Edit: Phương Tu dung.
Beta: Mai Thái phi.
Vị Ương cung.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên giường, cả người như tê dại, cung nhân trong điện đều bị Hoàng hậu đuổi ra ngoài. Vị Ương cung là một mảnh tĩnh mịch, chỉ còn lại một mình Thúy Lâu, cả người quỳ trên mặt đất, toàn thân đều đang run rẩy, nước từ hốc mắt chảy ra mang theo vô vàn sợ hãi thấm ướt cả thảm lông.
“Nương nương... Văn Hạ, nàng đã đi rồi.” Thúy Lâu hạ giọng nức nở, trong run rẩy mang theo một sự sợ hãi không thể nói rõ.
Mặt Hoàng hậu vẫn không để lộ biểu tình gì, chỉ có bộ diêu chạm trổ phượng bay đính ngọc bích sáng rực rỡ trên đầu tựa hồ như phản chiếu sắc mặt, trông tái nhợt lạ thường.
Thanh âm Hoàng hậu nhẹ nhàng mà chậm chạp, mang theo hơi thở thật nhẹ: “Bổn cung không cứu được nàng ấy, ngay cả việc nhặt xác cho nàng ấy để hậu táng cũng không thể. Thúy Lâu, ngươi ném xác Văn Hạ vào giếng hoang đi.”
Thúy Lâu nghẹn ngào, cúi đầu thật sâu: “Vâng.”
Khuôn mặt Hoàng hậu lãnh đạm, chỉ nhẹ nâng mi mắt, nhìn cung điện bạch ngọc trang trọng quý khí trước mắt, lại làm người ta cảm thấy lạnh thấu xương tủy: “Hoàng thượng đánh chết rất nhiều cung nhân, trong đó Vị Ương cung chiếm bốn phần... Bổn cung hẳn nên cảm kích mới phải, dù sao Hoàng thượng để lại mặt mũi cho người của Vị Ương cung, chưa để cho người khác biết, chỉ bí mật đánh chết.”
Khuôn mặt Thúy Lâu như tro tàn, thấp giọng nói: “Nương nương, lần này trong cung thiếu rất nhiều người, chúng ta làm sao bây giờ?”
Đáy mắt Hoàng hậu tựa hồ như có sóng ngầm, nhẹ giọng nói: “Chung quy cũng sẽ không thiếu người hầu hạ, đừng để lộ ra ngoài, phải cắn nát răng mà nuốt xuống bụng. Bổn cung phải trấn định, không thể tự làm loạn đầu trận tuyến, tuyệt không để người khác chế giễu.”
Trong lòng Thúy Lâu ngập tràn sợ hãi, Văn Hạ vốn là người Hoàng hậu tín nhiệm nhất đã bị xử tử, nàng còn có thể sống sót được là mạng lớn. Nhưng cho dù có sợ hãi như thế nào đi nữa thì nàng vẫn là nô tỳ của Hoàng hậu, phải vì Hoàng hậu mà suy nghĩ.
“Nương nương, Hoàng thượng đã ra tay sấm rền gió cuốn như thế, không chút lưu tình, vậy sau này Tam Hoàng tử... Sao có thể sống yên ổn đây?”
Hoàng hậu vừa nghe nói đến Tam Hoàng tử liền hồi phục thần trí, có chút tức giận, thấp giọng nói: “Hoàng thượng vẫn coi trọng Tam Hoàng tử, địa vị của bổn cung cũng không hề dao động, có dao động chăng nữa chỉ là cảm tình của Hoàng thượng mà thôi. Tam Hoàng tử vẫn là đích tử, chỉ cần bổn cung còn một ngày, chắc chắn nó cũng sẽ còn một ngày.”
Thúy Lâu vẫn lo lắng như cũ, sốt ruột hỏi: “Hiện giờ nương nương đã thất sủng, Tam Hoàng tử cũng không tránh khỏi liên lụy. Nếu bị phi tần khác thừa cơ lợi dụng, làm dao động địa vị Tam Hoàng tử, vậy phải làm sao bây giờ?”
Hoàng hậu chớp mắt, mắt lóe lên tia sáng, thấp giọng nói: “Bổn cung không phải kẻ ngu ngốc, loại chuyện này tất sẽ không làm lại lần hai, ngoại trừ thai long phượng, không có đứa nhỏ nào có thể làm dao động địa vị của đích tử. Bổn cung không tin, sau này có thể có phi tần có vận khí như vậy.”
“Chỉ cần bổn cung không tiếp tục phạm phải sai lầm, địa vị của bổn cung sẽ không dao động, tất nhiên Tam Hoàng tử sẽ vẫn là người kế vị chính thống.”
