Tư Thái Cung Phi

Chương 87: Chương 87: Người mới




Edit: Mai Thái phi.

Beta: Tiên Thái Phi.

Mùa đông đi qua, tiết trời chuyển sang ấm áp, thân thể của Hoa Thường cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp.

“Đầu xuân, khí hậu rất tốt, thân thể thần thiếp có chút khởi sắc, Hoàng thượng không cần lo lắng nữa.” Trên mặt Hoa Thường là nụ cười ôn nhu, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, vô cùng thản nhiên.

Bởi vì thân thể của Hoa Thường có chuyển biến tốt, ý cười trên mặt Hoàng đế cũng chân thật hơn rất nhiều, cất tiếng dặn dò: “Đây là chuyện vui, nhưng vẫn không thể sơ ý, thân thể nàng vốn yếu ớt, vẫn phải tịnh dưỡng cho thật tốt, thỉnh an gì đó cũng không cần đi. Nhiệt độ buổi sáng vẫn còn rất thấp, gió thổi nàng lại bị đau đầu.”

Hoa Thường hơi nhíu mày, ôn nhu nói: “Đã rất lâu thần thiếp không đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương và Thái hậu nương nương. Bây giờ thân thể thần thiếp đã khá hơn rất nhiều rồi, nếu lại không đi thì không hợp tình hợp lý.”

Hoàng đế lắc đầu: “Trẫm biết nàng đặt nặng quy củ, vì để nàng an tâm, nên chỉ đi thỉnh an vào mùng một hoặc mười lăm thôi, thời gian còn lại nàng vẫn phải tĩnh dưỡng cho tốt.”

Hoa Thường thấy Hoàng đế có thái độ kiên quyết, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.

Thật ra trong lòng Hoa Thường vẫn luôn mừng thầm. Không một ai thích ngày ngày trời còn chưa sáng đã phải rời giường lớn đi thật xa tới thỉnh an người khác. Cho nên có thể lười nhác tránh việc này tất nhiên là rất tốt. Hiện giờ Hoàng thượng thương tiếc nàng, cũng là một chuyện may mắn.

Hoàng đế vươn tay vén những sợi tóc bên má Hoa Thường, thấp giọng nói: “Qua mấy ngày nữa người mới sẽ tiến cung, có lẽ sẽ có chút rối ren, nàng cũng đừng để ý. Nếu các nàng hiểu chuyện đi đến thỉnh an, nàng gặp là được. Nếu như không đến, nàng cũng không cần phải tới Vị Ương cung để nhận lễ từ các nàng ấy.”

Hoa Thường nhoẻn miệng cười: “Thần thiếp không phải bệnh đến mức đi không nổi, sao lại không thể tới Vị Ương cung để gặp các vị muội muội mới đến chứ?”

Hoàng đế cũng cười: “Các phi tần mới tiến cung còn sợ hãi và không hiểu chuyện, cứ ồn ào lớn tiếng. Thân thể nàng không tốt, lại không chịu được tức giận, đi gặp các nàng ấy cũng là một việc hao tâm tốn sức, nàng vẫn nên tịnh dưỡng đi.”

Hoa Thường biết Hoàng đế không muốn nàng phí tổn tâm trí, nên vô cùng ấm lòng, mỉm cười đáp ứng.

Hoàng đế thấy Hoa Thường ngoan ngoãn, vô cùng hài lòng, tiếp tục nói: “Bởi vì Lục Tần nói năng lỗ mãng, nên khi Hoàng hậu thỉnh chỉ giáng vị, trẫm đã đồng ý, sau này sẽ là Lục Tiệp dư. Hiện giờ Lục Tiệp dư và Lan Tiệp dư đều bị cấm túc, các nàng cũng không đến nhận lễ của người mới. Lần này nhóm người mới tiến cung cũng không có phi tần địa vị cao làm chủ một cung, nên nàng không cần lo lắng.”

