Edit: Mai Thái phi.
Beta: Tiên Thái Phi.
[1] Trong thiên hạ có ai không biết ngươi?
Tiễn Thấm Thục phi xong, Lan Chi dâng trà nóng đến, hành lễ nói: “Nội phủ mới dâng lên trà Long Tĩnh, nương nương nếm thử, nếu thích thì để Nội phủ đưa tới nhiều hơn một chút.”
Hoa Thường lắc đầu: “Bổn cung không thích Long Tĩnh, cũng không cần phiền Nội phủ đưa thêm, giữ lại một chút tiếp khách là được rồi.”
Lan Chi vâng lời, lại do dự một lát rồi nói: “Vì sao nương nương lại kiến nghị Thục phi tiến cử người khác? Nếu phi tần mới vào cung nhờ vào đó mà thật sự lọt vào mắt của Hoàng thượng, được sủng ái, vậy chẳng phải là nương nương may áo cưới cho người khác sao?”
Hoa Thường nhẹ nhàng nói: “Người nên được sủng ái thì sớm muộn gì cũng sẽ được sủng ái, người không được sủng ái thì cho dù ngươi có cho nàng ta cơ hội thì nàng ta cũng sẽ không được sủng ái. Cần gì phải lo lắng chứ?”
Lan Chi nhíu mày nói: “Bây giờ rõ ràng là thân thể của nương nương đã bình phục, chẳng qua là Hoàng hậu nương nương gây áp lực với Thái Y viện. Tuy rằng nương nương đã hết bệnh nhưng vẫn yêu cầu tịnh dưỡng thân thể. Nương nương không thể thị tẩm, vô duyên vô cớ lại tiện nghi cho người khác.”
Hoa Thường cười cười: “Ngươi tức giận cái gì, Hoàng hậu nương nương để bổn cung tĩnh dưỡng cũng là vì muốn tốt cho bổn cung, nếu lời này của ngươi bị truyền ra ngoài, người khác không biết sẽ cho rằng chúng ta là bạch nhãn lang (người vô ơn) đó.”
Lan Chi bĩu môi, vô cùng không vui: “Hoàng hậu nương nương là chủ lục cung, lại làm việc như vậy, là do xem thường nương nương có tính tình ôn hòa. Nếu là Thấm Thục phi, Thành Phi, chỉ sợ Hoàng hậu nương nương sẽ không dám làm như vậy.”
Hoa Thường nghiêng mắt nhìn Lan Chi, cười cười nói: “Lời này nói ở trong cung chúng ta thì được, ra ngoài đừng nói linh tinh.”
Lan Chi nhìn dáng vẻ ôn hòa của Hoa Thường, ủ rũ đáp: “Vâng.”
Hoa Thường chỉnh lại vài sợi tóc trên trán, khẽ nói: “Bổn cung đã báo thân thể bình phục, mặc kệ Hoàng hậu nương nương có thái độ gì, bổn cung cũng không cần ngây ngốc mãi trong Thượng Dương cung. Nghe nói hoa ở Ngự Hoa viên nở không ít, chọn ngày ra ngoài xem một chút đi.”
Lan Chi vui vẻ cười: “Như vậy mới đúng, nương nương không thể cả ngày ở trong phòng không ra ngoài cửa được, thân thể tốt lên thì nên ra ngoài đi dạo mới phải.”
Ngày thứ hai, Ngự Hoa viên.
Quy cách của Tứ phi vẫn luôn rất cao, mỗi khi ra cửa thì phía sau có thể mang theo hơn mười người, cung nữ lớn lớn bé bé xếp thành hai hàng, đứng từ rất xa cũng có thể nhìn thấy được.
Hoa Thường lại không muốn phô trương như thế, dù sao hiện tại nàng không đi thỉnh an mỗi ngày, nếu gióng trống khua chiêng mang theo nhiều cung nhân ra cửa ngắm hoa mà bị người khác biết được, thì chắc chắn sẽ không thiếu vài câu chê trách nàng không có quy củ.
Cho nên Hoa Thường chỉ mang theo hai người là Thược Dược và Cốc Hương.
Cốc Hương là một cô nương rất an tĩnh, luôn cần cù chăm chỉ làm việc, từ trước đến giờ rất kiệm lời, cho nên cảm giác tồn tại không cao. Nhưng thật ra nàng rất có địa vị ở Thượng Dương cung.
“Mấy ngày trước đây thời tiết rất tốt, không nóng cũng không lạnh, còn có chút gió nhẹ. Hôm nay ánh mặt trời lại có chút gay gắt, nên không được tốt lắm.” Thanh âm của Cốc Hương vừa trong trẻo vang xa lại vừa mang theo cảm giác mềm mại, là một thanh âm rất đặc trưng.
