Edit: Du Quý phi.
Beta: Trân Thục nghi.
Đảo mắt một cái, thời gian đã trôi qua gần một năm, dường như năm tháng không hề nhớ đến các nữ nhân giãy giụa chìm nổi ở hậu cung này, mà hình như cách cục (bố cục, kết cấu) của hậu cung cũng không có chút biến hoá nào.
Xuân hạ thu đông, trải qua nóng lạnh, thêm nhiều lần thay đổi và phát triển nhưng cũng không kéo được ánh mắt cao cao tại thượng của nam nhân kia trở về.
Điều đặc biệt nhất là Thục phi sinh hạ một nữ nhi, đáng tiếc không phải Hoàng tử, chỉ sợ lần này tâm tình của Thục phi không giống với lần trước, thất vọng là tất nhiên, càng thêm lo lắng nhiều cho tương lai.
Tính ra Tam Công chúa mới hơn hai ba tháng, cũng không biết nuôi lớn được không nên Hoàng thượng chưa ban tên.
---
Vị Ương cung, sáng sớm.
Trên người Hoàng hậu mặc áo gấm Tứ Xuyên thêu hoa mẫu đơn đang nở, cúc áo được làm bằng chỉ vàng, phía dưới mặc váy lụa gấp nếp thêu hoa li ti, trang điểm bình dị gần gũi, nhưng trên đầu cài trâm ngũ phượng triều dương thể hiện rõ địa vị bất phàm.
“Từ hạ vào thu, trước đó vài ngày bổn cung sơ ý bị nhiễm phong hàn, nên dừng việc thỉnh an rất nhiều ngày, tính ra tỷ muội chúng ta đã không tụ họp với nhau một thời gian rồi.” Hoàng hậu nở nụ cười, dường như ở khóe mắt lờ mờ xuất hiện mấy nếp nhăn, chứng tỏ nữ nhân này cũng không còn trẻ — Thật ra thì nàng vẫn còn là một thiếu nữ trẻ đẹp, vẫn chưa già đi, chỉ là thời gian càng trôi qua thì tâm của nàng trở nên càng già nua.
Trịnh Phi mặc một bộ cung trang đỏ tươi, nụ cười mang theo sự khinh thường như thường lệ, trên cổ đeo chuỗi ngọc xanh biển kết hợp với ngọc trai vàng nên đặc biệt rực rỡ lấp lánh, khiến người ta chú ý đến.
Tay Trịnh Phi vỗ trước ngực, vô cùng vui vẻ: “Hoàng hậu nương nương cần phải bảo trọng thân thể. À đúng rồi, qua năm Tam Hoàng tử cũng đã ba tuổi, đều nói ba tuổi coi như đã lớn, nương nương sẽ phải nhọc lòng với Tam Hoàng tử nhiều hơn. Chúng tỷ muội ta đều là những lão nhân đã quen thuộc, biết nặng nhẹ nên vô cùng tự tại.”
Ninh Quý tần vẫn trang điểm già dặn như cũ, thật ra tuổi tác cũng không lớn, nhưng tướng mạo lại hiện ra vài phần già dặn, chậm rãi cười mở miệng nói: “Lễ nghi không thể bỏ, chỉ là Trịnh Phi tỷ không biết lựa lời. Có điều cũng phải chúc mừng tỷ tỷ, chuỗi ngọc xanh biển và ngọc trai vàng này là cống phẩm thượng hạng, do Nhị Hoàng tử vì tỷ tỷ mà giành được.”
Chuyện Ninh Quý tần nói chính là mấy ngày trước Hoàng thượng kiểm tra hai vị Hoàng tử và Thế tử Kính vương, Nhị Hoàng tử biểu hiện ưu tú. Lúc Hoàng thượng hỏi muốn được thưởng gì, Nhị Hoàng tử đã hiếu thảo muốn lấy chuỗi ngọc xanh biển và ngọc trai vàng dâng lên mẫu phi, cũng khó trách Trịnh Phi vô cùng đắc ý như thế.
Trịnh Phi được Ninh Quý tần khen tặng nên vui vẻ, ngữ khí cũng nhu hoà hơn, khoé miệng cười hiện lên mấy nếp nhăn rất rõ ràng: “Nhị Hoàng tử tuổi còn nhỏ sao hiểu được nhiều, là do Đại Hoàng tử khiêm tốn nhường cho đệ đệ mà thôi. Hơn nữa qua năm thì Đại Hoàng tử đã mười hai tuổi, cũng sắp thành người lớn, nên chuẩn bị xem tướng chọn thê rồi.”
