Edit: Su Thái phi.
Beta: Mai Thái phi.
Ngày thứ hai, Thượng Dương cung.
Hoàng đế đến từ giữa trưa ngày hôm qua nhưng đến giờ vẫn chưa rời đi, phần lớn thời gian là chơi đùa cùng với Tứ Hoàng tử, buổi tối thì ngủ lại ở Thượng Dương cung.
Hoàng đế thức dậy sớm, thấy mình đánh thức Hoa Thường, nhỏ giọng nói: “Nàng ngủ thêm một lát đi, hôm qua nàng bị kinh sợ không ít, nên nghỉ ngơi cho tốt. Mà nàng cũng không cần thỉnh an đâu, trẫm phái người đi nói với Hoàng hậu một tiếng là được.”
Hoa Thường xoa xoa đôi mắt, thanh tỉnh hơn rất nhiều, cười nói: “Hôm nay chắc chắn Hoàng hậu nương nương sẽ xử lý việc hôm qua, sao thần thiếp lại có thể không đi được?”
Hoàng đế than nhẹ, thấy thái độ của Hoa Thường kiên định nên hắn cũng không khuyên nhiều, chỉ dặn dò: “Đừng để bản thân phải tức giận, không đáng.”
Hoa Thường đứng dậy giúp Hoàng đế thay y phục, nhẹ nhàng nói: “Thần thiếp biết rồi.”
Tiễn Hoàng đế đi xong, Hoa Thường ngồi trước bàn trang điểm, thần sắc nặng nề. Cốc Hương cầm lược ngà voi nhẹ nhàng chải mái tóc thật dài của Hoa Thường, vô cùng cẩn thận hỏi: “Hôm nay nương nương muốn búi tóc kiểu gì?”
Hoa Thường nâng mí mắt lên: “Búi tóc triều thiên đi.”
Búi tóc triều thiên là tên búi tóc hất toàn bộ về phía sau, hai bên tóc ôm lấy khuôn mặt. Hình dáng búi tóc giống như cái chùy, chải tóc lên đến đỉnh đầu rồi xoắn thành búi, hai bên tóc mai để dài, dùng keo vuốt cho tóc ôm sát vào khuôn mặt.
Cốc Hương nhỏ giọng đáp ứng. Nương nương thường không thích loại búi tóc này, hôm nay chỉ sợ cũng là vì nương nương muốn thể hiện khí thế nên mới lựa chọn bỏ loại búi tóc thường ngày.
Lan Chi rất có mắt nhìn, từ bên cạnh ôm ra một cái tráp trang sức, khẽ nói: “Toàn bộ đều là trang sức màu sắc sang trọng, đỏ thẫm, vàng xanh, vàng tươi. Hôm nay nương nương muốn mặc y phục nào?”
Hoa Thường nhắm hai mắt lại, mở miệng nói: “Mặc cung trang màu vàng tươi đi, chọn một bộ trang sức màu đỏ nữa.”
Lan Chi hành lễ đáp vâng, từ trong tráp lấy ra một chiếc cài tóc hình lá liễu bện tơ vàng, một bộ diêu bằng vàng ròng dùng tơ vàng xâu những viên hồng ngọc rũ xuống, một cây trâm ngũ phượng triều dương ngậm châu, một đôi khuyên tai bằng vàng ròng rũ xuống, một chiếc vòng cổ ngọc trai phương Nam.
Hoa Thường tùy ý đùa nghịch, hơi giương mắt nhìn nhìn, mở miệng nói: “Vòng tay và hộ giáp đâu rồi?”
Lan Chi ôn nhu trả lời: “Vòng tay màu đỏ không có kiểu dáng mới. Còn hộ giáp thì đã lâu nương nương không dùng, nên Thược Dược đi nhà kho để lấy rồi.”
Hoa Thường nhíu mày: “Bổn cung nhớ năm đó khi mới vừa vào cung, Ninh Quý tần từng đưa qua một chiếc vòng bằng vàng ròng với chín hạt châu tinh xảo, mang vòng tay kia tới đây.”
Lan Chi khom người đáp vâng, đi ra cửa.
Vừa lúc Thược Dược đi vào, ôm một cái hộp trang sức, hành lễ nói: “Đây là hộ giáp mã não phúc thọ mới nhất do Nội phủ dâng lên, mã não đỏ này rất đặc biệt, nương nương nhìn xem.”