Hoa Thường trang điểm vô cùng đơn giản, ngồi xổm dưới đất, cúi đầu thưởng thức hương hoa ngọc lan, khẽ cười nói: “Vào mùa xuân ít khi có ánh mặt trời như vậy, cũng coi như là khó thấy, nhưng quả thật có chút nóng.”
Thược Dược lo lắng nói: “Nương nương không chịu được nóng, hay là để nô tỳ trở về lấy dù giấy cho nương nương.”
Hoa Thường ngẩng đầu nhìn mặt trời, gật gật đầu nói: “Vậy lấy dù giấy đến đây đi, đi nhanh về nhanh.”
Thược Dược hành lễ đáp: “Vâng, nương nương đừng đi quá xa.”
Thược Dược xoay người bước nhanh đi, Hoa Thường tháo hộ giáp trên tay xuống, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng ngắt một đóa ngọc lan trắng cầm trong tay, cười nói: “Đều nói hoa đẹp nhất khi còn ở trên cành lá, bổn cung chỉ là người bình thường, muốn hái xuống để quan sát tỉ mỉ mà thôi.”
Cốc Hương cười nói: “Đóa hoa này có thể được nương nương hái xuống cũng là phúc khí của nó.”
Hoa Thường nở nụ cười, dường như rất vui vẻ thoải mái.
Đột nhiên có tiếng nói chuyện từ xa truyền đến, Hoa Thường ngẩng đầu thì thấy hai vị phi tần lạ mắt đang nắm tay từ xa đi tới.
Chỉ trong giây lát đã đến chỗ của Hoa Thường, phía sau mỗi người mang theo hai tiểu cung nữ và một tiểu thái giám, nhìn quy cách ra ngoài này chắc chắn là có phân vị dưới Tần.
Hai phi tần này đều có bộ dáng mười bốn, mười lăm tuổi.
Một người mặc váy dài màu vàng ngọc bích thêu chỉ bạc, tóc vấn kiểu lưu vân kế, trên đầu cài trâm ngọc hình chim yến với sợi tua rua đính ngọc trắng, dáng người hơi đầy đặn, thân thể thướt tha, mặt tròn, mắt hạnh, đôi mắt long lanh, hàm răng trắng sáng [2], tỏa sáng trước mắt mọi người.
[2] Nguyên văn: minh mâu hạo xỉ (明眸皓齿): là một câu thành ngữ Trung Quốc dùng để nói đến dung mạo rạng ngời, vẻ đẹp tinh khiết, trong sáng của người con gái.
Người còn lại mặc váy màu trắng nhạt thêu hoa lê đón xuân, trên cổ là chiếc vòng bạc tạo bởi tám đóa hoa đào, có chút gầy ốm, vóc dáng cũng hơi thấp, mặt trái xoan, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng có thể nhìn ra được dáng vóc của một mỹ nhân.
“Ngươi là ai? Sao lại dám tùy ý ngắt hoa ngọc lan, không biết không thể tùy ý ngắt hoa trong Ngự Hoa viên sao?” Phi tần có vóc dáng hơi thấp mở miệng trước, thanh âm tròn đầy như hạt châu, lại giống như giọng nói của trẻ con, nhưng có chút kiêu căng không hiểu chuyện.
Phi tần có vóc dáng cao hơn ngăn nàng ta lại, thấp giọng trách mắng: “Muội muội đừng vô lễ.”
Sau đó ngượng ngùng cười với Hoa Thường, mở miệng nói: “Tỷ tỷ đừng trách Triệu muội muội không hiểu chuyện, hai tỷ muội chúng ta thấy tỷ tỷ rất lạ, không biết là tỷ muội thuộc cung nào?”
Cốc Hương nhíu mày muốn quát lớn, hai tiểu phi tần không biết tên lại dám ở đây bày trò sao?
Hoa Thường đưa tay ngăn Cốc Hương lại, sau đó ôn nhu nói: “Trước khi mở miệng hỏi người khác thì phải giới thiệu bản thân mình trước chứ?”
Nữ tử dáng thấp có chút tức giận, người cao hơn lại lập tức ngăn cản, thu lại nụ cười, thanh âm nhàn nhạt: “Chúng ta là phi tần mới vào cung, đang ở Tiêu Phòng cung. Ta là Diêu Quý cơ, vị bên cạnh là Triệu Lương viện. Ta thấy tỷ tỷ đi một mình nên tiến đến thăm hỏi, không nghĩ rằng tỷ tỷ nhanh mồm dẻo miệng như thế, ngược lại có vẻ như chúng ta là người không biết lễ nghĩa vậy.”