Vừa nghe lời này, Ninh Quý tần hơi nhíu mày, sau đó khẽ cười nói: “Sao có thể sốt ruột sớm như vậy. Trước mắt cũng có một loạt chuyện vui, tuyển tú ba năm một lần sắp tới rồi, tôn thất hoàng thân quốc thích, trọng thần trong triều chỉ sợ đã gấp gáp lần lượt lo hỉ sự, trong cung cũng khó tránh khỏi thêm vài vị muội muội.”
Lời này của Ninh Quý tần như thọc tổ ong vò vẽ, nữ nhân trong cung đều không muốn nhắc tới đề tài này, không muốn nói cũng không muốn nghĩ tới, có điều làm như vậy cũng không thể khiến chuyện này giống như không tồn tại được.
Hoa Thường khẽ ngẩng đầu nhìn sắc mặt phi tần xung quanh, phát hiện phần lớn đều là miễn cưỡng mỉm cười, cũng có tức giận bất bình.
Khi có những thiếu nữ mới với tuổi trẻ mỹ mạo tiến cung, cùng chia sẻ sự sủng ái của nam nhân với mình, là một nữ nhân chỉ sợ sẽ không vui vẻ gì, tất nhiên trong lòng Hoa Thường cũng có chút không vui.
Hoa Thường hiểu rõ, lúc trước khi mình mới tiến cung, các phi tần hậu cung đều xa cách, nhưng nhìn kỹ lại thái độ, tất cả mọi người đều không ngoại lệ.
Có nữ nhân có thể dựa vào gia thế và nỗ lực của chính mình, chung quy đều được ủng hộ, ví dụ như Hoa Thường nàng và Ôn Tần. Nhưng cũng có những nữ nhân, cho dù có giãy dụa ra sao cũng không hoà nhập được vào vòng tranh sủng, ví dụ như Thẩm Quý nhân và Mạnh Lương viện. Cơ bản trong mắt của những nữ nhân đó, các ngươi là kẻ vào sau, dựa vào cái gì muốn chia sẻ sự sủng ái với ta? Tất nhiên loại căm thù này khiến cho mối quan hệ giữa các nàng vô cùng xa cách, nói gì đến cảm tình.
Mà lần tuyển tú này cũng giống như vậy, hiện giờ mọi người đã gom thành một nhóm chờ người mới vào cung. Nếu hậu thuẫn của ngươi vững chắc thì không sao, nhưng nếu hậu thuẫn của ngươi không đủ mạnh, lại không thể khiến người khác đến kết giao, thì cuộc sống tại hậu cung sẽ vô cùng cô đơn và gian nan.
Người mới vào cung không chỉ chia sẻ sự sủng ái của Hoàng thượng, mà còn có địa vị ở hậu cung. Phi tần có phân vị cao, được sủng ái nhiều thì tất nhiên có thể đối xử khoan dung. Nhưng những phi tần có phân vị thấp, hay không được sủng ái, chỉ sợ rất khó thích người mới, bởi vì khi người mới đến là thêm một mối nguy hại đến sự thăng vị và không gian sinh tồn của bọn họ.
Dáng người Thục phi giống như dương liễu, nhẹ mở đôi môi anh đào: “Thật ra bổn cung đã sớm nghe được tiếng gió, gia thế tú nữ kỳ này rất tốt, phong tư xuất chúng cũng có rất nhiều. Hoàng hậu nương nương phải quan sát kỹ, tuyển vài vị muội muội tài đức vẹn toàn tiến cung mới tốt.”
Đường cong khóe môi của Hoàng hậu vẫn không thay đổi, đưa tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương, thấp giọng mở miệng nói: “Gần đây thân thể bổn cung vẫn luôn không tốt, việc vặt vãnh trong cung còn chưa xử lý xong. Huống chi, tuyển tú ba năm một lần là việc trọng đại. Mà số lượng tú nữ kỳ này đặc biệt nhiều hơn một chút, e là bổn cung cũng không còn cách nào. Bổn cung đã xin chỉ thị của Hoàng thượng và Thái hậu, lần này muốn chọn ra vài vị muội muội để cùng bổn cung tham gia chọn lựa tú nữ.”