Hoàng hậu đứng dậy, nhìn vào khoảng không, ánh mắt xa xăm: “Một khắc sau khi bổn cung có Tam Hoàng tử thì đã từ bỏ tình cảm phu thê với Hoàng thượng, hiện giờ chẳng qua chỉ là quả báo thôi. Tuy rằng tim đau như cắt, bàng hoàng thất thố nhưng phải biết bắt đầu học kiên cường ẩn nhẫn. Bổn cung là Hoàng hậu, vẫn là chủ nhân của hậu cung này!”
Thúy Lâu khấu đầu thật sâu: “Nương nương thiên tuế vạn phúc.”
---
Tiêu Phòng cung.
Trong Vị Ương cung một mảnh tiêu điều hoang vắng, ngược lại Tiêu Phòng cung lại vui mừng khắp nơi.
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương.” Một đám cung nhân quỳ xuống khấu đầu, trên mặt đều mang theo ý cười vui sướng.
Thục phi nằm trên giường, tay nhẹ nhàng đặt trên bụng, trên mặt biểu tình kinh hỉ, dịu dàng nói: “Bổn cung thực sự có thai sao? Thái y, điều ngươi nói là thật sao?”
Lão Thái y một lần nữa quỳ xuống hành lễ bên mép giường, mở miệng nói: “Thiên chân vạn xác. Lão thần đã làm nghề y nửa đời, vẫn có thể khám ra được hỉ mạch. Chúc mừng nương nương.”
Thục phi vui đến phát khóc, vội cầm lấy khăn che miệng, nước mắt chậm rãi lăn từng giọt nơi khóe mắt: “Là bổn cung sơ ý, chỉ nghĩ rằng do thân thể không khỏe, không ngờ lại mang thai lần nữa. Đã mấy tháng rồi, thai nhi có an ổn không?”
Lão Thái y mang theo ý cười trả lời: “Bẩm nương nương, thai này chưa đến ba tháng, vô cùng yên ổn, xin nương nương yên tâm. Để vi thần khai một phương thuốc ôn hòa để bồi bổ thân thể, chỉ cần nương nương bảo dưỡng thích đáng, chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì.”
Thục phi liền xua tay phân phó: “Người đâu, trọng thưởng cho Thái y!”
Chỉ chốc lát sau, Hoàng đế và Hoa Thường nghe được tin tức liền vội đến, vừa vặn gặp ngay ở cửa cung.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Hoa Thường nhanh chóng xuống kiệu, nhún người hành lễ.
Hoàng đế nâng Hoa Thường dậy, trên mặt mang theo nét vui mừng: “Thường nhi miễn lễ, nàng cũng tới thăm Thục phi sao? Tình cảm tỷ muội các nàng thật tốt, nàng tới đây rất nhanh.”
Hoa Thường đỡ tay Hoàng đế bước vào cửa cung, vừa đi vừa nói: “Thần thiếp nghe nói Thục phi có thai vội đến đây chúc mừng, Hoàng thượng cũng đến thật nhanh, có thể thấy được người luôn để tỷ tỷ trong lòng.”
Hoàng đế cười haha: “Hôm nay trẫm vốn không có việc gì, nghe được tin tức tốt như vậy, tất nhiên sẽ tới. Nếu ngày nào đó Thường nhi có thai, dù có chuyện quan trọng đến đâu thì trẫm cũng sẽ đến thăm nàng.”
Mặt Hoa Thường đỏ bừng, hờn dỗi nói: “Tỷ tỷ có chuyện mừng, vậy mà Hoàng thượng lại trêu ghẹo thần thiếp.”
Hoàng đế càng vui vẻ, dắt Hoa Thường cùng nhau vào trong điện.
“Hoàng thượng giá lâm! Kỳ Phi nương nương đến!” Giọng tiểu thái giám lanh lảnh vang lên.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Thục phi thấy Hoàng thượng đã đến, vô cùng vui mừng xuống giường hành lễ.
Hoàng đế vội tiến lên nâng Thục phi dậy, nhẹ giọng trách cứ: “Nàng hiện giờ là người có thai, sao còn không biết nặng nhẹ như vậy.”
Thục phi cười: “Hoàng thượng, không cần cẩn thận như thế. Thái y nói thai lần này của thần thiếp vô cùng ổn định.”
Trên mặt Hoa Thường mang theo tia mỉm cười ôn nhu: “Chúc mừng tỷ tỷ, chúc mừng tỷ tỷ. Hiện giờ tỷ đã hoài long thai, nhờ phúc lành trời ban, nhất định có thể vì Hoàng thất sinh con nối dõi.”
Thục phi nhìn thấy Hoa Thường cũng vô cùng vui vẻ: “Cám ơn lời nói cát tường của muội.”
