Edit: Lan Sung nghi.
Beta: Mai Thái phi.
Vị Ương cung.
Các vị phi tần luôn đến thỉnh an đúng giờ giống như trước đây. Chỉ là hôm nay tất cả mọi người đều yên tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì ba vị phi tần mới tiến cung đang có mặt ở đây. Hôm nay các nàng ấy cùng vào cung, chính thức đến thỉnh an.
Hoàng hậu mặc một bộ cung trang màu vàng sáng, trên đầu cài trâm biển phương nạm ngọc [1], trông vô cùng trang trọng. Tuy sắc mặt của Hoàng hậu vẫn có phần xanh xao vàng vọt, nhưng đã tốt lên không ít.
[1] Trâm biển phương nạm ngọc (金镶珠镂空扁方): thanh vàng dát mỏng nạm ngọc hình chữ nhật
1 Trâm biển phương nạm ngọc thanh vàng dát mỏng nạm ngọc hình chữ nhật
Hoàng hậu thấy người tới cũng gần đủ vừa định mở miệng lại nghe thấy tiểu thái giám ngoài cửa cao giọng hô Kỳ Hiền phi nương nương đn
Hoàng hậu thấy người tới cũng gần đủ, vừa định mở miệng, lại nghe thấy tiểu thái giám ngoài cửa cao giọng hô: “Kỳ Hiền phi nương nương đến!”
Hoa Thường mặc một bộ cung trang bằng gấm sẫm màu với hoạ tiết hoa văn in chìm, trâm cài trang sức đều làm từ bạc, trên mặt cũng không tô son điểm phấn, cả người thuần tịnh (thuần khiết + thanh tịnh), từ từ đi đến, chậm rãi bái lạy: “Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường. Dường như thần thiếp đã đến muộn, mong nương nương thứ tội.”
Hoàng hậu lộ ra nụ cười khoan dung, thanh âm ôn nhu: “Hiền phi muội muội đa lễ rồi, cũng không muộn, muội mau ngồi đi. Thân thể của muội không tốt, hà tất phải làm khó mình đến đây thỉnh an vậy.”
Hoa Thường ngồi xuống, hơi cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu khai ân, chấp thuận cho thần thiếp dưỡng bệnh, thần thiếp vô cùng cảm kích. Chỉ là hôm nay ba vị muội muội mới tiến cung, lần đầu đến thỉnh an, lại có người dọn đến ở trong cung của thần thiếp. Nếu thần thiếp không tới thì có phần thất lễ rồi.”
Hoàng hậu lộ ra nét mặt bất đắc dĩ, hờn giận nói: “Muội chính là quá đa lễ, cử chỉ hành động đều có phong thái của đại gia khuê tú, chỉ làm khổ bản thân. Dù muội không tới, cũng sẽ không ai để ý, tất cả mọi người đều vô cùng thông cảm cho muội.”
a595db9”Hoa Thường hơi cúi đầu đáp lại.
Bởi vì Thấm Thục phi còn đang bị cấm túc, cho nên sau khi Hoàng hậu thấy Hoa Thường tới, sợ nhắc đến chuyện đau lòng của Hoa Thường, cũng không đề cập đề tài có liên quan đến Tiêu Phòng cung.
Ba vị phi tần mới tiến cung có vẻ khá thận trọng, đặc biệt là Ngọc Quý tần nhìn thấy Hoa Thường lại càng khẩn trương thêm mấy phần. Sau này nàng còn muốn “kiếm sống” dưới tay Hoa Thường, đương nhiên trong lòng thấp thỏm không yên rồi.
Hơn nữa vị nương nương chủ vị này vừa mới mất đi hài tử, Ngọc Quý tần không biết làm sao cho đúng nên càng thêm hoảng hốt, chỉ hy vọng vị nương nương này đừng giận chó đánh mèo lên người mình.
Đức phi mặc một bộ cung trang bằng gấm thêu hoa mẫu đơn, khuy áo viền tơ vàng, trên đầu cài trâm Như Ý kết song châu bằng bạch ngọc khảm san hô đỏ, vô cùng nổi bật chói mắt, lộng lẫy hơn Hoàng hậu và Hoa Thường rất nhiều.
Lúc này Đức phi tươi cười, lên tiếng nói: “Vẫn nên để ba vị muội muội mới vào cung chào hỏi đi. Thần thiếp nhìn những tiểu cô nương xinh tươi như hoa, vô cùng yêu thích.”
Hoàng hậu cười nói: “Đáng tiếc lần này không sắp xếp người đến Ngọc Hoa cung của ngươi, nếu không ngươi lại có người làm bạn rồi.”
