Edit: Su Thái phi.
Beta: Mai Thái phi.
Hoa Thường khóc đến mức không thể dừng lại được, Hoàng đế vẫn luôn ôm Hoa Thường trong lòng. Lan Chi thấy thế, cũng không biết giải thích gì thêm, tiến lên hay lui lại cũng không xong, đành phải ra cửa thỉnh Thái y vào. Tâm tình nương nương dao động, có thể ảnh hưởng đến long thai.
Cuối cùng đợi Hoa Thường nín khóc, an tĩnh trở lại, Hoàng đế nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau mắt cho Hoa Thường.
Hoa Thường cảm thấy đôi mắt khô khốc gặp được hơi nóng thì dễ chịu hơn rất nhiều. Nàng mê man nhìn nam nhân trước mắt. Khi đau khổ qua đi, lý trí khôi phục lại, Hoa Thường mới phát hiện tình huống hiện tại xấu hổ biết bao nhiêu.
Lén lút tìm hiểu tin tức bị Hoàng đế phát hiện, khóc đến mức người khác không nhận ra bị Hoàng đế thấy được, ôm Hoàng đế không buông tay làm bả vai Hoàng đế cứng đờ, tất cả đều là nàng... Hơn nữa trước đây nàng còn hiểu lầm Hoàng đế. Tuy Hoàng đế không biết nhưng nội tâm Hoa Thường lại cảm thấy áy náy. Quả nhiên là nàng quá nghi thần nghi quỷ, rõ ràng Hoàng đế vì suy nghĩ cho thân thể nàng, cho nên không muốn để nàng biết chuyện tổ phụ đã qua đời. Kết quả lại bị nàng nghĩ là đao phủ...
Hoàng đế nhìn Hoa Thường an tĩnh lại, thỉnh thoảng nàng lại sụt sịt một cái, hắn bất đắc dĩ nhẹ nhàng nói: “Khóc nhiều khàn cả giọng rồi, uống chút nước ấm cho nhuận họng đi.”
Hoa Thường ngoan ngoãn uống mấy ngụm nước Hoàng đế đưa tới, sau đó ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
Hoàng đế ôm Hoa Thường tới giường, tự mình hoạt động bả vai và cánh tay đã tê mỏi một chút, rồi phất tay để Thái y vào bắt mạch cho Hoa Thường.
Hoa Thường vươn cổ tay để Thái y tùy ý bắt mạch, đôi mắt thì nhìn Hoàng đế, vẻ mặt áy náy. Hoàng đế thấy thế không nhịn được cười. Vốn hắn đang có vài phần tức giận, nàng mặc kệ quy củ mà tìm hiểu tin tức trong nhà, mặc kệ cung nhân đang nhìn mà khóc nức nở. Có điều bây giờ khi hắn nhìn dáng vẻ áy náy trong mắt nàng, e là sẽ càng khiến hắn đau lòng hơn.
Thái y bắt mạch xong, đứng dậy kính cẩn chắp tay trả lời: “Hoàng thượng, thân thể nương nương không có gì đáng ngại, chỉ là cảm xúc quá mức kích động, uống mấy chén canh an thần là được rồi.”
Hoàng đế gật đầu, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, khoát tay để cho Thái y lui xuống.
Hoa Thường hơi rũ mi mắt, có chút không dám nhìn Hoàng đế. Trong lòng nàng bi thương khổ sở, còn có một chút áy náy và quẫn bách, lẩm bẩm mở miệng nói: “Hoàng thượng... là thần thiếp không đúng. Hoàng hậu nương nương không cho phép mẫu thân tiến cung thăm thần thiếp, cũng là do trong thời gian mang thai thần thiếp có chút tùy hứng, nhung nhớ mẫu thân nên mới bảo hạ nhân âm thầm đi tìm hiểu... Nhưng mà thần thiếp không có trao đổi tin tức hậu cung...”
Hoàng đế bất đắc dĩ cười, hậu cung và tiền triều trao đổi tin tức đúng là tội lớn, nhưng phi tần ngầm liên lạc với gia đình cũng không tính là chuyện lớn gì. Trên cơ bản phi tần có địa vị cao không hẳn là không làm, nhưng tiểu phi tử trước mắt này lại áy náy như vậy, lắp bắp giải thích nhận sai.
