Edit: Huệ Hoàng hậu.
Beta: Mai Thái phi.
Chạng vạng, trời chập tối, Hoa Thường liền rời khỏi Tiêu Phòng cung, về đến Thượng Dương cung của mình.
Thược Dược thấy nương nương nhà mình trở về với vẻ mặt mỏi mệt, vội vàng tiến lên, giọng điệu dồn dập lại lo lắng: “Sao nương nương quay về trễ vậy, Hoàng thượng tới được một lát rồi.”
Hoa Thường ngây ra một lúc, sau đó hơi nhíu mày, mở miệng nói: “Hoàng thượng đến sao không đi thông báo với bổn cung một tiếng? Tiêu Phòng cung cách Thượng Dương cung cũng không xa, có vài bước mà các ngươi còn lười đi sao?”
Thược Dược cúi người thỉnh tội, giải thích: “Nương nương bớt giận. Hoàng thượng tới liền ngồi ở trên giường nghỉ ngơi, cũng không cho bọn nô tỳ đi thông báo với nương nương một tiếng. Hoàng thượng nói là để nương nương và Thục phi thoải mái nói chuyện, cũng không vội.”
Hoa Thường mỏi mệt thở dài, bước nhanh trở về nội điện.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường. Thần thiếp về trễ, để Hoàng thượng phải đợi lâu.” Hoa Thường không chút cẩu thả nhún người hành lễ, tay áo dài rộng phất phơ.
Hoàng đế chống cánh tay dựa một nửa người trên giường, tay kia cầm một quyển sách bìa trắng, cũng không quá dày. Thấy Hoa Thường vào cửa hành lễ, hắn buông quyển sách trên tay xuống, lộ ra tươi cười: “Miễn lễ. Trẫm cũng không đợi lâu, nằm ở chỗ này cũng coi như thoải mái.”
Hoa Thường chậm rãi bước đến bên cạnh giường, dịu dàng cười nói: “Hoàng thượng dùng bữa tối chưa?”
Hoàng đế lắc đầu: “Trẫm chưa dùng, chỉ mới ăn mấy miếng điểm tâm lót bụng mà thôi, vốn trẫm định tới đây để cùng dùng bữa với nàng. Nàng ở trong cung Thục phi đã dùng thiện chưa?”
Hoa Thường cũng lắc đầu: “Thần thiếp cũng chưa, tán gẫu một cái là quên hết thời gian, làm gì còn nhớ đến việc dùng bữa nữa chứ. Vừa lúc thần thiếp phái người truyền thiện, Hoàng thượng cũng dùng một chút đi.”
Hoa Thường gọi Thược Dược đi truyền thiện. Thược Dược cung kính hành lễ đáp vâng, xoay người nhanh chóng rời đi.
Hoa Thường hành lễ: “Thần thiếp đi thay y phục, trang điểm lại một chút.”
Hoàng đế chầm chậm hạ mí mắt, xem như đồng ý.
Hoa Thường rời khỏi nội điện, đi qua gian kế bên, Cốc Hương đi theo thay y phục cho nàng.
Ngồi trước bàn trang điểm, Hoa Thường ngơ ngác nhìn gương mặt mình trong gương. Dáng vẻ có chút mỏi mệt, hiện ra vài phần tiều tụy, cho dù trang dung như cũ, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là khuôn mặt tươi tắn.
Cốc Hương nhanh nhẹn khéo léo gỡ búi tóc phức tạp trên đầu Hoa Thường ra, sau đó vấn kiểu đơn giản, cài một cây trâm vàng điểm phỉ thuý [1] có bảy sợi tua bạc, có vẻ thanh thuần hơn rất nhiều.
[1] Điểm phỉ thúy: là một nghệ thuật truyền thống ở Trung Quốc, sử dụng lông chim trả (còn gọi là chim thuý, hoặc chim phỉ thuý 翡翠) đính vào trang sức vàng bạc, tạo ra sắc xanh óng ánh không phai theo thời gian.
Hoa Thường cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không cần khuyên tai, đeo lên cũng nặng nề.”
Cốc Hương thấp giọng thưa vâng, cầm một đôi vòng ngọc khảm tơ vàng ra, đeo vào tay của Hoa Thường, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng dùng bữa ở đây, nhất định nương nương sẽ chia thức ăn, mang một đôi vòng tay để tăng thêm vẻ đẹp.”
