Đã đáp ứng Mạnh Tử Lăng từ trước, sau khi hoạt động Thần Chi Thí Luyện
kết thúc thì cùng nàng hẹn hò ‘bồi dưỡng’ tình cảm, bởi vậy sau khi giao dịch với Tế Vũ xong Dương An liền logout.
Đến khoảng 10 giờ, Mạnh Tử Lăng đến nhà Dương An, vẫn trang phục giản đơn, áo thun quần bò, giản dị mà vẫn thật đẹp.
Dương An rất thích cách ăn mặc đơn giản như vậy của nàng, bởi hắn vốn
ghét mấy loại trang phục gợi cảm màu mè. Có thể là do tuổi đã lớn, tâm
lý trưởng thành nên suy nghĩ khác.
Từng có người nói qua: lúc còn nhỏ hạnh phúc rất giản đơn, đến khi lớn lên đơn giản mới chính là hạnh phúc!
Dương An dẫn Mạnh Tử Lăng đến đến khu chợ gần nhà mua thức ăn về làm bữa
trưa. Trong bữa cơm, Dương An chính thức xác nhận mối quan hệ yêu đương
giữa hai người khiến cho mẹ và em gái hắn vui mừng không thôi, đặc biệt
là mẹ Dương An, bà cười vui luôn miệng suốt buổi, bởi bà vốn rất mong
chờ nàng dâu vừa ý này
Dương An thấy mẹ vui vẻ như vậy, liền thừa cơ khuyên nhủ bà thôi việc ở
phân xưởng vệ sinh. Thu hoạch của hắn trong đợt hoạt động Thần Chi Thí
Luyện Tràng đã đủ để gia đình sinh sống khá giả sau này, nhưng bà vẫn từ chối, bà muốn đợi thêm vài tháng nữa đủ tuổi mới về hưu để có thể lĩnh
được chút tiền lương hưu.
Dương An cũng không phản đối nữa, dù
sao mẹ mình làm ở phân xưởng nhiều năm như vậy, hiện tại mà nghỉ ngang
thì có lợi cho lão giám đốc kia quá. Không phải Dương An để ý đến chút
tiền lương hưu kia, nhưng những gì xứng đáng được thì nhất định phải có.
Cơm trưa xong, sau khi nghỉ ngơi Dương An liền dẫn Mạnh Tử Lăng đi ra ngoài dạo phố, mẹ hắn buổi chiều còn phải đi làm, mà em gái Dương Lâm ở nhà
ôn bài chuẩn bị cho bài kiểm tra hai ngày sau.
Sau khi ra dường,
Dương An đến ngân hàng chuyển cho Pháp Lỗ Địch năm trăm vạn nhân dân tệ, đó là phần của hắn khi bán vật phẩm hai người đoạt được trong Thần Chi
Thí Luyện Tràng, không thiếu một đồng.
(Biên: 500 vạn đổi ra hơn 17 tỷ VNĐ, điêu thế nhờ o_0 )
Lần này, lợi nhuận thu được từ việc bán trang bị đoạt từ Thần Chi Thí Luyện Tràng vượt quá 2 ngàn vạn nhân dân tệ, cũng vượt quá số tiền Dương An
dự đoán trước, hơn nữa đa phần lợi nhuận thu được từ hai trăm kiện trang bị cực phẩm ám kim, chiếm đến 90%, còn hai kiện trang bị truyền thuyết
lại không đáng giá bằng.
Tính cả tiền thù lao của Lam Sắc Quân
Đao và Kiếm Vũ Phong Vân, tổng công Dương An nhận được 4 ngàn vạn, trừ
phần của Pháp Lỗ Địch còn hơn ba nghìn vạn nữa, trong con mắt người bình thường là một số tiền khổng lồ.
Nghe nhân viên phụ trách thông
báo tình hình tài khoản, Dương An muốn hét lên một tiếng 'Ta rốt cục đổi vận', từ khi về nhà đến nay chưa được bao lâu mà thành tựu đã thay đổi
triệt để, Dương An lại càng cảm thấy may mắn vì đã quyết định về nhà của mình.
Sau khi giao dịch, Dương An cùng Tử Lăng đến một đại lý
bán xe ô tô, Dương An tính toán mua một chiếc xe con. Tuy chiếc xe máy
‘cà tàng’ màu đen kia có vẻ lãng mạn nhưng muốn cả nhà đi ra ngoài thì
có chút bất tiện, có một chiếc xe ô tô phù hợp hơn.
Dương An hiện tại coi như có tiền nhưng không phải là người hay tiêu pha hoang phí,
lại thêm Mạnh Tử Lăng có tư chất của một bà ‘quản gia’, cho nên quyết
định mua một chiếc xe giá hơn hai mươi bảy vạn, tuy không phải là loại
xe nhập khẩu nhãn hiệu nổi tiếng gì nhưng chất lượng không tồi, bởi vì
vướng thù tục giấy tờ nên vài ngày sau mới lấy được xe về.
