Edit: Phương Tu dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
Kiến Chương cung.
Cuối cùng bầu không khí nặng nề khiến người ta nghẹt thở đã giảm bớt, mặc dù Hoàng đế chỉ gật đầu không nói gì, nhưng khí thế bức bách quanh thân rốt cuộc cũng có sự biến đổi.
Trần Hỉ trở về bên cạnh Hoàng đế, một lần nữa đứng nghiêm trang, mắt nhìn thẳng.
Một lát sau, bên ngoài có tiểu thái giám tiến vào bẩm báo: “Hữu An vương cầu kiến.”
Đây là quy tắc bình thường, đứa bé kia không chỉ là nhi tử của Hữu An vương, mà còn là tôn tử của Hoàng đế. Hơn nữa đó còn là đích trưởng tử của Tứ Hoàng tử, tất nhiên Tứ Hoàng tử muốn đích thân tiến cung để báo tin vui.
Cuối cùng Hoàng đế cũng chịu mở miệng, giọng nói không có gì khác biệt so với thường ngày: “Vào đi.”
Tứ Hoàng tử mặc một thân y phục màu nhạt bước vào cửa, dáng người dong dỏng cao, mi mắt rũ xuống, trên mặt vẫn còn hiện rõ vài phần vui mừng, lúc quỳ xuống hành lễ còn lảo đảo một chút: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng cát tường.”
Hoàng đế nhìn nhi tử mình sủng ái nhất, cuối cùng cũng nở nụ cười, mở miệng nói: “Miễn lễ. Nhìn con xem, đều đã làm phụ thân rồi, vậy mà vẫn qua loa như vậy.”
Tứ Hoàng tử có chút ngượng ngùng đứng lên, ở trước mặt phụ mẫu, nụ cười ưu nhã của hắn trở nên có chút thẹn thùng: “Còn không phải vì nhi thần có đích tử nên vui vẻ hay sao?”
Nếu người khác nói ra những lời như vậy vào thời điểm này, có lẽ Hoàng đế đã sớm nổi giận rồi, thế nhưng tiểu Tứ thì lại khác.
Thật ra, trong số các Hoàng tử, Hoàng đế chỉ có tình cảm đặc biệt với hai người. Một người đương nhiên là Thái tử, đó là đích tử, thân phận và địa vị đều khác biệt, mang đậm sắc thái của người kế vị. Người còn lại chính là tiểu Tứ. Đây là vị Hoàng tử có thân thể suy nhược, khi còn nhỏ từng suýt chết một lần, từ trước tới nay đều vô cùng hiểu chuyện làm cho người ta không nhịn được mà yêu thương.
Đừng thấy tiểu Tứ khi còn nhỏ thường xuyên hồ nháo mà hiểu lầm, hắn chưa từng làm bất cứ việc trái với quy củ nào. Ngược lại, khi hắn còn nhỏ thì rất ngây thơ hồn nhiên, hiểu chuyện hiếu thuận, huynh hữu đệ cung. Có lẽ nhờ sự sủng ái và bảo hộ của phụ hoàng và mẫu phi, cho nên trên người hắn phảng phất một loại cảm giác hạnh phúc, vô cùng có sức hút với những người xung quanh.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là nhi tử mà Hoàng đế yêu thương nhất.
Khi Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử còn nhỏ, Hoàng đế đang trong vòng xoáy chính trị, cuộc chiến đoạt đích vẫn luôn diễn ra, cho nên hắn đã bỏ lỡ sự trưởng thành của hai nhi tử. Mà sau khi lớn hơn một chút, thì mối quan hệ giữa phụ tử lại luôn tồn tại khoảng cách.
Còn Ngũ Hoàng tử thì xưa nay vẫn luôn bị Hoàng đế lạnh nhạt. Đầu tiên, song sinh vốn không may mắn. Có lẽ trong mắt Hoàng đế, bệnh tim bẩm sinh của tiểu Tứ có khả năng chính là do Ngũ Hoàng tử gây nên. Sau đó việc làm của Ôn Quý tần càng làm cho Hoàng đế chán ghét, cảm thấy Ngũ Hoàng tử mang theo sự đen đủi. Vì thế ngay cả sự gần gũi mà Hoàng đế dành cho những nhi tử bình thường khác thì Ngũ Hoàng tử còn không nhận được, huống chi là những chuyện khác.
Lục Hoàng tử, Thất Hoàng tử thì đều tương đối bình thường. Hơn nữa thời gian sinh ra cũng gần nhau, cho nên khó tránh khỏi việc phân chia sủng ái cho nhau.