Đức phi xua tay cười: “Cũng không hẳn, nếu là người tẻ nhạt như Thẩm Vinh hoa thì thần thiếp sẽ buồn đến chết mất.”
Thẩm Vinh hoa cười ngại ngùng, thật ra nàng nhìn rất đẹp, có một loại khí chất nhu hòa, nhẹ giọng nói: “Tần thiếp quá yên tĩnh rồi.”
Hoàng hậu cười cười, ngẩng đầu lên nói: “Ngọc Quý tần, Chu Mỹ nhân, Châu Lương nghi, các ngươi tiến lên chào hỏi đi.”
Ba vị phi tần mới kính trà cho Hoàng hậu, sau khi lần lượt thỉnh an các vị phi tần phân vị cao đang ngồi thì được xem là chu toàn lễ nghĩa, chính thức trở thành nữ nhân của Hoàng đế.
Hoàng hậu nở nụ cười nhu hòa ấm áp, khẽ rũ mi mắt, giọng nói nhiêm túc: “Trước khi các ngươi tiến cung đều đã được học cung quy, bổn cung cũng tin tưởng sự giáo dưỡng của các ngươi, về sau đều là tỉ muội, nhất định phải sống chung hòa thuận, vì Hoàng thượng kéo dài con nối dòng.”
“Tần thiếp cẩn tuân lời dạy bảo của nương nương.”
Sau khi thỉnh an xong, Hoa Thường dẫn theo Ngọc Quý tần về Thượng Dương cung, An Quý cơ cũng đến ngồi bên cạnh.
Hoa Thường ngồi trên ghế chủ vị, Lan Chi đứng phía sau Hoa Thường, nhẹ nhàng bóp vai cho nàng. Ngọc Quý tần và An Quý cơ chia ra ngồi ở hai bên. Ngọc Quý tần có vẻ càng thêm khẩn trương, dáng vẻ của An Quý cơ thì thong thả hơn.
Hoa Thường nâng mắt đánh giá cẩn thận Ngọc Quý tần nhiều hơn một chút.
Hôm nay Ngọc Quý tần mặc một bộ cung trang bằng lụa thêu hoa mộc lan màu xanh, đầu vấn búi tóc song la [2], cài một cây trâm ngọc trai đính tua rua, khuyên tai trân châu mượt mà và vòng cổ vô cùng phù hợp với khí chất của nàng.
[2] Búi tóc song la (双螺髻)
2 Búi tóc song la
Dường
Hình như Ngọc Quý tần chỉ mới mười bốn tuổi, cả người đều nhỏ nhắn, còn có nét trẻ con. Khuôn mặt tròn tròn, cặp mắt nho nhỏ, so với thẩm mỹ bình thường thì nàng không được tính là xinh đẹp, nhưng lại khiến người nhìn ưa thích.
Hoa Thường cười ôn nhu, lên tiếng nói: “Ngươi vừa mới vào cung, tuy phân vị cao nhưng tuổi còn nhỏ. Nếu ngươi có gì không hiểu thì có thể đến hỏi bổn cung, hoặc là trao đổi với An Quý cơ, tính tình của nàng ấy cũng rất tốt.”
Ngọc Quý tần vội vàng hành lễ đáp vâng.
Hoa Thường cười nói: “Mấy ngày trước bổn cung sảy thai, hiện tại vẫn còn bệnh, e là không có thời gian chăm lo cho ngươi. Trên cơ bản thì bổn cung không đi thỉnh an, về sau ngươi theo An Quý cơ đến Vị Ương cung và Từ Ninh cung thỉnh an là được. Bổn cung đã cho người dọn dẹp xong tả thiên điện, ngươi có thể trực tiếp dọn vào ở rồi.”
Ngọc Quý tần nhún người hành lễ: “Vâng, tạ nương nương quan tâm yêu mến, tần thiếp vô cùng cảm kích.”
Sau ngày đó, trong vòng ba tháng, nổi bật nhất hậu cung chính là vị Ngọc Quý tần này. Dường như Hoàng đế đặc biệt sủng ái nàng ta, một tháng đến chỗ nàng ta ít nhất là năm sáu lần. Bởi vì Hoàng đế tiết chế, một tháng đến hậu cung cũng chỉ có mười mấy lần nên đây chính là một con số tương đối đáng sợ.
Nghe nói Thấm Thục phi vô cùng tức giận, nhưng nàng đang trong thời gian bị cấm túc nên đành phải bất lực. Vì thế Thấm Thục phi tức giận đến mức ngã bệnh.