Hoa Thường nghe xong gật đầu, sau đó khẽ nói: “Lục Tần, à không, Lục Tiệp dư muội muội cũng chỉ là nhất thời nói lỡ thôi, giáng vị thì không khỏi có chút không cam lòng. Lục muội muội là người cũ bên cạnh Hoàng thượng, từ trước đến nay luôn xem trọng thể diện hơn người khác. Hoàng thượng trách móc nàng ấy nặng nề quá mức thì cũng không hay.”

Hoàng đế lắc đầu: “Nàng đúng là thiện tâm, không ghi hận nàng ấy, điều này thật tốt. Giáng vị thật sự có chút nặng, trẫm cũng không phải là người cay nghiệt bạc tình. Nhưng là do nàng ấy gây sự từ việc không đâu, ngay cả Hoàng hậu cũng có ý này. Trẫm không muốn trách cứ Hoàng hậu thêm nữa, làm vậy là không tôn trọng nàng ấy, nên cũng chỉ có thể để cho Lục Tiệp dư tự mình gánh chịu. Nàng cũng không cần áy náy, từ khi Lục Tiệp dư mất đi hài tử thì có chút si ngốc, tác phong hành sự rất khác so với trước đây. Trẫm cũng cảm thấy hơi vô lý, tiểu trừng đại giới [1], đánh động một chút thôi.”

[1]Tiểu trừng đại giới (小惩大诫): Trừng trị nhỏ để răn đe lớn.

Thấy Hoàng thượng nói đến mức như vậy, Hoa Thường cũng không còn gì để nói nữa, chỉ cười cười: “Thần thiếp biết chủ yếu là Hoàng thượng muốn thần thiếp hết giận, Hoàng thượng đối với thần thiếp thật tốt, thần thiếp sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.”

Khuôn mặt Hoàng đế lộ ra tươi cười, dùng bàn tay lớn với những khớp xương rõ ràng vuốt ve gương mặt Hoa Thường, nhẹ giọng nói: “Dưỡng thân thể cho tốt, xem nàng gầy thành bộ dáng gì rồi. Khi nàng mới tiến cung, mượt mà đầy đặn bao nhiêu, mà hiện giờ chỉ còn bộ xương.”

Hoa Thường cúi đầu cười khẽ, giận dỗi nói: “Sao mà thành bộ xương nghiêm trọng như vậy chứ? Khi thần thiếp tiến cung vẫn còn nhỏ, bây giờ đã trưởng thành, mọi thứ đều thay đổi rất nhiều, thân thể cũng cao hơn, tất nhiên sẽ gầy rồi. Chờ đến khi thân thể không cao thêm nữa, tự nhiên thịt sẽ trở lại thôi.”

Hoàng đế thân mật nhéo nhéo khuôn mặt Hoa Thường, ôn nhu nói: “Mập lên chút đi.”

Mặt Hoa Thường đỏ bừng, ánh mắt ôn nhu như nước, nhẹ nhàng gật đầu, tư thái phong lưu.

Vị Ương cung, sáng sớm.

Hoàng hậu mặc cát phục bằng lụa đỏ có thêu ngũ phượng màu vàng, trên đầu cài bộ diêu phượng hoàng tung cánh với sáu mặt nạm ngọc thất bảo [2] trân quý, khóe mắt đánh phấn màu hồng vàng, cả người ngồi ngay ngắn ở trên ghế phượng chủ vị, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Liên tục trong những ngày vừa qua, sáu vị muội muội đã lần lượt vào cung. Hôm nay tất cả tề tụ lại nơi đây cũng là dịp hiếm có.” Hoàng hậu nhẹ nhàng chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói dường như có một loại tiết tấu độc đáo, khiến người khác không nhịn được mà chăm chú lắng nghe.

Khuôn mặt Thấm Thục phi không một chút biểu tình, mở miệng nói: “Thứ cho mắt thần thiếp vụng về, không thấy được chỗ nào là tất cả tề tụ. Lời này của Hoàng hậu nương nương nếu như bị Hoa muội muội, Lục muội muội và Lan muội muội nghe được, chỉ sợ các nàng sẽ thương tâm mất.”