Hoa Thường đeo từng cái vào ngón tay, cẩn thận đánh giá một chút, rồi tháo xuống, giọng điệu lạnh lùng: “Đổi, không đủ nhọn.”
Thược Dược ngây ra một lúc, sau đó lại lấy ra một cái hộp khác: “Đây chính là hộ giáp vàng ròng khảm phỉ thúy hình giọt nước, là kiểu dáng cũ, trước kia nương nương đã dùng qua.”
Hoa Thường dùng khóe mắt liếc sang, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cái này tốt, đeo vào cho bổn cung.”
Vị Ương cung.
Hoa Thường đến sát canh giờ, bởi vì trang điểm chải chuốt nên mất rất nhiều thời gian.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường.” Hoa Thường chậm rãi hành lễ, một thân trang dung được trang điểm tỉ mỉ càng làm cho Hoa Thường xinh đẹp bức người, nghiêng nước nghiêng thành.
Dường như Hoàng hậu nhìn không quen Hoa Thường phô trương như vậy, nụ cười cứng đờ lại, một lúc sau mới ung dung nói: “Hiền phi muội muội miễn lễ.”
Lan Chi đỡ Hoa Thường đứng lên. Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
Phi tần trong phòng tuy nhiều nhưng dám mở miệng lại không có mấy người, chuyện ngày hôm qua cơ bản là mọi người đều nghe thấy. Hôm qua Thái hậu còn tuyên triệu Hoàng đế đến, đáng tiếc, Hoàng đế ở Thượng Dương cung lấy danh nghĩa chăm sóc Tứ hoàng tử mà cự tuyệt.
Khánh Quý tần ngồi ở phía sau, thấy Hoa Thường đến, không nói tiếng nào liền quỳ xuống đất.
Hoàng hậu thấy thế, thanh âm không vui: “Khánh Quý tần, quỳ gối chỗ đó làm gì? Nếu ngươi thật sự biết sai muốn hối cải thì quỳ gối trước mặt Hiền phi muội muội, khẩn cầu Hiền phi tha thứ. Có điều ngươi làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, cho dù thế nào đi nữa thì bổn cung cũng sẽ xử lý theo lẽ công bằng, thượng tấu Hoàng thượng, chờ đợi ý chỉ của Hoàng thượng.”
Khánh Quý tần đi đến quỳ trước mặt Hoa Thường, cả người đều chật vật, vành mắt sưng đỏ, cúi đầu thật sâu: “Hôm qua tần thiếp bị mỡ heo che tâm nên đã mạo phạm đến Hiền phi nương nương và Tứ Hoàng tử. Bất luận nương nương có phạt như thế nào thì tần thiếp đều cam tâm tình nguyện, chỉ mong nương nương đừng tức giận mà tổn hại đến thân thể.”
Hoa Thường nhàn nhã nâng chén trà lên, dưới ánh nắng bộ hộ giáp bằng vàng ròng khảm phỉ thúy hình giọt nước ánh lên rực rỡ lấp lánh, nhẹ nhàng lên tiếng: “Sao?”
Hoàng hậu thấy Hoa Thường có thái độ khinh mạn, mở miệng nói: “Khánh Quý tần thành tâm nhận sai, có thái độ tốt. Nếu trong lòng muội muội tức giận thì nên giải toả một chút.”
Hoa Thường buông chén trà trong tay xuống, đôi tay đặt trên đầu gối: “Ngươi ngẩng đầu lên.”
Khánh Quý tần nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, rũ mi mắt xuống, không dám nhìn thẳng, khóc lóc cầu xin: “Tần thiếp thật sự biết sai rồi. Hôm qua Thái hậu cũng mắng tần thiếp một trận, tần thiếp quỳ ở ngoài Từ Ninh cung ba canh giờ. Hiền phi nương nương, cầu xin người đại nhân đại lượng, tha thứ cho tần thiếp.”
Hoa Thường nhếch khóe miệng lên, đột nhiên giơ cánh tay, hung hăng phất qua bên trái khuôn mặt Khánh Quý tần một cái.
Bốp!
Một tiếng kêu thật vang dội, kèm theo sau đó chính là tiếng gào thét thảm thiết của Khánh Quý tần: “A!!!”
Mọi người nhìn thấy đều lạnh cả người. Hiền phi mang theo hộ giáp, cái tát này giáng xuống, má trái của Khánh Quý tần có ba đường vết thương máu chảy đầm đìa, trách không được Khánh Quý tần gào lên thảm thương như thế.