Tuy rằng những phi tần khác cũng đố kỵ, nhưng thứ nhất Ngọc Quý tần ở phân vị cao, không dễ chèn ép. Thứ hai nàng ta lại là người được Hoa Thường che chở nên không dễ xuống tay. Cho nên sự nổi bật của Ngọc Quý tần tạm thời không có người thứ hai đạt được.
Đối với Ngọc Quý tần đang được sủng ái, Hoa Thường cũng không có quá nhiều ghen tị. Dù sao nếu Hoàng thượng không đến chỗ của Ngọc Quý tần thì cũng sẽ đến chỗ của người khác, sủng hạnh ai thì có gì khác nhau đâu?
Dù sao Ngọc Quý tần cũng là người của Thượng Dương cung, để nàng ta được lợi vẫn tốt hơn để kẻ khác được lợi, điều này Hoa Thường hiểu rất rõ.
Thật ra bản thân Ngọc Quý tần cũng vô cùng căng thẳng. Nàng hết mực cung kính với Hoa Thường, lại thêm tính cách ngây thơ đáng yêu, có phần hơi ngốc nên Hoa Thường còn khá là thích nàng.
Trong hậu cung rất khó có được nữ nhân như vậy, ở chung lại thoải mái, đương nhiên khiến người ta yêu thích.
Còn Chu Mỹ nhân và Châu Lương nghi, dường như cũng giống với các phi tần phân vị thấp khác, mờ nhạt trong hậu cung.
---
Thượng Dương cung, chính điện.
Hoàng đế thường tới Thượng Dương cung, một phần là tới thăm Hoa Thường, phần còn lại là vì Ngọc Quý tần đang được hắn sủng ái cũng ở đây.
Thân thể của Hoa Thường đã tốt hơn rất nhiều, có thể xem như là khỏi hẳn, chỉ là trông có chút gầy ốm, làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Hoàng đế ngồi trên ghế chủ vị, nhìn Hoa Thường bưng trà rót nước, thấp giọng nói: “Mấy ngày nay Ngọc Quý tần thế nào? Thời tiết mùa hè nóng bức mà nàng ấy lại nhiễm phong hàn. Theo trẫm thấy thì nàng ấy là tiểu cô nương không chịu được nóng, nên dùng nhiều băng một chút.”
Hoa Thường ôn nhu cười khẽ: “Lần này Hoàng thượng nghĩ oan cho Ngọc Quý tần rồi. Thái y vừa tới xem qua, chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng. Ngọc Quý tần đã có thai được gần ba tháng rồi.”
Hoàng đế ngẩn ra, phản ứng đầu tiên lại là nhìn xem sắc mặt của Hoa Thường như thế nào. Tuy trong lòng hắn có vui sướng, nhưng cũng có vài phần khó chịu không nói nên lời. Trên mặt Hoàng đế cũng không có biểu hiện gì, chỉ là hơi nhếch khóe miệng lên, bình tĩnh nói: “Thật sao? Đúng là chuyện vui.”
Hoa Thường cũng cười theo, không nói gì.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Hoàng đế mở miệng trước: “Trẫm vốn không muốn để nàng ấy có thai sớm như vậy, một phần là vì tuổi nàng ấy còn nhỏ, có cũng không chắc là giữ được, một phần là vì nàng... Đây cũng không phải là điều trẫm muốn. Trẫm đã nói việc này với Thái Y viện. Thái y nói thường xuyên ăn một ít đồ ăn có tính hàn hoặc dùng thuốc tránh thai là được. Không nghĩ đến... xem ra là chẳng có tác dụng gì.”
Hoa Thường chậm rãi lắc đầu nói: “Thần thiếp không sao. Mất đi đứa bé kia, tuy thần thiếp có đau buồn, nhưng hiện tại nhìn thấy Ngọc Quý tần có thai, thần thiếp cũng vui mừng thay cho Hoàng thượng. Hy vọng sự xuất hiện của đứa bé này có thể khiến Hoàng thượng vui vẻ hơn một chút, tươi cười nhiều hơn.”
Ở cổ đại tránh thai là vô cùng khó khăn, đặc biệt là việc tránh thai mà không làm tổn hại đến thân thể. Hầu hết tránh thai là tuyệt dục, cơ bản đều dùng độc (tác giả dùng ** trong bản gốc). Ví dụ như thủy ngân, nếu dùng không cẩn thận, thì ngay cả mạng sống cũng chẳng còn, vô cùng nguy hiểm đáng sợ.