Lời này của Hoàng hậu vừa nói ra, đôi mắt các phi tần ngồi phía dưới đều sáng lên.
Ánh mắt Thục phi cũng mang theo vài phần hài lòng, ôn nhu nói: “Việc như vậy chúng thần thiếp không dám nhận, đây chính là Hoàng hậu nương nương đang làm khó chúng thần thiếp.”
Hoàng hậu nhìn bộ dáng Thục phi rõ ràng đang rất vui vẻ mà lại còn làm bộ từ chối, có chút phỉ nhổ trong lòng. Thục phi là phi tần có phân vị cao nhất, chuyện này cũng chẳng thể làm khó nàng ta.
“Bổn cung cần phải thương lượng với Hoàng thượng và Thái hậu về những người được chọn, qua mấy ngày nữa sẽ thông báo với mọi người. Huống chi các muội cũng biết, trước khi tuyển tú nhất định sẽ có một lần phong thưởng nữa. Rốt cuộc có thể được tấn vị hoặc được ban thưởng phong hào hay không, còn phải dựa vào công lao và khổ lao của các muội mấy năm nay.”
Lời này của Hoàng hậu làm tâm tư các vị phi tần đều chấn động, trước tuyển tú phong thưởng cho lão nhân trong cung là chuyện thường, nhưng phong thưởng nhiều hay ít thì phải xem biểu hiện gần đây. Tục ngữ nói rất đúng, lâm trận mới mài gươm, không sắc cũng sáng.
---
Từ Ninh cung.
Vừa vặn Hoàng thượng và Thái hậu cũng đang bàn luận về vấn đề này.
Thái hậu lên tiếng nói: “Kì tuyển tú ba năm một lần sắp tới rồi, đến lúc đó trong cung lại náo nhiệt một trận, ai gia già rồi nên cũng thích ồn ào một chút.”
Hoàng đế cười nịnh nọt: “Mẫu hậu cũng nên quan sát nhiều hơn, nếu thích ai thì bất luận là thu nhận vào cung hay tứ hôn cũng đều tốt.”
Thái hậu cười vui vẻ, trong lòng cũng đã có cân nhắc. Hoàng đế không phải là không biết, mẫu từ tử hiếu, nên không cần phải so đo nhiều.
Ngữ khí Thái hậu hoà hoãn hơn, cười nói: “Cũng nên phong thưởng hậu cung một lần, ba năm qua không thăng vị trí nào, thật ra có chút không hay.”
Hoàng đế trầm giọng nói: “Cũng không phải là không thăng vị trí nào, chẳng qua người định thăng thì phân vị đã đủ cao rồi.”
Thái hậu nhìn bộ dáng Hoàng đế, đã biết Hoàng đế ám chỉ ai, cười nói: “Lần này tùy tâm ý Hoàng thượng đi.”
Hoàng đế cười nói: “Dưới Hoàng hậu đang là Thục phi, trong ba năm qua Thục phi đã sinh hai nữ nhi, cũng coi như có công. Nhưng nếu tấn vị Quý phi, tư lịch vẫn còn ít một chút, mà Công chúa không thể so với Hoàng tử, đứng hàng Quý phi mà không có nhi tử, giống như một người không có thực quyền. Trẫm nghĩ không bằng ban phong hào để thể hiện vinh sủng.”
Thái hậu đồng ý gật đầu: “Ai gia cũng thích đứa nhỏ Thục phi này, dù sao không có nhi tử cũng đáng thương, lần suy xét này của Hoàng thượng rất có lý, vậy chọn phong hào nào đây?”
Hoàng đế trả lời: “Trẫm chọn mấy chữ như: Trân, Thấm, Tương, Văn. Mẫu hậu xem thử chữ nào tốt đây?”
Thái hậu quan sát một chút, sau đó chậm rãi nói: “Ngụ ý mấy chữ này đều cực tốt, chỉ là chữ Trân chỉ bảo vật hay châu ngọc, Thục phi mảnh khảnh, tư thái phóng khoáng, không giống với châu ngọc. Chữ Tương như nước, ý nghĩa vô cùng tốt, chỉ là khi xưa có Tương Phi, số mệnh nhiều chông gai, cũng không thích hợp. Nếu nói tới chữ Văn, đã có Kỳ Phi ở đây, ai dám ở trước mặt thế gia xưng chữ Văn đây? Cho nên ai gia thấy chữ Thấm tốt nhất, giống với chữ Tương, như nước, thích hợp với Thục phi.”