Hoa Thường nghe vậy thì mỉm cười.
Cũng không trách hai vị này không nhận ra Hoa Thường, hiện tại bên cạnh Hoa Thường chỉ có một cung nữ là Cốc Hương, theo quy cách thì ước chừng cũng chỉ là tiểu Đáp ứng hoặc tiểu Canh y mà thôi.
Hơn nữa, hôm nay Hoa Thường ra cửa ngắm hoa, không muốn quá phiền phức, nên chỉ mặc váy tám mảnh màu xanh lam không thêu họa tiết gì, rất đơn điệu. Bên ngoài thì khoác một chiếc áo lụa mới, đầu búi tóc Lưu Tô đơn giản, chỉ cài một cây trâm bạc. Trên cổ tay nàng đeo một chiếc vòng bạc điểm thúy cũng không quá bắt mắt, tất nhiên sẽ bị người khác khinh thường.
Hoa Thường cúi đầu ngửi đóa ngọc lan trắng trong tay, nhàn nhã mở miệng nói: “Lời muội muội nói không khỏi vượt quá quy củ. Phi tần mới vừa vào cung vẫn nên học tập tốt cung quy mới phải, nếu không lại làm mất thân phận, khiến người khác chê cười.”
Triệu Lương viện nghe Hoa Thường nói xong có chút sợ hãi rụt bả vai lại. Vốn dĩ nhìn Hoa Thường giống như phi tần phân vị thấp có thể khi dễ, nhưng hiện giờ nghe khẩu khí nói chuyện này dường như không được đúng cho lắm. Nàng ta cũng không dám mở miệng, cẩn thận thu ánh mắt về, nấp sau Diêu Quý cơ.
Tất nhiên Diêu Quý cơ không giống như vậy, phụ thân nàng là quan viên của Nội phủ, từ nhỏ nàng đã nhìn qua nhiều thứ tốt, đối với chi phí trong cung cũng rất hiểu biết. Nhìn toàn thân Hoa Thường, tuy là nguyên liệu tốt, nhưng không thêu chút hoa văn nào, y phục trang sức đều cực kì đơn giản, ra ngoài cũng chỉ mang theo một tiểu cung nữ, chắc chắn là phi tần phân vị thấp không được sủng ái.
Vì vậy khẩu khí nàng ta càng thêm ngạo mạn: “Đúng là chúng ta mới vừa vào cung không hiểu nhiều quy củ. Đáng tiếc Hoàng thượng lại yêu thích, không như người nào đó, dựa vào tư lịch ở chỗ này nói bốc phét, thật khiến cho người khác chê cười.”
Hoa Thường ngây ngẩn cả người, nói thật, đây là lần đầu tiên nàng bị người khác phản bác châm chọc như thế này.
Sau đó Hoa Thường nở nụ cười, cười đến cực kỳ vui vẻ: “Lúc trước nghe nói gần đây Hoàng thượng tương đối sủng ái Quý cơ, hôm nay vừa gặp... Quả nhiên danh bất hư truyền.”
Diêu Quý cơ tựa hồ nhận ra sự châm chọc trong giọng nói của Hoa Thường, nổi giận đùng đùng vung tay áo: “Ngươi, ngươi! Thật tùy tiện! Không biết thân phận!”
Lúc này Thược Dược về cung lấy dù đã trở lại, thấy nhiều người đứng ở đây thì sửng sốt một chút, cũng không dám nhìn xung quanh, cung kính hành lễ với Hoa Thường: “Nương nương, đã lấy dù tới.” Thược Dược nói xong thì mở dù ra che cho Hoa Thường.
Hoa Thường cười cười, khẽ nói: “Thôi, hồi cung đi.”
Diêu Quý cơ nghe xong càng thêm tức giận: “Sao tỷ tỷ không chào hỏi một câu mà đã đi rồi, chúng ta là người sống đang đứng sờ sờ ở đây, sao tỷ tỷ lại coi như không nhìn thấy vậy?”
Hoa Thường quay đầu, mỉm cười xinh đẹp: “Bổn cung không thèm chấp nhặt với các ngươi, bổn cung cho các ngươi lời khuyên, muốn gọi bổn cung một tiếng tỷ tỷ, chỉ sợ các ngươi còn phải đợi hơn mười năm nữa.”
Hoa Thường nói xong thì vịn tay Cốc Hương, chậm rãi bước đi.