Xử lý xong hết mọi chuyện, Dương An toàn tâm toàn ý đưa Mạnh Tử Lăng đi dạo phố.
Vô luận là phụ nữ, không biết tuổi tác ra sao, các nàng đều có thiên tính
thích đi dạo phố, mà khi đã đi rồi là tiến vào trạng thái ‘vong ngã’
miễn dịch mọi tác động bên ngoài.
Dương An và Mạnh Tử Lăng không ngừng dạo qua các cửa hàng trong trung
tâm bách hoá, nhưng Tử Lăng không mua nhiều, cchỉ có chút ít đồ trang
điểm và quần áo, đúng với hai chữ ‘đi dạo’. Cuối cùng, Dương An lại là
người mua nhiều thứ nhất, đặc biệt hắn mua hai cái ghế mát xa, một cái
mang về nhà còn một cái mang đến nhà Tử Lăng, phụ mẫu hai nhà đã khổ cực nửa đời người, đây coi như một chút hiếu tâm.
Đi dạo phố xong,
thấy thời gian còn sớm, hai người liền đến rạp chiếu phim, xem một bộ
phim mới ra mắt tên là “Vịnh Xuân Quyền”. Đây là một bộ phim có đề tài
võ thuật dân tộc, có đặc điểm lớn nhất là hoàn toàn cảnh thật, không có
chút kỹ xảo điện ảnh nào. Ở thời điểm này, ‘Real- Action’ rất hiếm, cực
kỳ thu hút người xem.
Dạo phố chán chê, Dương An liền đưa Mạnh Tử Lăng về nhà, đương nhiên là nhà của Mạnh Tử Lăng.
Đã hứa từ trước, sau khi hoạt động kết thúc thì Dương An sẽ đến nhà Mạnh
Tử Lăng thăm bố mẹ nàng, coi như là lễ ra mắt nhà gái, công khai quan hệ giữa hai người.
Khi còn học trung học, Dương An cũng không ít
lần đến nhà Mạnh Tử Lăng chơi, bởi vậy cũng không xa lạ gì người nhà của nàng, bố mẹ và anh trai nàng rất hiếu khách, khi đó Dương An cũng thích đến nhà họ chơi.
- Người nhà em anh cũng quen hết rồi, chỉ có chị dâu thì hơi chút khó gần, nếu chị ấy có nói gì khó nghe anh đừng để bụng nhé!
Trước khi vào nhà, Mạnh Tử Lăng nhắc nhở Dương An một chút, cho hắn chuẩn bị
tâm lý. Trên thực tế nàng cũng có chút khẩn trương, dù sao đây cũng là
lần đầu tiên nàng dẫn bạn trai về ra mắt.
- Em yên tâm đi!
Dương An nói, sau đó cùng Mạnh Tử Lăng mở cửa đi vào.
- Cha, mẹ, chúng con đã về!
Mạnh Tử Lăng nói, buổi sáng nàng cũng đã nói với mọi người là buổi tối sẽ dẫn bạn trai về ăn cơm.
- Ha ha, về rồi hả, mẹ con đang ở trong bếp chuẩn bị cơm chiều, con mau vào giúp một tay đi!
Tiếng cha của Mạnh Tử Lăng từ phòng khách truyền ra, cha nàng đã qua tuổi sáu mươi mà giọng nói vẫn oang oang mạnh mẽ, ông đang nghiên cứu chiếc ghế
mát xa, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười giống như rất thích thú với nó.
Chính là chiếc ghế mát xa mà Dương An mua lúc chiều khi đi dạo phố, nhân viên công tác dựa theo địa chỉ mà đưa hàng, rất nhanh chóng và thuận tiện.
Ghế mát xa này lấy danh nghĩa của Mạnh Tử Lăng mua, đây là chủ ý của Dương An.
- Cha, đây là bạn trai của con, Dương An!
Mạnh Tử Lăng đưa Dương An vào phòng khách rồi giới thiệu, mặc dù mọi người
đã quen biết nhau từ trước nhưng thân phận bây giờ khác xưa nên phải
giới thiệu lại lần nữa.
- Thầy Mạnh, thầy khỏe chứ ạ, đây là chút lòng thành thể hiện thành ý của em!
Dương An cung kính nói sau đó đưa lên ít hoa quả trà rượu đã chuẩn bị từ trước làm quà gặp mặt.
Có lẽ sẽ có người nói Dương An cổ lỗ, không thức thời nhưng đây là một truyền thống thể hiện sự lễ phép.
Cha của Mạnh Tử Lăng là một thầy giáo sơ trung mà trùng hợp là ông từng là
giáo viên ngữ văn của Dương An, bởi vậy từ trước đến nay đều xưng hô như thế, nhất thời không đổi được.