Hoa Thường miễn cưỡng cười cười, nhìn chất ngọc tinh oánh trong suốt và sợi tơ tinh xảo trên vòng, khẽ nói: “Vòng tay thật đẹp, ngươi có lòng rồi.”
Thu thập xong, Hoa Thường mới trở lại nội điện. Hoàng thượng đã ngồi dậy, mấy tiểu cung nữ không một tiếng động bày thiện theo trật tự.
Hoàng đế thấy Hoa Thường chỉ mặc một chiếc váy đơn giản màu hồng đào thêu hoa rũ xuống, cài một cây trâm vàng, mái tóc dài đen nhánh buông xoã ở sau người, không thoa son phấn, khẽ cười nói: “Nùng trang đạm mạt tổng tướng nghi [2], câu thơ này chỉ sợ không phải nói Tây Hồ, mà là nói Thường nhi rồi.”
[2] Nùng trang đạm mạt tổng tướng nghi: trang điểm đậm nhạt luôn thích hợp. Câu thơ trong bài “Thưởng hồ sau cơn mưa” của Tô Thức.
Hoa Thường cười khẽ, nhẹ nhàng trả lời: “Lấy sắc hầu quân, sắc suy thì tình mỏng. Thần thiếp tình nguyện không có mỹ mạo như vậy, có lẽ thần thiếp trong mắt Hoàng thượng sẽ càng chân thật hơn.”
Hoàng đế thấy cảm xúc của Hoa Thường không tốt, ý bảo Hoa Thường ngồi xuống, nhướng mày nói: “Thường nhi rất ít khi nói như vậy, hôm nay hàn huyên chuyện gì cùng với Thục phi vậy?”
Hoa Thường ngây ra một lúc, hàn huyên chuyện gì đây? Tâm tư nữ nhân chỉ sợ cả đời nam nhân cũng sẽ không hiểu được, đặc biệt khi người nam nhân này còn là Hoàng đế.
Hoàng đế muốn lập Thái tử, vì sao phải nói với phi tử? Không có lý do gì để nói.
Biết là vậy, nhưng các nàng vẫn cảm thấy bi thương.
Hoa Thường rũ mi mắt, lộ ra nụ cười dịu dàng, nhỏ giọng trả lời: “Hai ngày nay Thục phi tỷ tỷ tiều tụy đi rất nhiều, nên thần thiếp đến thăm nàng ấy để trấn an vài câu.”
Hoàng đế trầm mặc gật gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Thục phi không có nhi tử, chỉ sợ là khi nàng ấy nhìn Hoàng hậu, trong lòng cảm thấy không thoải mái.”
Hoa Thường rất muốn nói cho Hoàng đế rằng không phải như vậy, “không có nhi tử” không phải là nguyên nhân thật sự khiến Thục phi bi thương. Nhưng đôi môi nàng run lên, cuối cùng lại cúi đầu, nhẹ nhàng đáp vâng.
Yêu Hoàng đế là một chuyện cực kì vất vả, chính nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy bi thương, cảm thấy thống khổ thay Thục phi.
Nếu Thục phi muốn một vị Hoàng tử thì đâu có gì khó khăn. Nguyên nhân trước nay khiến nàng ấy bi thương không phải là không có con, mà là không thể vì nam nhân mình yêu thương mà sinh một đứa bé chỉ thuộc về nàng ấy và hắn; trong khi nam nhân nàng ấy yêu lại chưa bao giờ hiểu được tâm tư đó.
Tất cả chỉ có thể trách gặp nhau quá muộn, tạo hóa trêu ngươi. Nếu các nàng là thê, mà không phải là thiếp, như vậy mọi thứ sẽ khác rồi.
Hoa Thường vẫn tươi cười như cũ, đứng dậy chia thức ăn cho Hoàng đế: “Thật ra giờ dùng bữa cũng đã qua, nếu không phải là Hoàng thượng cho truyền, chắc chắn Ngự Thiện phòng sẽ trách cứ vài câu, sao còn có thể được tinh xảo như thế này.”