Còn Bát Hoàng tử, mặc dù do Hoa Thường sinh ra, nhưng lại khác với kiểu nghịch ngợm của tiểu Tứ. Có lúc Bát Hoàng tử thật sự không hiểu chuyện, tỷ như việc bất hòa với Thái tử. Mặc dù Hoàng đế cho rằng không ai sai cả, nhưng cuối cùng vẫn phải đánh Thái tử năm mươi đại bản, sau đó thì oán trách tiểu Bát vô pháp vô thiên.
Thân phận mẫu phi của Cửu Hoàng tử thấp kém, Thục phi lại dần dần bị thất sủng, cho nên rất khó làm cho Cửu Hoàng tử giành được sự chú ý của Hoàng đế. Vì thế dù một thời gian dài hắn là ấu tử, nhưng vẫn không thể khiến cho Hoàng đế nhìn hắn bằng con mắt khác.
Thập Hoàng tử thì lại càng không cần phải nói. Có lẽ bây giờ Hoàng đế đối với đứa nhỏ này phần nhiều là áy náy và hổ thẹn. Nói đến yêu thương, thật sự còn cách quá xa.
Ánh mắt Hoàng đế nhìn Tứ Hoàng tử dần dần trở nên nhu hòa hơn. Bất luận Đông cung có bao nhiêu chuyện phiền lòng đi nữa, nhưng mà tiểu Tứ thì vô tội. Tiểu Tứ không biết gì cả, chỉ một lòng háo hức đến báo tin vui. Nếu thấy phụ hoàng đối xử lạnh nhạt với mình, thì tiểu Tứ sẽ đau lòng biết bao nhiêu.
Hoàng đế suy nghĩ một hồi, chính hắn cũng cảm thấy đau lòng, cho nên ngữ khí cũng ôn hòa hơn: “Mấy ngày nay khí trời không được tốt lắm, chờ ngày nào có nhiều nắng, con ôm đứa bé vào cho phụ hoàng và mẫu phi nhìn một chút. Mẫu phi con, mỗi ngày đều nhắc đến một nhà các con, vô cùng ngóng trông tôn tử đấy.”
Thật ra Tứ Hoàng tử biết tất cả những chuyện ở Đông cung, bởi vì hắn có một vị mẫu phi không gì là không làm được. Bất luận là tin tức nào, thì hắn cũng có thể biết được trước tiên, nhưng hắn lại giả vờ ngây thơ không biết gì cả. Đây là điều bắt buộc ở trong cung, vì thế trong mắt phụ hoàng, hắn vẫn là nhi tử yếu ớt và hiểu chuyện như trước.
“Nhi thần đã biết, thưa phụ hoàng. Nhi thần thấy sắc mặt phụ hoàng có chút mệt mỏi, là vì vất vả giải quyết chính sự hay sao? Hiện giờ chiến sự với Bắc Mông như dầu sôi lửa bỏng. Tuy là chuyện quan trọng, nhưng dù sao phụ hoàng vẫn nên bảo trọng long thể.” Vẻ mặt tiểu Tứ vô cùng chân thành tha thiết, lo lắng nói.
Vẻ mặt Hoàng đế thanh thản, cười nói: “Phụ hoàng biết rồi, tiểu Tứ của trẫm thật là hiếu thuận. Được rồi, đến diện kiến mẫu phi của con đi. Chắc nàng ấy vẫn chưa biết tin nhi tức sinh hài tử phải không? Đừng để nàng ấy sốt ruột chờ đợi nữa.”
Tứ Hoàng tử vui vẻ gật đầu, chắp tay hành lễ nói: “Vâng, vậy nhi thần cáo lui trước.”
Ba ngày sau, Thượng Dương cung.
Lễ tắm ba ngày của đích trưởng tử của tiểu Tứ được Hoàng đế đặc biệt cho phép cử hành ở Thượng Dương cung. Vương phi còn trong thời gian ở cữ nên không thể tham dự, nhưng nhóm huynh đệ tỷ muội của tiểu Tứ thì chắc chắn sẽ đến, bởi vì hiếm khi nào Thượng Dương cung được náo nhiệt như vậy.
Thái tử ngồi một bên, mặc dù vẻ mặt đang tươi cười, nhưng tâm tình thật sự không vui một chút nào. Đích nữ của hắn sinh trước đích tử của tiểu Tứ một ngày, nhưng bởi vì sinh non và khó sinh, cho nên thân thể vô cùng gầy yếu. Ngay cả lễ tắm ba ngày cũng không dám làm, vì sợ sẽ bị Diêm Vương bắt đi.