Hoàng đế gật đầu đáp: “Vậy liền nghe theo ý của mẫu hậu.”
Thái hậu vừa lòng gật gật đầu. Nhi tử dò hỏi ý kiến của mình, hơn nữa còn nghe theo, biểu hiện hiếu thuận như vậy, bà còn chỗ nào không vui nữa chứ.
Thái hậu nói tiếp: “Dưới Thục phi là Kỳ Phi. Kỳ Phi đã vào cung ba năm, tuy không thể so tư lịch, nhưng có công hầu bệnh, lại nuôi dưỡng con cái, nhất định sẽ được tấn vị. Ai gia hiểu Hoàng nhi, trong lòng Hoàng nhi chắc là giống với ý của ai gia.”
Hoàng đế cười: “Mẫu hậu hiểu tâm ý của nhi thần nhất, nhi thần cũng cảm thấy vô cùng thiệt thòi cho nàng. Lần này phong thưởng lục cung, tất cả mọi người có thể giữ nguyên vị trí, chỉ có Kỳ Phi là không được.”
Thái hậu không hề bất mãn với biểu đạt sủng ái Kỳ Phi rõ ràng của Hoàng đế, bà vẫn tươi cười hiền lành, gật đầu nói: “Đúng vậy, từ khi Kỳ Phi vào cung tới nay, đều làm điều tốt giúp đỡ mọi người, chưa bao giờ nổi giận, cãi vả với ai. Một năm trước lỡ lời răn dạy nhiều Thái y, ai gia cũng vô cùng thương tiếc nàng ấy. Nàng ấu vốn là người nhu thiện nội liễm, quát mắng như thế cũng là làm khó cho nàng.”
Hoàng đế cũng cười khổ gật đầu nói: “Trong lòng trẫm cũng băn khoăn, một năm này Tứ Hoàng tử được nàng chăm nom, chuyển biến tốt lên hàng ngày. Tuy rằng bệnh tim không thể trị tận gốc, nhưng thận trọng như thế, trẫm thấy giống như là Tứ Hoàng tử khoẻ mạnh hơn từng ngày vậy.”
Thái hậu khen ngợi: “Muốn ai gia nói thì chính là nữ tử xuất thân thế gia quả thật có điểm khác biệt. Hiện giờ Kỳ Phi có công có tử, nhất định phải được tấn vị lên thành một trong Tòng Nhất phẩm tứ phi: Huệ phi, Đức phi, Thục phi, Hiền phi. Giờ Thục phi đã có, còn ba chỗ trống thì Hoàng thượng muốn cho nàng ấy lên vị trí nào?”
Hoàng đế cười nói: “Kỳ Phi danh tiếng hiền đức, trẫm muốn chọn chữ Đức cho nàng, nếu không lập nàng làm Đức thì sau này ai xứng với vị trí này chứ?”
Thái hậu hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Đúng là Hoàng thượng nói có lý, chỉ là liệt kê theo thứ tự là Huệ, Đức, Thục, Hiền. Nếu Kỳ Phi được tấn vị Đức phi, không biết trong lòng Thục phi nghĩ gì nữa?”
Hoàng đế lắc đầu nói: “Không phải là trẫm không yêu Thục phi, chỉ là Kỳ Phi có công có tử, chỉ có tư lịch không bằng Thục phi, chẳng lẽ Thục phi có thể áp chế nàng cả đời sao?”
Thái hậu khuyên nhủ: “Không phải ai gia thiên vị Thục phi, chỉ là hiện giờ Thục phi mới sinh hạ tiểu Công chúa, vốn là chuyện vui, nếu lần tấn vị này... Sợ Thục phi nghĩ nhiều, vậy cũng bất công với Công chúa.”
Hoàng đế nghe cũng cảm thấy có lý, Thục phi sinh hạ Công chúa đã vô cùng thương tâm, nếu phân vị lại bị người có nhi tử áp trên đầu, chỉ sợ sẽ càng thêm thương tâm, khó tránh khỏi chui rúc ở trong điện, đóng cửa không gặp ai.