Hoàng đế cười cười: “Nếu Ngự Thiện phòng có gì không nên hoặc không phải, nàng cứ thoải mái răn dạy. Nàng là chủ tử, bọn họ là nô tài, chủ tử muốn ăn, ở đâu ra đạo lý nô tài oán giận.”
Hoa Thường cúi đầu cười khẽ, nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
Hoàng đế thấy Hoa Thường còn đứng, liền mở miệng nói: “Ngồi xuống ăn đi, đừng mãi gắp cho trẫm như vậy. Nàng nếm thử miếng cút thái sợi thủy tinh này xem, làm rất ngon, hẳn là hợp với khẩu vị của nàng.”
Hoa Thường nhìn thức ăn trong chén, trong lòng không biết là tư vị gì. Người nam nhân này, rốt cuộc là tốt hay là không tốt?
Có thể nhớ kỹ khẩu vị của nàng, nhớ kỹ món ăn nàng yêu thích, phải chăng người nam nhân này đối xử với nàng có chút khác biệt?
Hoa Thường cúi đầu ăn cơm, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ, đừng hy vọng quá nhiều, khát vọng tình yêu của một Hoàng đế là ngu xuẩn, là vô căn cứ. Khi tâm không mong nhiều như vậy, có lẽ nàng sẽ hạnh phúc hơn.
Cậy sủng mà kiêu, kỳ thật chỉ là nàng dựa vào việc được Hoàng thượng sủng ái, từng bước một mong muốn càng nhiều hơn.
Đây là không đúng, phải sửa lại.
Suy cho cùng, sắc lập Thái tử có liên quan gì với một phi tử như nàng? Rốt cuộc Hoàng đế có lí do gì để nói với nàng? Vì sao phải nói? Nói với nàng thì có ích lợi gì chứ?
Nàng phải bình tĩnh, phải cẩn trọng, nàng chính là đại biểu cho phong phạm của thế gia.
Nàng phải vui mừng vì địa vị của Hoàng hậu được củng cố, phải vui vẻ vì Hoàng Thái tử được ủng hộ. Đây là phẩm cách và khí khái mà nàng cần phải có.
Thứ mà nàng đại biểu từ trước đến nay đều không phải là chính mình. Nếu nàng ghen tuông, tranh giành tình cảm, mơ ước Hậu vị, vậy thì không chỉ có bản thân bị nghi ngờ, mà còn liên lụy đến thế gia.
Mọi người sẽ cho rằng: thế gia các ngươi ngay cả nữ nhi của mình cũng không dạy tốt, vậy thì còn mặt mũi nào mà mang theo tư tưởng của Khổng phu tử để dạy người, để đứng đầu một phương đây?
Nàng không phải là những nữ nhân dã tâm bừng bừng, tranh giành tình cảm tại hậu cung kia. Nàng là tông nữ thế gia, phải hiếu kính bề trên, phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ đức, phải xem phu (quân) như trời.
Con đường là do chính nàng lựa chọn, cho dù khóc lóc cũng phải tiếp tục bước đi.
Huống chi, tình hình hiện tại cũng không tệ. Nàng vẫn là một trong tứ phi cao cao tại thượng, dưới gối có một trai một gái, cực kì được Hoàng đế sủng hạnh và ngưỡng mộ.
Dùng bữa tối xong, Hoa Thường ôm Tứ Công chúa chơi đùa. Tứ Hoàng tử ở một bên bước ngắn bước nhỏ hồng hộc di chuyển, đôi mắt nhỏ chăm chăm nhìn Tứ Công chúa trong lồng ngực của Hoa Thường.
Hoàng đế bị dáng vẻ của Tứ Hoàng tử chọc cười: “Tiểu Tứ thích Viện nhi như vậy, còn nhỏ đã biết yêu quý muội muội, thật ngoan.”
Hoàng đế ôm Tứ Hoàng tử trong lòng, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé bụ bẫm của Tứ Hoàng tử, vẻ mặt tràn đầy yêu thương.
Hoa Thường nhìn hai đứa nhỏ thì tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, cuối cùng trên mặt cũng có chút ý cười chân thành, mở miệng nói: “Tứ Hoàng tử còn nhỏ làm gì đã hiểu chuyện, sao biết được yêu quý muội muội là gì, đây là nó coi muội muội như món đồ chơi thì có.”