Bây giờ nhìn Thượng Dương cung náo nhiệt như thế, còn Đông cung của hắn thì lại vắng lặng như hang tuyết, hết chuyện ưu phiền này đến chuyện ưu phiền khác, tất nhiên trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.
Giờ phút này, Hoa Thường đang ôm tã lót đỏ thắm trong lòng. Nàng nhìn tôn tử của mình, cười tươi đến nỗi không khép miệng lại được. Hoàng đế nhìn thấy nụ cười của Hoa Thường, thấp giọng nói với nàng: “Khó có dịp thấy nàng thể hiện cảm xúc rõ như vậy. Xem ra sau này phải bảo tiểu Tứ sinh nhiều hài tử một chút để nàng vui vẻ mới được.”
Hoa Thường cong môi cười nói: “Đây là tôn tử đầu tiên của thần thiếp, đương nhiên thần thiếp phải vui vẻ rồi, sao lại không được cười chứ?”
Hoàng đế thích nhất dáng vẻ này của Hoa Thường, không phải kiểu ôn nhu cứng nhắc, mà là mang theo vài phần hờn dỗi một cách thoải mái. Bởi vì hắn không thường thấy, cho nên càng muốn thấy nhiều hơn.
Vật quý vì hiếm, Hoàng đế chỉ thích Hoa Thường hờn dỗi. Những nữ nhân khác hờn dỗi thì lúc nào Hoàng đế cũng có thể nhìn thấy được, cho nên chẳng còn ý nghĩa nữa.
Hoa Thường giao lại tã lót trong lòng cho tiểu Tứ để tiểu Tứ ôm cho huynh đệ tỷ muội nhìn một chút, còn mình thì quay sang nói với Hoàng đế: “Tôn tử của thần thiếp đang chờ Hoàng thượng ban tên đấy. Hoàng thượng phải chọn một cái tên vừa dễ nghe vừa có ngụ ý tốt mới được.”
Hoàng đế mang theo vài phần sủng nịnh đáp lại: “Được, trẫm nhất định sẽ lưu tâm.”
Đối với nhi tử của mình, e là Hoa Thường không có lưu tâm như vậy. Nhưng đây là đại tôn tử của nhi tử nàng, là lẽ sống của lão thái thái nàng, cho nên lời này vẫn có lý.
Mà bên kia, Thái tử là người tôn quý nhất trong nhóm các huynh đệ, tất nhiên cũng phải ôm hài tử một cái để cho hài tử được hưởng chút hỉ khí và quý khí của Thái tử. Thế nhưng, thật sự không đúng lúc chút nào. Khi Thái tử vừa bế hài tử thì trang sức trên thắt lưng làm nút buộc tã lót lỏng ra, càng thêm trùng hợp chính là, lúc này đứa bé muốn đi tiểu...
Không có tã lót ngăn lại, cho nên nước tiểu trong suốt của trẻ con cứ thế mà theo tã lót trực tiếp thấm vào vạt áo của Thái tử. Cơ mặt của Thái tử đều co rút lại, cánh tay phía dưới giật giật, cố gắng nhẫn nhịn không ném đứa nhỏ này đi.
Tiểu Tứ thấy thế thì vội vàng tiến lên ôm hài tử về. Tiểu Tứ biết Thái tử có chứng nghiện sạch sẽ, cho nên tiểu Tứ không màng đến y phục của mình đã bẩn, vội vàng mở miệng nói: “Thái tử ca ca không sao chứ, thật xin lỗi, là hài tử không hiểu chuyện... Để đệ bảo cung nhân dẫn huynh đến hậu đường thay y phục.”
Thái tử cố gắng giữ sắc mặt bình thường, sau đó cười nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, làm gì có hài tử nào không tiểu lung tung đâu chứ. Huống chi, nước tiểu của hài tử còn có tác dụng trừ tà, tính ra bổn cung còn chiếm tiện nghi nữa đấy.”
Không thể nghi ngờ, lời này của Thái tử vô cùng khéo léo. Dù sao hắn cũng không phải là kẻ ngốc, ít nhất trong việc giữ thể diện cho bản thân thì hắn làm rất tốt.
Tiểu Tứ xin lỗi một lần nữa, sau đó phân phó cung nhân đưa Thái tử đi thay y phục.