Hoàng đế ngồi xuống bên cạnh Hoa Thường, nhẹ nhàng cầm tay nàng, lên tiếng nói: “Đừng nói chuyện, giọng nàng khàn rồi, dưỡng cho tốt. Trẫm đã phân phó Ngự Thiện phòng làm tuyết lê đường phèn mang tới cho nàng.”
Hoa Thường nhìn dáng vẻ quan tâm và đau lòng của Hoàng đế, vành mắt phiếm hồng, nức nở một chút rồi nói: “Tổ phụ đi rồi. Hoàng thượng, sau này người không được gạt thần thiếp những chuyện như vậy nữa. Thần thiếp biết là do Hoàng thượng lo lắng cho sức khoẻ thần thiếp không tốt, bi thương quá độ sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng. Chỉ là nếu có thể giấu thần thiếp cả đời thì tốt, nhưng mà chung quy sẽ có một ngày thần thiếp biết được. Đến khi đó thần thiếp lại nghĩ lúc này mình không thể dâng hương tẫn hiếu cho tổ phụ, sẽ càng đau khổ hơn...”
Hoàng đế thở dài, vỗ vỗ bàn tay Hoa Thường, nhẹ giọng nói: “Được, là trẫm đã sai, sau này trẫm tuyệt đối không gạt nàng nữa.”
Có thể làm cho một Hoàng đế cúi đầu nhận sai với ngươi, ngay cả khi không phải là hắn sai, vậy thì chứng tỏ điều gì? Hoa Thường nhìn Hoàng đế, đột nhiên cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Từ đó về sau, tình cảm giữa hai người càng tốt đẹp hơn, hay có thể nói là càng ăn ý hơn.
Hoa Thường không cố chấp muốn gặp mẫu thân, chỉ ban các đồ dùng trong nhà để lo việc tang ma mà thôi. Nàng cần một khoảng thời gian để bình phục từ trong bi thương. Hoàng đế thì gióng trống khua chiêng ban thụy hào cho Hoa Thiệu, phẩm cấp của tang nghi thêm một bậc, hết sức vinh sủng.
Đại thần trong triều thấy thế, dường như cũng cảm thấy gió xuân ấm áp tràn về. Cuối cùng thì Hoàng đế không giết người, chém đầu, lưu đày nữa, tóm lại là chuyện tốt. Nhóm thế gia thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hoàng đế vinh sủng Hoa thị, đại biểu cho việc chèn ép thế gia kết thúc. Ai cũng cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, sau đó yên lặng gom góp lực lượng, chờ đợi thủ đoạn lôi đình tiếp theo của Hoàng đế.
Dần vào thu, vạn vật điêu tàn, trong Thượng Dương cung, một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên như bừng sáng cả không gian.
“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, là một vị tiểu Hoàng tử! Mẫu tử bình an!” Không khí vui mừng tràn ngập, bà đỡ quỳ xuống đất chúc mừng Hoàng đế bệ hạ tôn quý, được hắn ban thưởng rất hậu hĩnh.
Hoàng hậu và phi tần hậu cung cũng đồng thời chúc mừng. Hoàng đế ôm đứa trẻ được bọc trong tã lót vào lòng, vui mừng quá đỗi, liên tiếp nói thưởng.
Tươi cười trên mặt Hoàng Hậu nhanh chóng đông cứng lại. Mỗi lần đối mặt với Hoa Thường, nàng đều cảm thấy rất thất bại. Rõ ràng Hoa Thường chưa từng làm chuyện mạo phạm nàng, nhưng bản năng của nữ nhân nói cho nàng biết, nữ nhân này uy hiếp đến nàng.
Hoàng hậu nhìn vẻ mặt tươi cười của Hoàng đế, bất đắc dĩ cúi đầu cười khổ. Nàng hiểu rõ, trên thực tế, uy hiếp đến nàng trước giờ đều không phải là Hoa Thường, mà là sự sủng ái của nam nhân kia đối với Hoa Thường. Kết quả này càng làm cho nàng đau lòng và sợ hãi hơn.