Hoàng đế cầm lấy cái trống bỏi nhẹ nhàng lắc lắc, dụ dỗ trong miệng: “Tiểu Tứ, nhìn xem trống bỏi trong tay phụ hoàng này, sẽ động đậy đó nha, có muốn chơi không?”
Tiểu Tứ ngồi trong lòng Hoàng đế, rất là ghét bỏ mà quay đầu, cặp mắt đen láy kia vẫn chăm chăm nhìn tã lót trong lòng Hoa Thường.
Hoa Thường thấy thế thì phì cười: “Tiểu Tứ đã bao lớn rồi, một cái trống bỏi không dụ được nó đâu.”
Hoàng đế có chút xấu hổ, bỏ trống bỏi xuống, nhìn nhi tử trong lồng ngực, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Tứ này chính là đứa bé nghịch ngợm, đồ chơi thì ném qua một bên, lại muốn chơi với muội muội mới có mấy tháng tuổi.”
Hoa Thường kéo Tứ Hoàng tử qua, sau đó đặt Tứ Công chúa trong tay mình xuống bên cạnh Tứ Hoàng tử, cười nói: “Tiểu Tứ chơi với muội muội không?”
Tứ Hoàng tử có vẻ rất là vui vẻ, ưỡn ưỡn bộ ngực của mình, đầu nhỏ vươn thẳng.
Hoa Thường nhìn thấy dáng vẻ nó đáng yêu như vậy, yêu đến không chịu được, hôn mạnh một cái lên trên mặt tiểu Tứ.
Tiểu Tứ cũng không giận, lộ ra một nụ cười “không răng” với Hoa Thường, sau đó liền chuyên tâm chọc chọc vào khuôn mặt của Tứ Công chúa.
Hoàng đế ở bên cạnh thấy vậy, trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nói: “Cho dù Viện nhi xinh xắn, nhưng cứ bị tiểu Tứ chọc như vậy mấy năm, thì cũng chỉ có thể cầu nguyện cho gương mặt không bị biến dạng.”
Hoa Thường cong môi cười: “Hoàng thượng nói bậy cái gì vậy, thần thiếp đang trông mong tiểu Tứ có thể chọc cho Viện nhi ra một cái má lúm đồng tiền kìa.”
Hoàng đế bị ý nghĩ kì lạ này của Hoa Thường làm cho kinh ngạc, chỉ có thể lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ.
Vốn dĩ tiểu Công chúa đã ngủ rồi, nhưng có vẻ cảm giác được người xấu kia lại đang bắt nạt mình, liền mơ mơ màng màng mở mắt ra. Khi tiểu Công chúa nhìn thấy cái mặt béo quen thuộc kia thì khóc oa oa lên.
Hoa Thường nghe được tiếng khóc thì giật mình. Hoàng đế đau lòng bế Tứ Công chúa lên, cánh tay khẽ đung đưa, nhỏ giọng dỗ dành.
Tứ Hoàng tử có vẻ rất ấm ức, vươn cái tay béo nhỏ bé về phía Hoa Thường mong được an ủi, cái miệng nhỏ đọc nhấn rõ từng chữ: “Muội... muội muội, không ngoan, ta không có bắt nạt, mẫu phi...”
Hoa Thường bế Tứ Hoàng tử lên, nhẹ nhàng dỗ dành: “Mẫu phi biết tiểu Tứ ngoan nhất, là muội muội không ngoan, đúng không nào? Cho nên về sau tiểu Tứ phải chú ý dạy dỗ muội muội nhiều hơn, để muội muội ngoan ngoãn đáng yêu nha.”
Tiểu Tứ bĩu môi ngoan ngoãn gật đầu: “Tiểu Tứ ngoan, quan tâm tới muội muội, giúp muội muội ngoan.”
Hoa Thường nghe giọng nói non nớt của hài tử, tâm cũng mềm thành một vũng nước, lại hôn vài cái lên khuôn mặt tiểu Tứ. Tiểu Tứ cười khanh khách không ngừng.
Hoàng đế ở bên cạnh nhìn thấy rất là ghen tị: Thường nhi chưa bao giờ nhiệt tình hôn hắn như vậy.