Diêu Quý cơ lập tức sững sờ tại chỗ, mà Triệu Lương viện thì đã sợ hãi đến phát run.
Từ nơi xa truyền đến thanh âm ôn nhu của Thược Dược: “Nương nương thật sự là coi trọng các nàng rồi, muốn gọi nương nương là tỷ tỷ, mười mấy năm có thể được sao?”
Cốc Hương ở bên cạnh góp vui: “E là chỉ có lúc truy phong [2] thì mới có khả năng.”
[2] Truy phong (追封): Ban tước vị cho người đã chết.
Tiêu Phòng cung, chính điện.
Diêu Quý cơ và Triệu Lương viện khiêm tốn quỳ trên mặt đất, hít thở không thông, thấp giọng nói: “Tần thiếp có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm Kỳ Hiền phi nương nương, thật sự là... Cầu xin nương nương cứu chúng tần thiếp.”
Thấm Thục phi ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, khóe miệng hơi cong, trong ánh mắt chứa ý cười trào phúng, thanh âm khinh thường: “Ôi, đúng là không có việc gì thì không lên điện tam bảo, phạm vào chuyện này mới đến cầu xin bổn cung, các ngươi cũng thật có thể diện.”
Triệu Lương viện nhát gan, đã khóc đến mức khuôn mặt lấm lem, nức nở nói không ra lời.
Ít ra Diêu Quý cơ cũng là người nhận được thánh sủng, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng giọng nói vẫn còn rõ ràng: “Từ khi chúng ta vào cung tới nay chưa từng gặp qua Hiền phi nương nương. Lại thêm hôm nay Hiền phi nương nương thật sự khinh xa giản hành [3], y phục và trang sức rất đơn giản, ta nhất thời không nhận ra nên có chút tranh chấp trong lời nói, thật sự không cố ý mạo phạm. Mong nương nương minh giám.”
[3] Khinh xa giản hành (轻车简行): Ngụ ý khi đi ra ngoài thì rất đơn giản.
Thấm Thục phi nhàn nhã đùa nghịch hộ giáp của mình, bĩu môi nói: “Nói như vậy thì ra là Hiền phi làm sai, không để cho các ngươi nhận ra nên mới ngượng ngùng như vậy?”
Diêu Quý cơ cắn chặt môi, thấp giọng nói: “Tần thiếp không có ý này.”
Thấm Thục phi cười nhạo: “Được rồi, được rồi, còn ngoan cố sao? Vậy ngươi tự mình làm đi, hừ.”
Triệu Lương viện khóc lóc bò đến dưới chân Thục phi, nức nở nói: “Nương nương rộng lượng, cầu xin nương nương giúp đỡ hoà giải vài câu, tần thiếp thật sự không cố ý mạo phạm. Muốn đánh muốn phạt gì đều được, chỉ mong Hiền phi nương nương đừng ghi hận.”
Thấm Thục phi nhìn thái độ nhận sai của Triệu Lương viện thì cảm thấy hài lòng một chút, cong cong khóe miệng nói: “Các ngươi có bao nhiêu mặt mũi mà muốn Hiền phi muội muội ghi hận các ngươi? Căn bản là người ta không đặt các ngươi vào trong mắt.”
Diêu Quý cơ cắn môi thật chặt, bị Thục phi châm chọc như vậy tim cũng đã rỉ máu.
Không cam lòng, thật không cam lòng. Dựa vào cái gì các nàng đều cao cao tại thượng nhìn xuống người khác, Diêu Quý cơ nàng cũng muốn là người nhìn xuống người khác, không phải là người bị người khác đứng ở trên cao nhìn xuống.
---
“ Thiên hạ thùy nhân bất thức nhân” được trích từ bài thơ “ Biệt Đổng Đại” của Cao Thích, nhà thơ thời thịnh Đường của Trung Quốc.
Biệt Đổng Đại
Thập lý hoàng vân bạch nhật huân,
Bắc phong xuy nhạn tuyết phân phân
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ,
Thiên hạ thùy nhân bất thức quân?
--Dịch nghĩa--
Tương biệt với Đổng Đại
Những đám mây vàng kéo dài đến mười dặm, mặt trời đã xế chiều
Gió bấc thổi, chim nhạn bay đi, tuyết rơi tả tơi
Xin bạn đừng buồn, ở trước mắt nơi đất khách không có ai là tri kỷ
Vì trong thiên hạ hỏi xem có ai là người không biết bạn
--Bản dịch của Tản Đà--
Mười dặm vàng pha bóng nhật vân,
Nhạn xuôi gió bấc tuyết bay nhanh
Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ!
Thiên hạ ai người chẳng biết anh