Thái hậu tiếp tục nói: “Danh tiếng Kỳ Phi hiền đức đúng là không sai, không bằng lấy chữ Hiền. Tuy Hiền phi đứng cuối tứ phi, nhưng nàng ấy đã có phong hào, tất nhiên vẫn là người cao hơn. Huống chi trong lòng Hoàng thượng cũng hiểu rõ, tương lai nhất định Kỳ Phi sẽ không dừng bước ở tứ phi, cho nên đứng ở đâu trong tứ phi cũng không quan trọng.”
Hoàng đế trầm ngâm trong chốc lát, sau đó gật đầu nói: “Mẫu hậu nói có lý.”
Thái hậu thấy Hoàng đế chịu nghe mình, có vẻ rất vui, chậm rãi nói: “Chuyện này Hoàng thượng có thể nói với Kỳ Phi. Kỳ Phi là một đứa nhỏ tốt, lấy tình cảm tỷ muội giữa nàng ấy và Thục phi, chỉ sợ nàng ấy cũng không nguyện ý ở vị trí Đức phi, cao hơn Thục phi đâu.”
Hoàng đế chậm rãi gật đầu, thở dài: “Đúng là như thế, Kỳ Phi không tranh giành, không có lòng tham niệm, tất nhiên là bình thản thờ ơ.”
Thái hậu thấy Hoàng đế đồng ý, bèn không khuyên nữa, lên tiếng nói tiếp: “Phía dưới là Trịnh Phi, hiện giờ Trịnh Phi có nhi tử, theo lệ nên tấn vị. Nhưng lên nữa là tứ phi, trực tiếp ngồi cùng hàng với Thục phi và Kỳ Phi thật ra không được tốt lắm.”
Tất nhiên cảm tình của Hoàng đế đối với Trịnh Phi không sâu bằng Thục phi và Hoa Thường, đối với việc này thì hoàn toàn không so đo, chỉ nhàn nhạt đáp: “Trước hết thì vị trí của Trịnh Phi không thay đổi, ban một phong hào là được rồi.”
Thái hậu mỉm cười gật đầu: “Nhưng lúc chọn phong hào hãy để Hoàng hậu xem qua, Hoàng đế đừng tự quyết định một mình, vậy thì đặt Hoàng hậu ở đâu đây?”
Tuy Thái hậu thường đối nghịch với Hoàng hậu, nhưng chỉ là mâu thuẫn bên trong giữa mẹ chồng với nàng dâu, bà vẫn không muốn nhìn thấy Đế Hậu bất hoà. Vì vậy nên khi Thái hậu nhận thấy vị trí Hoàng hậu trong lòng Hoàng đế đã giảm xuống quá nhanh, bà đành phải lên tiếng nhắc nhở.
Hoàng đế hơi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu: “Nhi thần đã biết.”
Thái hậu hài lòng cười nói: “Những phi tần còn lại, trừ Ôn Tần vô công vô thần [1], Hoàng thượng với Hoàng hậu xem qua rồi quyết định đi.”
[1] Vô công vô thần (无功无娠): Không có công, không mang thai.
Hoàng đế khẽ cười nói: “Hiện giờ Ôn Tần có nhi tử, liền tấn một bậc thành Chính Tam phẩm Quý tần đi.”
Thái hậu gật đầu, cũng không nói chuyện nữa.
---
Đôi lời giải thích:
Thái hậu nói: “Nếu nói tới chữ Văn, đã có Kỳ Phi ở đây, ai dám ở trước mặt thế gia xưng chữ Văn đây?”
Chữ Văn (文) có nghĩa là hòa nhã, ôn nhu, lễ độ, đây là các đức tính của nữ nhân thế gia. Trong cung đã có Hoa Thường là đích nữ của Hoa gia, đệ nhất thế gia, thì còn ai dám lấy chữ “ Văn” này làm phong hào cơ chứ?
Chữ Thấm ( 沁) và chữ Tương (湘) đều thuộc bộ Thủy (氵), đây là tên hai con sông của Trung Quốc, vì lúc trước đã có Tương Phi nên phải lấy chữ Thấm, đều là ôn nhu mềm mại như nước.
Mai Thái phi.