Hoàng đế đỡ Thục phi ngồi lại trên giường: “Trẫm sẽ điều Thái y chuyên trách phụ khoa tốt nhất của Thái Y viện đến khám cho nàng, nàng phải chăm sóc tốt thân thể mới được, trừ điều này thì tất cả đều không quan trọng.”
Thục phi hạnh phúc gật đầu: “Vâng, thần thiếp đã biết.”
Hoa Thường bên cạnh mở miệng nói: “Việc này chính là chuyện vui lớn. Không phải trước đó vài ngày Hoàng thượng còn muốn ban cho Nhị Công chúa một cái phong hào sao, không bằng thừa dịp chuyện vui lần này, đồng loạt ban ân điển.”
Hoàng thượng vỗ tay cười lớn: “Đúng vậy, đúng vậy. Nhị Công chúa còn chưa có tên, trẫm cũng đã nghĩ ra cái tên cùng với phong hào rất tốt, hôm nay liền ban cho con bé.”
Thục phi vô cùng vui vẻ, cả người tươi cười như đóa hoa nở rộ, chờ mong nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế đứng dậy đến trước thư án, Hoa Thường hiểu ý tiến lên, ở một bên nghiền mực. Hoàng đế nhấc bút, trên tờ giấy tuyên thành màu trắng viết xuống một chữ “Thiền“.
Sau đó để mực khô, cầm giấy rồi đến trước mặt Thục phi nói: “Thiền - Tư thái tốt đẹp, vốn chỉ mỹ nhân. Một chữ này ban cho Nhị Công chúa vô cùng xứng.”
Thục phi cười gật đầu, ôn nhu nói: “Nhị Công chúa nhất định sẽ rất thích cái tên này.”
Hoàng đế vô cùng vui mừng, lại nói tiếp: “Phong hào trẫm cũng suy nghĩ được mấy cái: Hoa Trân, Hoa Dương, Hiền Chi, đều không tồi. Nàng thích cái nào?”
Thục phi nghĩ nghĩ những phong hào này, sau đó ôn nhu nói: “Thần thiếp thích chữ “Hoa” này, mỹ lệ mà trong sáng, vô cùng có khí độ. Nữ hài lại đặc biệt thích hợp với chữ “Chi”[1]: “Chi”, là thảo thần [2], tú mỹ nhu lệ, lại xứng với chữ “Hoa”, không bằng gọi nàng là Hoa Chi Công chúa?”
[1]: Chi là một loại cỏ thơm
[2]: “Thảo” nghĩa là cỏ, “Thần” là người đứng đầu: “Thảo thần” ý chỉ người đứng đầu trong các loài cỏ =))
Hoàng thượng nghe cảm thấy có lý, lại thêm việc Thục phi vô cùng yêu thích phong hào này, liền chuẩn tấu.
Hoa Thường nghe vậy lại lại hiểu rõ ngụ ý của Thục phi. Nhị Công chúa là Hoa Chi Công chúa, Đại Công chúa lại là Tố Chi Công chúa, phong hào này đã gắt gao chặn đầu Đại Công chúa, phỏng chừng khi Lan Tiệp dư nghe được tin tức sẽ không vui nổi.
Thục phi thấy Hoàng thượng đang vui vẻ liền do dự nói ra chuyện băn khoăn trong lòng: “Hoàng thượng, nay thần thiếp đã có thai, cần được chăm sóc cẩn thận. Lại thêm Nhị Công chúa vốn còn nhỏ, thân thể tuy đã chuyển biến tốt đẹp nhưng dù sao vẫn còn gầy yếu, phải luôn bên cạnh chăm sóc nó, thực sự thần thiếp có nhiều việc lo không hết. Tứ Hoàng tử bên kia...”
Hoàng thượng vừa nghe xong thì suy nghĩ lại. Tứ Hoàng tử vốn sẽ được đưa đến cho Thục phi nuôi dưỡng, nhưng bây giờ Thục phi lại có thai, đầu tiên không đề cập đến chuyện Thục phi còn có tinh lực để chăm sóc Tứ Hoàng tử hay không, chỉ cần trong tương lai Thục phi có đứa nhỏ thân sinh của mình, Tứ Hoàng tử còn có thể được chăm sóc tốt sao? Cuối cùng vẫn không hợp tình hợp lí.
Chân mày Hoàng đế khẽ nhíu lại, lên tiếng nói: “Đúng là chuyện này nên thương thảo (thương lượng + thảo luận), nàng hãy chờ trẫm thương lượng với Thái hậu.”
Thục phi cũng không thúc ép, ôn nhu đáp: “Vâng.”