Nét cười trên mặt Hoàng hậu không hề biến mất, lên tiếng nói: “Thục phi muội muội quả thật là yêu mến mọi người, là bổn cung nói chuyện không tinh tế rồi.”

Phía dưới là một loạt phi tần ngồi theo thứ tự, đứng đầu các phi tần mới vào cung đương nhiên là Khánh Quý tần Ngô thị và Nghiêm Tần Nghiêm thị. Ngô thị là người nhà mẹ đẻ Thái hậu, tất nhiên Khánh Quý tần rất có uy thế, cho dù là phi tần mới vừa vào cung nhưng cũng dám ngắt lời: “Nói đến việc này, thật sự là tần thiếp chưa từng gặp qua những vị tỷ tỷ đó. Tần thiếp mới vừa vào cung, nên cũng chưa hiểu chuyện, cả gan hỏi một chút, rốt cuộc là vì sao?”

Hoàng hậu không có cảm tình đối với vị Khánh Quý tần này, nhưng vì mang danh hiền huệ nên không thể nổi giận, ung dung cười nói: “Hẳn là các ngươi đều nhận thức được các tỷ muội đang ngồi đây. Còn có mấy vị Đáp ứng, Canh y chưa gặp, họ không có tư cách tham dự. Còn lại chỉ có ba vị, các ngươi chưa từng gặp qua.”

Dương Quý nhân mới tiến cung là người xinh đẹp hoạt bát, đánh bạo hỏi: “Rốt cuộc là ba vị tỷ tỷ nào thưa Hoàng hậu?”

Hoàng hậu mỉm cười: “Vị đầu tiên là Kỳ Hiền phi, là chủ của Thượng Dương cung, thân thể nàng không tốt, đã bị bệnh lâu rồi. Hoàng thượng và Thái hậu cũng đã ân chuẩn cho nàng dưỡng bệnh thật tốt, cho nên các ngươi chưa gặp nàng.”

Vương Mỹ nhân, Diêu Quý cơ và Triệu Lương viện đều vô cùng nghiêm túc lắng nghe. Vương Mỹ nhân thấp giọng hỏi: “Kỳ Hiền phi nương nương là một trong tứ Phi, lại là chủ một cung, chúng tần thiếp chưa từng bái kiến, vậy chúng tần thiếp có nên đến Thượng Dương cung để thỉnh an không?”

Hoàng hậu cười nói: “Tính tình của Hiền phi là tốt nhất, các ngươi cũng không cần cẩn thận như vậy. Hiện giờ nàng đang bị bệnh, các ngươi cũng đừng chạy đến đó quấy rầy nàng. Chờ Hiền phi bình phục, sẽ có lúc các ngươi được gặp mặt để hành lễ.”

Đám người Vương Mỹ nhân thấp giọng đáp vâng.

Hoàng hậu nói tiếp: “Còn có hai vị nữa mà các ngươi chưa gặp, đó là Lan Tiệp dư và Lục Tiệp dư. Hai nàng ấy phạm chút sai lầm, bị Hoàng thượng cấm túc. Lan Tiệp dư chính là thân mẫu của Đại Công chúa, cấm túc không lâu thì sẽ được giải thôi. Nhưng còn Lục Tiệp dư thì bị cấm túc khá lâu, trong thời gian ngắn các ngươi sẽ không có dịp để gặp nàng.”

Các phi tần mới vào cung vừa nghe hai vị phi tần đều bị cấm túc, có chút hoảng sợ, trên mặt cũng lộ ra vài phần bất an.

Hoàng hậu thấy thế, cười cười trấn an: “Các ngươi cũng không cần lo lắng, Hoàng thượng và bổn cung đều là người hiểu lý lẽ, chỉ cần các ngươi tận tâm phụng dưỡng Hoàng thượng, hiếu kính với Thái hậu, tỷ muội hòa thuận, tất nhiên sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu bất kính với bề trên, tranh giành tình cảm, vậy thì đừng trách bổn cung không lưu tình.”