Đế Hậu và Hoa Thường đều chú ý đến chuyện này. Hoàng đế cảm thấy cách xử lý của Thái tử có thể xem như là đúng mực, trong lòng thoáng có chút an ủi. Còn Hoàng hậu thì lại tức giận đùng đùng, cảm thấy dường như toàn bộ Thượng Dương cung đều đối nghịch với nhi tử mình. Ngay cả đứa bé sơ sinh mà cũng dám tiểu lên trên người của Thái tử, quả thật không còn gì để nói nữa!
Chỉ là Hoàng hậu nhìn dáng vẻ thân mật của Hoàng đế và Hoa Thường, dự đoán nàng có nói gì thì người ta cũng không quan tâm, cho nên nàng chỉ có thể nén giận mà thôi.
Nghi thức lễ tắm ba ngày cuối cùng cũng hoàn thành thuận lợi. Phi tần chủ vị một cung và các Hoàng tử, Công chúa thành niên đều rời đi trước, chỉ còn lại mấy tiểu Hoàng tử và tiểu Công chúa cùng nhau đùa giỡn vui cười. Hoàng đế thấy vậy cũng không ngăn cản, thật ra tiểu hài tử chơi đùa cũng vô cùng có ý tứ.
Hoàng hậu vẫn còn ở lại, bởi vì nàng càng nghĩ thì càng thấy tức giận. Khoảng thời gian gần đây, dường như tất cả những chuyện xui xẻo ở Đông cung đều có liên quan đến Thượng Dương cung. Hoàng hậu lờ mờ cảm thấy có lẽ là tương khắc rồi.
Đúng vậy, nữ nhân kia và bọn nhỏ của nàng ta, giống như sinh ra để khắc chế với Đông cung vậy!
Hoàng hậu nhìn hài tử trong tã lót, khuôn mặt tròn tròn, mũi cao, trên trán còn chấm đỏ vừa được điểm lên, vô cùng đáng yêu, nhưng mà nàng chính là không yêu thích nổi.
Hoàng đế nhìn Hoàng hậu, cười nói: “Thế nào, hài tử thật đúng là càng lúc càng đáng yêu. Tiểu Tứ vốn đã tuấn tú, đứa nhỏ này về sau lớn lên nhất định còn tuấn tú hơn tiểu Tứ nhiều.”
Hoàng hậu kéo khóe miệng lên, mở miệng nói: “Thần thiếp cảm thấy hài tử thật là bụ bẫm, rất có phúc khí. Hơn nữa tã lót màu đỏ phản chiếu lên trên người hài tử ngược lại có ánh sáng màu cam, thêm vào đó khuôn mặt này trông thật giống như quả cam.”
Lời này tuyệt đối không phải là lời thật lòng. Đương nhiên, đây chỉ là lời nói để Hoàng hậu phát tiết mà thôi. Bởi vì nàng thật sự không muốn khen đứa nhỏ này, nhưng lại không tiện trực tiếp nói ra lời không hay, cho nên nàng liền bày tỏ một phen như thế, cũng chẳng khác gì với lời nói thất lễ.
Vẻ mặt Hoàng đế liền âm u. Hoàng hậu vốn đang tươi cười, nhưng khi nàng thấy sắc mặt của Hoàng đế thì có chút sợ hãi, đành thu lại ý cười, cúi đầu xuống.
Trong lòng Hoàng hậu vẫn còn có chút tức giận, vốn dĩ nàng cũng không muốn cười!
Hoa Thường thấy thế liền vội vàng tiến lên. Đây là ngày lành, bất luận thế nào cũng không thể để Đế Hậu cãi nhau. Hơn nữa Hoàng đế đang tức giận, nếu lại nén trong lòng, so với việc phát tiết thì còn khó chịu hơn nhiều.
Đương nhiên, Hoàng đế sẽ không để bản thân bị khó chịu, hắn nhất định sẽ làm cho người khác khó chịu.
Hoa Thường cười nói: “Thần thiếp cũng cảm thấy gương mặt đứa nhỏ này tròn tròn, có vài phần giống với dáng vẻ của quả cam, không bằng đặt nhũ danh cho nó, gọi là tiểu Tranh tử (quả cam nhỏ) được không?”
Hoàng đế giật giật khóe miệng, đương nhiên hắn cảm thấy đây không phải là một nhũ danh hay. Nhưng mà Thường nhi lại hiểu chuyện, suy nghĩ chu toàn, ẩn nhẫn mà thức thời như thế, vì vậy hắn cảm thấy hết sức vui mừng, đành miễn cưỡng gật đầu, xem như là đồng ý.