Bàn tay Hoa Thường hơi tê một chút nhưng trong lòng lại rất thỏa mãn, ý cười bên khóe miệng thật ôn nhu: “Khánh Quý tần thật là bất cẩn. Chẳng qua bổn cung chỉ phất tay một cái, sao ngươi lại không né vậy? Nhìn xem, gương mặt đẹp thế này lại thành ra như thế.”
Khánh Quý tần đau đến mức lăn lộn khắp mặt đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, ánh mắt nhìn Hoa Thường tràn đầy cừu hận, trong miệng khóc thét: “Cô mẫu, cô mẫu cứu ta... Hiền phi, Hiền phi ngươi khinh người quá đáng! Mặt của ta, mặt của ta!”
Hoàng hậu thấy trong điện cãi cọ ồn ào, nhíu mày nhìn Hoa Thường nói: “Bổn cung biết trong lòng ngươi khó chịu, nhưng dù sao Khánh Quý Tần vẫn là phi tần của Hoàng thượng, ngươi động thủ như vậy chung quy không tốt, sẽ ảnh hưởng đến nhiều việc.”
Hoa Thường cong cong môi, mở miệng nói: “Tứ Hoàng tử cũng là nhi tử của Hoàng hậu nương nương, sao người làm mẫu thân không đau lòng nhi tử của mình, mà lại đau lòng cho tội nhân vậy?”
Hoàng hậu bị Hoa Thường phản bác lại một câu như vậy, sắc mặt trở nên khó coi. Hiền phi đột nhiên trở nên ương ngạnh, ngang ngược kiêu ngạo khiến Hoàng hậu có cảm giác thật xa lạ, quả thật không thích ứng được.
Thấm Thục phi thấy tình huống khó xử, nhỏ giọng nói: “Khánh Quý tần chết cũng không đủ nhưng Hiền phi muội muội cũng là do xúc động mà thôi. Chờ Hoàng thượng hạ chỉ xử trí nàng ta, thì muội đánh cũng không muộn, việc gì phải động thủ, bị người ta nắm cán.”
Hoa Thường khẽ mở môi đỏ: “Hôm qua ta đã muốn làm như vậy, chỉ là lo lắng cho Tứ Hoàng tử nên mới buông tha nàng ta, hôm nay ta phải đòi lại. Nếu Hoàng Hậu nương nương cho rằng thần thiếp phạm lỗi, muốn xử phạt, thì thần thiếp nhận tội là được.”
Ngực Hoàng hậu nghẹn một hơi, nàng làm sao dám xử phạt đây?! Cả ngày hôm qua Hoàng đế vẫn luôn ở Thượng Dương cung, đến Thái hậu tuyên triệu mà Hoàng đế còn cự tuyệt, nàng có thể lợi hại hơn Thái hậu sao?
Hoàng hậu trưng ra vẻ mặt hiền lương mỉm cười, ôn nhu nói: “Hiền phi muội muội nói đùa, chỉ là bổn cung lo lắng làm hỏng quy củ mà thôi, cũng không phải là nhằm vào muội, muội đừng buồn. Cái gọi là luật pháp cũng có chỗ khoan dung. Hành động của Khánh Quý tần thật sự đáng giận, bổn cung cũng muốn đánh nàng ta, huống chi là muội muội?”
Khánh Quý Tần bụm mặt kêu la thảm thiết, nước mắt lưu lại trên miệng vết thương nên càng thêm đau đớn. Khi nàng nghe vậy thì tâm cũng lạnh đi, những người này... những người này...
---
Từ Ninh cung.
Lúc Hoàng đế hạ triều thì bị Thái hậu gọi vào Từ Ninh cung, cuối cùng Hoàng đế không cự tuyệt nữa.
Khuôn mặt Thái hậu u sầu, ngồi trên giường, thở dài nói: “Cuối cùng Hoàng đế cũng cho mẫu hậu hai phần mặt mũi, chịu tới đây một chuyến rồi.”
Hoàng đế ngồi ở cuối giường, nhìn sắc mặt ảm đạm của Thái hậu, hắn thấy không đành lòng
bèn lên tiếng: “Hôm qua nhi thần thật sự lo lắng cho thân thể của tiểu Tứ. Hơn nữa tiểu Tứ khóc nháo không thôi, nên lúc đó nhi thần mới không nghe lời mẫu hậu, xin mẫu hậu bớt giận.”