Sáu vị phi tần mới tiến cung đều đứng dậy hành lễ nói: “Tần thiếp cẩn tuân dạy bảo của Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu tươi cười khoan dung: “Hôm nay các ngươi cũng mệt rồi, bổn cung sẽ không nói những lời thừa thãi, sớm trở về nghỉ ngơi đi. Còn nữa, bổn cung đã sai người nhanh chóng chế tạo thẻ bài cho các phi tần mới, ba ngày sau mới có thể thị tẩm, các ngươi cũng nên chuẩn bị cho tốt đi.”

“Vâng, tần thiếp cáo lui.”

Thành Phi ngồi trên kiệu hồi cung, ánh mắt hơi trầm xuống, nàng vẫn luôn chú ý đến Nghiêm thị. Vị nữ nhân này khi tuyển tú đã được Hoàng thượng yêu thích chỉ định nạp vào hậu cung, nhất định là không tầm thường.

Hôm nay gặp mặt, trên mặt các vị phi tần mới tiến cung ít nhiều đều có chút vui mừng. Duy chỉ có vị Nghiêm Tần này là buồn bực không vui, thêm một chút cô đơn, nhưng phần nhiều là sợ hãi, thật không bình thường.

“Nhiễm Phong, ngươi nói một chút xem, sáu vị muội muội mới này, bộ dáng vị nào là lợi hại nhất?” Trịnh Phi thổi thổi lên hộ giáp, nhàn nhã hỏi.

Nhiễm Phong đi theo bên cạnh kiệu của Thành Phi, nghe Thành Phi hỏi chuyện, liền trả lời: “Ấn tượng sâu nhất tất nhiên là Khánh Quý tần, đó là chất nữ của Thái hậu. Nếu Thái hậu thật sự có lòng giúp đỡ, không biết chừng sau này có thể đứng vào hàng làm chủ một cung.”

Thành Phi híp mắt: “Khánh Quý tần? A, ngươi quá xem trọng nàng ta rồi. Quý tần thật ra là một phân vị không thấp, chỉ là đối với vọng tộc ngoại thích mà nói, vẫn còn cách khá xa. Từ Quý tần đến cửu tần cũng là một trở ngại lớn, trong vòng ba năm vị quý nữ này không thể đứng đầu cửu tần. Những người còn lại thì ngươi cảm thấy thế nào?”

Nhiễm Phong thấp giọng nói: “Nếu luận về mỹ mạo, thì Diêu Quý cơ đứng đầu. Hôm nay không thấy nàng ta nói chuyện, thoạt nhìn là một người trầm tĩnh hướng nội. Dương Quý nhân tính tình hoạt bát, có vài phần ngây thơ, có lẽ Hoàng thượng sẽ sủng ái một chút. Vương Mỹ nhân lại chu đáo về mọi mặt, tâm tư tỉ mỉ, cho dù không được sủng ái, nhưng đoán chừng cũng có cuộc sống không tồi đâu.”

Thành Phi cười cười: “Ngươi đã quên Nghiêm Tần và Triệu Lương viện. Xuất thân của Nghiêm Tần không thấp chút nào nhưng phân vị lại bị ép thấp, ta đoán Hoàng thượng sẽ có tính toán khác. Gia thế Triệu Lương viện quá kém, ai cũng có thể khinh mạn vài phần, ngươi không chú ý cũng là chuyện bình thường.”

Nhiễm Phong cẩn thận ngẩng đầu, khẽ hỏi: “Nương nương có tính toán gì không?”

Thành Phi cong cong khóe miệng: “Đến Thượng Dương cung.”

---

Thượng Dương cung, nội điện.

“Tỷ tỷ lại không ngại cực khổ, hôm nay mới vừa gặp người mới xong thì đã đến cung của muội.” Tay Hoa Thường cầm chén trà bằng sứ Thanh Hoa, khẽ cười nói.