Hoàng đế cũng không quan tâm Hoàng hậu đang suy nghĩ điều gì, chỉ là hắn muốn thể hiện cảm giác vui mừng mà thôi. Với hắn mà nói, đây không chỉ là một vị Hoàng tử mới sinh, mà trên người đứa bé còn mang theo vận khí may mắn của Hoa Thường.
Hoàng đế đột nhiên quay đầu nhìn Hoàng hậu, lên tiếng nói: “Hiền phi sinh con vất vả, có công rất lớn, trẫm quyết định tấn phong Hiền phi làm Chính Nhất phẩm Quý phi, Hoàng hậu nghĩ thế nào?”
Trong lòng Hoàng hậu chấn động, cố nén kinh ngạc không biểu hiện ra ngoài. Nàng rất muốn nói không, nhưng lại không thể. Nàng chỉ có thể chậm rãi ngẩng đầu, bày ra nụ cười ôn nhu rộng lượng, vui vẻ nói: “Hiền phi muội muội từ lúc vào cung tới nay chưa từng làm gì không tốt. Bây giờ nàng ấy lại sinh cho bệ hạ một nhi tử một nữ nhi, phân vị Quý phi đương nhiên là đảm nhận được.”
Hoàng đế cười haha, lập tức hạ chỉ: “Trẫm từ đầu luôn mong duy trì cung quy, xem trọng khuôn phép trang nghiêm hòa nhã, kính trọng lễ nghi trên dưới, tán thưởng công lao giúp đỡ hỗ trợ. Hiền phi Hoa thị, hiền thục rộng lượng, đoan trang hữu lễ, cẩn thận giữ mình, tính tình dịu dàng, hiền lương thục đức, xứng danh toàn cung, kính cẩn đúng mực, làm tốt phương danh hậu phi. Dựa vào từ dụ của Hoàng Thái hậu, lấy sách ấn phong Hoa thị thành Chính Nhất phẩm Quý phi. Phải luôn cần mẫn dịu dàng, phò tá phu quân, khiêm nhường hữu lễ, vì hoàng thất kéo dài con cái. Khâm thử.”
Hoa Thường nằm trong phòng còn đang choáng váng, đương nhiên không thể tiếp chỉ. Toàn bộ cung nhân Thượng Dương cung liền quỳ xuống tạ ơn.
Hoàng hậu dù có nghiến đến nát răng thì cũng phải nuốt xuống bụng. Hiền phi tuổi còn trẻ mà đã được tấn vị đến Quý phi, không biết tương lai sẽ lên tới đâu nữa. Đến lúc Tứ Hoàng tử, Bát Hoàng tử thành gia lập nghiệp thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn tấn vị thành Hoàng Quý phi sao?!
Sự sủng ái của Hoàng đế với Hiền phi đã vượt quá giới hạn. Hoàng hậu nắm chặt tay áo, hộ giáp đâm vào lòng bàn tay cũng không có cảm giác đau. Quả nhiên, nhi tử thân sinh thì khác biệt. Nói toạc ra thì Tứ Hoàng tử cũng không phải bò ra từ trong bụng của Hiền phi, có thể sinh nhi tử và không thể sinh nhi tử, rốt cuộc vẫn có sự khác nhau.
---
Vị Ương cung.
Hoàng hậu ngồi trên ghế nhỏ bên cửa sổ, đặt tay trên bàn, xuyên qua cửa sổ nhìn không khí mùa thu bên ngoài mang theo hơi lạnh.
Thái tử điện hạ đã bảy tuổi, rất là hiểu chuyện. Thằng bé cầm áo choàng màu vàng nhẹ nhàng khoác lên người Hoàng hậu, mở miệng nói: “Mẫu hậu, trời lạnh, đừng để bị cảm.”
Hoàng hậu quay đầu thấy Thái tử, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười ôn nhu từ ái: “Mẫu hậu biết rồi, mẫu hậu biết Nghiễm nhi hiếu thuận nhất.”