Thái hậu chậm rãi lắc đầu: “Nói thật cho ai gia biết, Hoàng đế muốn xử trí Khánh Quý tần như thế nào?”
Hoàng đế lãnh đạm nói: “Huỷ bỏ phong hào, biếm vào lãnh cung. Đời này nếu không có hoàng mệnh, không được bước ra khỏi lãnh cung nửa bước.”
Thái hậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Hoàng đế thật sự không niệm một chút tình cũ sao? Đây đã không phải là chuyện của một mình Khánh Quý tần, mà là thể diện và danh dự của mẫu tộc Hoàng đế.”
Gương mặt hắn lạnh lùng, mở miệng nói: “Nếu Khánh Quý tần không phải là chất nữ của mẫu hậu, không phải biểu muội của trẫm, thì chờ đợi nàng ta không phải là lãnh cung, mà là ba thước lụa trắng đấy.”
Nếp nhăn trên mặt Thái hậu dường như sâu hơn, lời nói mang theo ngữ khí khẩn cầu: “Không phải Tứ Hoàng tử không có gì trở ngại sao? Nếu Tứ Hoàng tử thật sự có chuyện, đừng nói Hoàng đế, mà ai gia cũng sẽ không để cho nàng ta sống sót. Chỉ là, hiện tại Tứ Hoàng tử không có việc gì. Hoàng thượng, lãnh cung quá khổ, một cô nương ngây ngốc cả đời ở đó so với chết thì có gì khác nhau đâu chứ?”
Hoàng đế nhắm mắt lại, lắc đầu.
Thái hậu biết đây là cự tuyệt, thở dài thật sâu, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng cũng biết, cữu cữu của Hoàng thượng là người có tính tình trăng hoa, mang chức quan Quang Lộc Tự khanh mà suốt ngày phong hoa tuyết nguyệt. Nguyệt nhi mệnh khổ, tuy nàng là đích nữ, nhưng tuổi nhỏ đã mất mẫu thân, huynh đệ tỷ muội thứ xuất đếm không hết, cuộc sống qua ngày rất khổ cực. Cho nên ai gia mới vô cùng thương tiếc nàng, nghĩ không bằng để nàng vào cung, ai gia còn có thể chăm sóc nàng một chút.”
Thái hậu có chút hụt hơi, thở hổn hển rồi nói tiếp: “Nguyệt nhi ở trong phủ sống không tốt, vào cung có ai gia làm chỗ dựa, đột nhiên từ vũng bùn lên thiên đường, đương nhiên tâm tính có chút thất thường, ương ngạnh kiêu căng, thật ra là do không có cảm giác an toàn, là tự ti. Coi như Hoàng thượng nể mặt mẫu hậu, xử lý nhẹ đi.”
Dường như khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng đế không có chút biến đổi nào: “Mẫu hậu nói tình thâm ý trọng, nhi thần có thể hiểu tâm ý của mẫu hậu, nhưng không phải ai mệnh khổ thì cũng đều có vấn đề như vậy. Nếu Khánh Quý tần thật sự có một chút kính nể với hoàng thất, với trẫm, thì có tình huống như ngày hôm nay không?”
Hoàng đế thở dài: “Mẫu hậu, trẫm là quân, mẫu tộc là thân nhân nhưng cũng là thần, mà Khánh Quý tần lại không nghĩ như vậy. Nàng ta cho rằng nàng ta là biểu muội của trẫm, thì không phải là thần! Nàng ta kiêu căng, càn rỡ đều là từ loại suy nghĩ nguy hiểm này mà ra! Tứ Hoàng tử là hài tử của trẫm, là con của trời! Nếu Khánh Quý tần có một chút nể trọng, một chút tôn kính, thì làm sao dám động thủ với Tứ Hoàng tử?”
“Nếu nói nàng ta bởi vì đố kỵ mà va chạm với Hiền phi thì trẫm có thể hiểu được. Thậm chí trẫm có thể vì thể diện của mẫu hậu mà khoan dung. Nhưng mà, nàng ta dám đả thương Hoàng tử! Căn bản là nàng ta không hề kính sợ hoàng thất, hoàng cung và thiên tử. Nàng ta thật đáng sợ, người hiểu không mẫu hậu?!”
Thái hậu vô lực ngã ngồi trên giường, trong đôi mắt già nua tràn đầy nước mắt. Bà biết, không có cách nào xoay chuyển tình thế được nữa rồi.