Thành Phi ngồi ở ghế bên cạnh, khóe miệng luôn mang theo độ cong trào phúng, không làm cho người khác yêu thích nổi: “Muội không chào đón tỷ sao? Hiện giờ Lục Tiệp dư bị cấm túc, tỷ muốn xử trí nàng ta, thì cũng không còn biện pháp nào khác. Muội không nên tức giận, cứ từ từ đã.”

Hoa Thường cũng không trông cậy vào Thành Phi có thể lập tức xử trí Lục Tiệp dư. Thành Phi là một con sói, dã tính không thay đổi, nhưng lại hiểu được phải nhẫn nại và chờ đợi, một khi đã ra tay, tuyệt đối không lưu lại hậu hoạn.

“Hôm nay tỷ tỷ tới chỗ muội là vì chuyện gì? Chẳng lẽ cảm thấy các muội muội mới đến không hợp tâm ý sao?” Hoa Thường nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi.

Thành Phi cười cười nói: “Hôm nay mới thấy lần đầu, sao có thể biết được chứ. Nhưng muội muội phải cẩn thận, sáu vị mới đến, muốn gia thế có gia thế, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn tính tình có tính tình. Nếu muội vẫn luôn bệnh như vậy, cho dù Hoàng thượng có niệm cũ tình, thì cuối cùng cũng không bằng người mới tươi đẹp đâu.”

Hoa Thường rũ mi mắt xuống, khẽ cười: “Nữ tử lấy trinh tĩnh làm đức, việc cùng người tranh sủng muội không làm được. Các nàng được sủng ái thì cứ để các nàng được sủng ái, các nàng được hoan nghênh thì cứ mặc các nàng được hoan nghênh. Hoàng thượng không phải là người ham mê nữ sắc, muội cũng không phải dựa vào sắc đẹp để giữ tâm của Hoàng thượng. Tỷ tỷ vẫn nên nhọc lòng cho chính mình thì hơn.”

---

[2] Theo kinh Phật thì thất bảo gồm:

- Vàng (kim, hay hoàng kim): Theo luận Đại Trí Độ, vàng là do từ cát đá, đồng đỏ trong núi sinh ra. Vàng có bốn đặc điểm: màu sắc không biến đổi; thể chất không ô nhiễm; thay đổi được hình trạng (từ vòng sang xuyến, sang tượng cốt, chén đĩa, v.v...); làm cho người ta trở nên giàu sang.

- Bạc (ngân, hay bạch ngân): Theo luận Đại Trí Độ, bạc là do từ đá cháy sinh ra.

- Lưu ly (hay tỳ lưu ly): một loại đá ngọc màu xanh, ánh sáng trong suốt, là thần vật sinh từ thiên nhiên, không phải do người có thể tạo ra được. Tuy nhiên, cũng có thứ ngọc lưu ly do người luyện thành, nhưng đó chỉ là loại ngọc giả mà thôi.

- Pha lê (tức thủy tinh): Theo luận Đại Trí Độ, hai loại lưu ly và pha lê là do từ trong các hang núi sinh ra. Giá tuyết đóng băng, trải qua ngàn năm thì thành ngọc, gọi là pha lê (nghĩa là ngọc nước). Loại thủy tinh ngày nay thường dùng làm các vật gia dụng là do con người lấy cát chế biến thành, không phải là ngọc pha lê thiên nhiên nói trên.

- Xà cừ: vỏ của 1 loại ốc biển, mặt ngoài của vỏ có nhiều lằn sâu như khắc, mặt trong thì trắng, sáng như ngọc; cho nên được xem là một loại đá ngọc.

- Xích châu (hay gọi là xích chân châu): là một loại ngọc màu đỏ, do một loài sâu đỏ sinh ra. Theo luận Đại Trí Độ, loại chân châu này cực kì quý báu, không phải là san hô.

- Mã não: là loại ngọc quí màu xanh biếc, rất sáng; khác với loại mã não thường thấy, là loại đá có vân đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.