữa, cười cười mở miệng nói: “Thái tử cũng đã đại hôn, tiếp theo sẽ là hôn lễ của Tứ Điện hạ, chỉ là trước khi đại hôn, nên để trắc thất vào phủ. Hiện tại còn chưa định được ngày, nương nương có dự tính gì không?”

Hoa Thường nhướng mày cười nói: “Tuổi của Hứa thị nhỏ hơn, để nàng ấy vào cửa trước đi, còn Tề thị thì chờ mấy ngày sau. Về thời gian thì ngày tốt bình thường là được. Ngày tốt đại cát đại lợi năm nay đều bị Khâm Thiên Giám chọn hết rồi, toàn là dùng cho Thái tử phi, Hoàng tử phi, sao có thể dư lại ngày tốt được?”

Cốc Hương cười đáp ứng, thuận tiện thắp một ngọn nến trong lòng cho Tề thị.

Nếu muốn hỏi về mối quan hệ trong gia đình, điều gì không dễ xử lý nhất? Từ xưa đến nay, chắc chắn đáp án luôn là: quan hệ mẹ chồng nàng dâu.

Tuy cổ đại có phân bậc thê thiếp, khác biệt giữa đích thứ, nhưng điều này không có nghĩa là quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ đơn giản hơn, bởi vì càng phân ra như vậy thì sẽ càng khó khăn hơn. Giống như tiểu Tứ vậy, thê tử của hắn sẽ có tới hai người mẹ chồng. Một người là Hoàng hậu, đây là mẹ chồng danh chính ngôn thuận. Một người khác đương nhiên là mẫu thân của tiểu Tứ - Hoa Thường, đây là mẹ chồng chân chính. Nếu muốn còn có cả Tô thị, vậy thì càng thêm rắc rối.

Mẹ chồng trên danh nghĩa và mẹ chồng chân chính, chỉ cần có một người gây khó dễ cho ngươi, thì chắc chắn ngày tháng sau này của ngươi trôi qua không có gì tốt đẹp. Mà đôi khi quan hệ giữa hai người mẹ chồng này không tốt, vậy thì ngươi sẽ càng mệt hơn. Làm con dâu trong tình cảnh như vậy thì cả hai bên đều không dễ hầu hạ.

Dựa theo lễ pháp, đương nhiên mẹ chồng danh chính ngôn thuận có địa vị tôn quý hơn, cho dù là ngày tết hay là ngày thọ thần, so với mẹ chồng chân chính thì quy cách lễ nghi đều cao hơn một bậc. Nhưng mà dựa theo thân sơ thì mẹ chồng chân chính có sức ảnh hưởng đến quan hệ trong gia đình nhiều hơn. Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết vấn đề này có bao nhiêu là rắc rối.

Mà Tề thị còn không được xem là con dâu chân chính. Nàng ta chỉ là Trắc phi, cho nên mẹ chồng muốn chỉnh nàng ta thì không cần lý do. Hoa Thường chỉ cần vươn đầu ngón tay út ra chọc chọc nàng ta, thì cũng có thể khiến cho nàng ta đau cả ngày.

Hữu An vương phủ.

Tứ Hoàng tử, không, hiện tại phải gọi là Hữu An vương mới đúng. Sau đại hôn của Thái tử, Hoàng đế lập tức phong Vương cho hai nhi tử, hôn lễ được lùi lại một khoảng thời gian. Suy cho cùng, Hoàng đế vẫn rất yêu nhi tử của mình. Hắn làm như vậy, vừa không tổn hại đến thể diện của Thái tử, vừa thỏa mãn tấm lòng của hắn về việc thành thân của nhi tử.

Phong hào của Tứ Hoàng tử là hai chữ “Hữu An”, phong hào của Ngũ Hoàng tử là hai chữ “Phụng Hiếu“. Bởi vì không cần đến đất phong, cho nên trước mắt đều không phân chia đất phong cho các Hoàng tử.

Bây giờ Tứ Hoàng tử đang đứng ở cửa, bất đắc dĩ nhìn nhóm thái giám chuyển từng rương từng rương đồ vật vào vương phủ, bên cạnh là Đại thái giám Lưu Quý Phúc của Thượng Dương cung đang đứng chỉ huy.

Làm Đại thái giám chưởng quản sự vụ lớn nhỏ trong Thượng Dương cung, Lưu Quý Phúc cũng xem như là người ngồi ở địa vị cao nhiều năm, hiện giờ ông cũng đã gần bảy mươi tuổi. Hoa Thường vẫn luôn hi vọng ông có thể trở về quê an dưỡng tuổi già, nhưng đều bị ông từ chối. Sáu tuổi ông đã tiến cung, sinh sống ở trong cung cũng đã hơn sáu mươi năm, quê nhà? Đã sớm không còn nằm trong trí nhớ của ông nữa rồi.

“Mấy ngày nay mẫu phi đều bận rộn vì những chuyện này ư? Nơi này của ta đâu cần nhiều đồ như vậy. Nội phủ cấp bạc an gia (bạc theo quy định để mua sắm đồ khi Hoàng tử, Công chúa mở phủ) còn không đủ để ta chi tiêu sao?” Tứ Hoàng tử nhìn Lưu Quý Phúc, bất đắc dĩ nói, nhưng trong lòng lại ngập tràn ấm áp.

Tuổi tác của Lưu Quý Phúc đã cao, vẫn cúi người trả lời: “Nương nương nói, hiện tại vương phủ vừa mới xong, khố phòng trống đến mức có thể phi ngựa được, như vậy thì còn ra thể thống gì nữa. Hơn nữa Điện hạ người luôn luôn đơn giản, ở bên ngoài không có nương nương chuẩn bị hành trang cho người, chắc chắn người sẽ tùy ý sắp xếp, như vậy sao có thể xuất hành được?”

Tứ Hoàng tử ôn nhu kéo khóe miệng lên, trên khuôn mặt là hạnh phúc và phiền não. Thậm chí mẫu phi còn chuẩn bị cả Thái y. Lý Thái y sắp sửa cáo lão hồi hương cũng bị mẫu phi dùng điều kiện hấp dẫn để giữ lại ở thượng kinh, chỉ chờ bài trí vương phủ xong thì sẽ lập tức tiến vào ở, tùy thời đợi lệnh.

Tứ Hoàng tử nhìn nơi rộng lớn, trống trải bên ngoài cung này, bầu trời xanh thẳm, đột nhiên hắn có chút tưởng niệm mẫu phi.

Nên làm gì bây giờ? Hiện tại mới chỉ là ngày thứ ba mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.