Thái tử Trần Nghiễm thành thục ổn trọng, hoặc là nói ngồi lên vị trí Thái tử này, muốn không trưởng thành cũng không được. Thằng bé nhìn Hoàng hậu nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu không vui sao? Là bởi vì Kỳ Quý phi của Thượng Dương cung ư?”
Hoàng hậu sửng sốt một chút, sau đó ôn nhu đáp: “Mẫu hậu nào có không vui đâu, chỉ là thu ý hiu quạnh, cho nên nhất thời đa sầu đa cảm mà thôi, liên quan gì đến Kỳ Quý phi? Nghiễm nhi, về sau trước mặt người ngoài, con không được trực tiếp gọi Kỳ Quý phi, phải gọi là Kỳ mẫu phi, có biết không?”
Thái tử Trần Nghiễm xụ mặt, dáng vẻ không vui không giận, nhàn nhạt nói: “Bổn cung là Thái tử, Quý phi cũng là xưng hô tôn kính, có chỗ nào thất lễ đâu?”
Hoàng hậu nhìn sống lưng thẳng tắp của nhi tử, nhất thời không biết nói gì cho tốt. Biểu cảm trên mặt thằng bé quá quen thuộc. Đúng rồi, rất giống với Hoàng thượng, cái loại biểu cảm nội liễm ngạo mạn nhàn nhạt này. Tuy nói là nhìn ngươi nhưng lại không để ngươi vào trong mắt.
Quả thật hai phụ tử bọn họ có tư cách này.
Hoàng hậu muốn nói cho nhi tử biết, khiêm nhường là đức tính tốt. Kỳ Quý phi dưỡng dục hai nhi tử nên rất được sủng ái. Cứ coi như là làm cho phụ hoàng ngươi vui vẻ, muốn ngươi ở trước mặt phụ hoàng khách khí với Kỳ Quý phi một chút, khiêm tốn một chút, thậm chí là hiếu thuận một chút. Thế nhưng khi nàng nhìn biểu cảm cao ngạo của nhi tử mình, thì nàng lại không nói nên lời. Nghiễm nhi là Hoàng Thái tử, nó vốn nên cao ngạo, không cần cũng không thể cúi đầu.
Thái tử Trần Nghiễm nhìn biểu cảm phức tạp của mẫu hậu, mở miệng nói: “Sau khi Bát đệ sinh ra, nhi thần còn chưa gặp mặt. Vừa hay hôm nay nhi thần đi nhìn thử một chút, xem vị Bát đệ này cuối cùng có khả năng thông thiên gì mà giúp Kỳ Quý phi được tấn vị, khiến cho mẫu hậu lo lắng.”
Thái tử hành lễ rồi xoay người rời đi.
Hoàng hậu theo bản năng liền cảm thấy có chỗ không đúng. Đúng rồi, hôm qua, Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử đều cùng nhau đi gặp Bát Hoàng tử, thì ra hôm qua Nghiễm nhi không đi với bọn chúng...
Hoàng hậu nàng đã quên, sự ngạo mạn trên mặt của đương kim Hoàng thượng xuất hiện sau khi hắn đã an ổn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. Còn khi hắn vẫn còn là Hoàng tử, so với bất kì kẻ nào khác, thì hắn là người khiêm tốn nhất.
Cho dù đối với Nhu Quý phi - đối thủ một mất một còn của Thái hậu, thì hắn vẫn luôn kính cẩn hữu lễ, không bỏ sót bất cứ lễ vật vào dịp lễ hay ngày tết nào. Không như vậy, sao Tiên hoàng có thể tin tưởng hắn sẽ đối xử tử tế với thứ mẫu và các huynh đệ được?
Hơn nữa khi kim thượng còn là Hoàng tử thì hắn rất gần gũi với các huynh đệ, cho nên có không ít huynh đệ trung thành với hắn. Mặc dù trong lòng hắn không vui, ngầm áp bức Kính vương và Thuận vương, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng thân thiết. Còn chuyện tính sổ cũng là chuyện vài năm sau khi hắn đã đăng cơ.