Đương nhiên không thể dùng biện pháp như vậy với Ngọc Quý tần, cho nên thất bại cũng là chuyện thường tình.
Nụ cười của Hoàng đế có chút chua xót, hình như đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy. Rõ ràng đây là một chuyện vô cùng vui vẻ, nhưng lại không thể vui lên được, giống như hắn đã làm ra chuyện gì sai lầm vậy.
Có lẽ Hoa Thường cảm nhận được tâm tình của Hoàng đế, nàng cảm thấy như được an ủi trong lòng. Dù thế nào đi nữa, người nam nhân này còn để ý đến cảm nhận của nàng là tốt rồi. Hoa Thường nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng đến thăm Ngọc Quý tần đi. Nàng ấy còn nhỏ tuổi, chưa có kinh nghiệm trong việc mang thai, nếu nàng ấy có thể nhìn thấy Hoàng thượng thì sẽ yên tâm hơn rất nhiều.”
Hoàng đế thấy sắc mặt Hoa Thường không có gì thay đổi, liền gật đầu nói: “Trẫm đi thăm nàng ấy, lát nữa sẽ quay lại.”
Hoa Thường ôn nhu gật đầu, nhìn theo bóng dáng Hoàng đế rời đi.
Hoàng đế đi rồi, Hoa Thường quay đầu nói với Lan Chi: “Phái người đến các cung báo tin vui đi, đặc biệt là Từ Ninh cung và Vị Ương cung, Ngọc Quý tần có thai là chuyện tốt.”
Lan Chi hành lễ, chậm rãi lui ra.
Thược Dược nhẹ giọng nói: “Ngọc Quý tần vào cung mới được ba tháng, nhanh như vậy đã mang thai, đúng là rất may mắn.”
Hoa Thường tự rót cho mình một chén trà, thấp giọng lên tiếng: “Vừa nhìn là biết Ngọc Quý tần không phải loại cô nương nhà phú quý được nuông chiều từ bé. Phụ thân nàng ta là võ tướng, xem ra sinh hoạt trong nhà cũng thoải mái tuỳ hứng, nhưng như vậy lại khiến cho Ngọc Quý tần khỏe mạnh hoạt bát, nguyên khí dồi dào, căn cơ tốt, đương nhiên sẽ dễ dàng mang thai.”
Thược Dược nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, chua xót nói: “Nhưng nô tỳ đau lòng cho nương nương, nếu đứa nhỏ của nương nương vẫn còn, sao có thể đến lượt Ngọc Quý tần...”
Nụ cười của Hoa Thường hơi cứng nhắc: “Cho dù đứa nhỏ của bổn cung vẫn còn, thì người khác cũng sẽ có hài tử. Mọi việc không nên nhìn vào tiểu tiết, không phải tất cả mọi người đều lấy ngươi làm trung tâm đâu.”
Thược Dược nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nương nương nhà mình, trong lòng tràn ngập chua xót. Điều mà nương nương khiến cho người ta đau lòng chính là nàng không biết thương cho bản thân, cũng không cho phép bản thân mình được đau lòng.
Hoa Thường chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài, nhàn nhạt nói: “Phái mấy lão mama có kinh nghiệm trong điện của bổn cung đến chăm sóc Ngọc Quý tần đi. Bổn cung muốn đứa nhỏ của Ngọc Quý tần được sinh ra một cách bình an.”
Hoa Thường không phải quý nữ cổ đại chân chính là “không nhìn thấy cửa lớn, không bước ra cửa nhỏ“. Tuy giới hạn trong khuê phòng nhưng nàng vẫn có tầm nhìn. Phụ thân của Ngọc Quý tần không phải vật trong ao (người tầm thường), nghìn quân dễ có, một tướng khó cầu. Chiến sự Tây Bắc kéo dài liên tục nhiều năm, cũng chỉ có phụ thân Ngọc Quý tần là ngăn được cơn sóng dữ. Hiện tại chiến sự sắp kết thúc, chờ đại quân khải hoàn hồi kinh thì địa vị của Ngọc Quý tần sẽ không như bây giờ nữa. Thậm chí không chỉ có nàng ta, mà địa vị của toàn bộ Mã thị cũng sẽ thay đổi.
Đây là tân quý, đây là long sủng.
Từ lúc bắt đầu, Hoa Thường đã biết, bất luận Hoàng đế thật sự thích hay là nhất thời bị mê luyến đi nữa, thì Hoàng đế cũng sẽ sủng ái Ngọc Quý tần.