Hoa Thường chỉ nhìn không nói, ở một bên làm người tàng hình. Hiện giờ đang là thời gian của Thục phi Tiêu Phòng cung, người khác sẽ không chen vào được.
Hoàng thượng còn có chính vụ cần xử lý, sau khi dùng cơm ở Tiêu Phòng cung thì rời đi.
Hoa Thường vẫn một mực ở bên cạnh Thục phi, sau khi tiễn Hoàng đế rời đi lại trở về điện, cùng Thục phi nói chuyện.
Thục phi thấy Hoàng thượng đã rời đi thì nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nói chuyện cũng thoải mái hơn: “Đứa nhỏ này tới thật đúng lúc, ta thật sự là trăm triệu lần không dự đoán được, chuyện vui ngoài ý muốn, vô cùng vui vẻ.”
Hoa Thường ôn nhu nói: “Phúc khí của tỷ tỷ còn ở phía sau. Muội đã nói tỷ tỷ vốn là người có phúc mà.”
Thục phi đưa tay vỗ về bụng nhỏ, khóe miệng có ý cười, vô cùng xinh đẹp rực rỡ: “Đứa nhỏ này tới lại mang đến cho ta vận khí tốt. Nhị Công chúa giờ đã có phong hào, đây là được sủng ái bao nhiêu. Hơn nữa ta cũng đưa được Tứ Hoàng tử đến nơi khác, bây giờ bổn cung đã có hài tử của mình, việc gì phải dưỡng một đứa nhỏ không phải do mình sinh ra đây?”
Hoa Thường nhanh tay đưa ngón trỏ đặt lên môi, khẽ nói: “Tỷ tỷ nói cẩn thận.”
Thục phi không để bụng: “Không phải chỉ có tỷ muội hai chúng ta sao, có gì mà không thể nói. Ta chỉ nghĩ, trước kia luôn cho rằng mình không thể sinh được, đương nhiên sẽ đau buồn nhường nhịn, bây giờ lại không phải như thế, tất nhiên bổn cung sẽ không lui bước.”
Hoa Thường bất đắc dĩ cười: “Tỷ tỷ thật tùy hứng.”
Thục phi có chút ngượng ngùng cười: “Mang thai rồi, không tùy hứng mới kỳ quái đấy. Ta tin muội muội vốn thông minh, nhất định có thể lý giải được suy nghĩ của ta.”
Hoa Thường nhẹ giọng nói: “Nhưng tỷ tỷ ở trước mặt Ôn Tần ngàn vạn lần đừng nên nói những điều này. Ôn muội muội vô cùng coi trọng Ngũ Hoàng tử, bây giờ có khi đang kiễng chân mong chờ nhận được ý chỉ, muốn mau mau đưa Ngũ Hoàng tử về nuôi.”
Thục phi nghe vậy liền thu liễm ý cười, có chút tự trách: “Muội nói lời này vậy mà nhắc nhở ta, nếu ta đã không dưỡng Tứ Hoàng tử, như vậy Ngũ Hoàng tử sao có thể yên ổn được dưỡng dưới gối Ôn muội muội? Nếu vì chuyện lần này mà liên lụy đến nàng ấy, đó không phải là ý định của ta.”
Hoa Thường lắc đầu: “Muội cũng không biết thế nào, trước hết tỷ đừng nhắc đến việc này, không bằng đến chỗ Thái hậu nói nhỏ một chút. Chỉ nói tỷ lực bất tòng tâm, đừng nói tỷ không muốn dưỡng Hoàng tử. Phải nói thật uyển chuyển một chút, rộng lượng một chút, thử xem ý tứ của Thái hậu nương nương đã.”
Thục phi gật đầu: “Lời này có lý.”
---
Suy nghĩ một chút về phong hào của hai vị Công chúa.
Phong hào của Đại công chúa: Tố Chi (素枝). Chữ Tố nghĩa là mộc mạc, cao khiết, chữ Chi trong “Kim chi ngọc diệp” ý là một cành cây.
Phong hào của Nhị Công chúa: Hoa Chi (华芝): Như Thục phi giải thích ở trên (Là tác giả giải thích thôi), vị Thần thảo xinh đẹp.
Nhị Công chúa là Thần thảo xinh đẹp trong khi Đại Công chúa chỉ là 1 cành cây, thế không phải Nhị Công chúa đè lên đầu Đại Công chúa sao? Thục phi thật là thâm thúy, cùng là 1 chữ Chi nhưng ý nghĩa lại khác xa nhau. Đảm bảo Lan Tiệp dư sẽ hộc máu...
(Đây là ý kiến cá nhân của beta-er, bạn nào có ý kiến khác thì nhẹ nhàng thôi, đừng ném đá chan chát nhé.)