Tử Thần Chi Tiễn

Chương 237: Chương 237: Bát Cực Long Quyển trận






Vũ Nguyệt đưa bản đồ Thần Chi Thí Luyện Tràng tầng thứ năm giao cho Dương An để hắn tìm lại trang bị của mình ngày xưa, cũng tức là muốn thưởng hơn là khảo nghiệm, cho nên biểu thị toàn boọ cạm bẫy cấm chế, giảm thấp nguy hiểm. Đương nhiên chỉ là giảm thấp, còn DƯơng An có lấy được không lại là chuyện khác, bởi việc ngoài ý muốn không ai lường được, quái vật tập kích, người chơi khác tranh cướp chẳng hạn.

Mặc dù nói thế cục tầng năm rất hỗn loạn, nhưng phần lớn cường giả đều tập trung ở khu trung tâm, mà bọn Dương An thì đi lại ở góc ngoài, cho nên mãi vẫn chưa có gặp người chơi khác.

Ước chừng 30 phút sau, Dương An mang theo ba người đi theo lộ tuyến trên bản đồ, né qua vài nhóm quái vật cường đại, rốt cục tìm được vị trí màu tam giác xanh trên bản đồ ở bên trong một sơn cốc nhỏ không hề bắt mắt.

- Hẳn là ở đây rồi!

Dương An chỉ vào gốc cây trước mặt, có chút ngạc nhiên mà nói.

Không chỉ là Dương An kinh ngạc, ba người phía sau nhìn thấy gốc cây này cũng sợ hãi không thôi.

Gốc cây này cũng không phải thật lớn, cành lá càng không đặc biệt rậm rạp như những gốc cây họ thấy trước đó, mà là cành thưa lá mỏng, cành nhánh xanh ngắt cổ xưa không được lá che lộ ra hết, như những con rắn vươn xa ra từ thân cây.

Nhưng để bốn người kinh ngạc không thôi chính là quanh gốc cây này lại lả tả những điểm sáng xanh như bay múa, như mộng như ảo, làm cho người ta thấy như say như dại. Mà cũng không biết vì lý do gì, quanh gốc cây này Phong nguyên tố cũng cực kỳ nồng đậm.

- Nơi này quá đẹp, lão Dương nhiệm vụ của cậu rốt cuộc muốn tìm cái gì?

Pháp Lỗ Địch cười hỏi, mà ánh mắt vẫn chằm chằm vào gốc cây to trong sơn cốc cách đó không xa, thưởng thức cảnh đẹp giống như mộng ảo kia.

- Một ít trang bị, cụ thể là cái gì tớ cũng không biết.

Dương An thản nhiên nói, nhìn cảnh đẹp trước mặt, cũng chỉ hắn còn tỉnh táo quan sát nguy hiểm:

- Mọi người nhất định phải chú ý, cái chỗ này phi thường nguy hiểm…

- Nơi mỹ lệ như vậy cũng sẽ có nguy hiểm.

Dương An nói còn chưa nói xong, Nhất Bất Trị đã đi tới, dọc một đường tới đây có Dương An dẫn dắt chưa từng gặp hiểm cảnh nên tính cảnh giác của hắn đã bắt đầu giảm xuống.

- Đừng…

Dương An lập tức lớn tiếng quát, nhưng đã muộn.

Ngay lúc một chân Nhất Bất Trị đặt lên sơn cốc, bỗng có tiếng gió "veo ~ veo ~" truyền đến, hơn mười đạo phong nhận* không hề báo trước từ hư không bắn ra công kích Nhất Bất Trị.

(*Phong nhận: lưỡi đao gió)

- Nằm xuống!

Dương An vội quát, sau đó lập tức mở ra Nguyệt Ảnh Chi Vũ xông lên trước muốn ngăn trở phong nhận, nhưng may Diện Bao còn nhanh hơn, phóng Thổ Tường ngăn trở công kích ngay trước mắt Nhất Bất Trị.

Không chút chậm trễ, Dương An lập tức xông lên trước đẩy Nhất Bất Trị nằm xuống.

"Oành ~ oành ~ ", hai Thổ Tường Diện Bao triệu hoán đã bị phong nhận phá vỡ…

Hơn mười phong nhận vừa biến mất, tất cả mọi người là một trận rung động, nếu vừa rồi hơn mười phong nhận này trúng Bất Trị thì 100% là miễu sát.

- Đừng thấy bình yên thì sẽ buông lỏng cảnh giác, mỗi nơi trong Thần Chi Thí Luyện Tràng đều không đơn giản như mặt ngoài đâu.

Dương An kéo Nhất Bất Trị lớn tiếng nói:

- Sơn cốc nhỏ này trông cảnh sắc tuyệt mỹ như vậy, nhưng lại tồn tại một cấm chế Phong hệ cực kỳ khủng bố đấy…

Như để nghiệm chứng lời hắn, Dương An còn chưa nói xong, cả sơn cốc đã truyền đến tiếng 'ầm vang' thật lớn, gió nhẹ hây hây thổi tức thì trở nên mãnh liệt, phong nguyên tố cũng kịch liệt dao động, hình thành nên một cơn lốc xoáy màu xanh vây quanh phạm vi gốc đại thụ, xé nát hết thảy sinh mệnh chẳng may bị cuốn vào trong nó.

Chỉ trong nháy mắt, sơn cốc mỹ lệ đã hoàn toàn biến thành một nơi tuyệt cảnh, bốn người đều khiếp sợ không thôi, cũng không tự chủ được mà lui về sau vài bước.

- Lão Địch, thả Đại Hoang Cuồng Bạo Dã Ngưu ra, để nó tiến vào trong đó thử xem.

Dương An lập tức nghĩ tới một biện pháp, hắn muốn thử lực phá hoại của cấm chế này, xem có cách cứng rắn nào để vượt qua không.

- Được!

Pháp Lỗ Địch lập tức phục hồi tinh thần lại, xuất ra một khối phong ấn tinh hạch rồi thả Đại Hoang Cuồng Bạo Dã Ngưu bị phong ấn trong đó ra, sau đó chỉ huy nó bước về cấm chế kia. Đại Hoang Cuồng Bạo Dã Ngưu là Boss 5x, phòng ngự cùng công kích đều rất cao, thế nhưng nó chỉ mới bước tới gần chút đã bị lốc xoáy màu xanh kia hút vào, rồi không đến hai giây sau Pháp Lỗ Địch thu được nhắc nhở hệ thống báo Đại Hoang Cuồng Bạo Dã Ngưu đã tử vong.

- Chết rồi!

Pháp Lỗ Địch có chút không thể tin được nói nhỏ:

- Một con Boss 5x máu trên trăm vạn mà chưa tới hai giây đã ngỏm, thế này ai vượt qua nổi đây!

Dương An lúc này cũng nhíu chặt lông mày.

- Đáng chết, đều tại em động vào cấm chế, làm hại tiểu Ngả đại ca không thể đi vào!

Nhất Bất Trị áy náy nói, hắn cũng không ngờ trong lúc cao hứng vô tình động tới cấm chế.

- Tiểu tử thúi, đều là tại cậu, có tin anh đem cậu ném vào trong đó không.

Pháp Lỗ Địch có chút giận gõ một cái lên đầu Nhất Bất Trị, tuy rằng hắn không biết trong kia có gì, nhưng xem dáng vẻ khẩn trương của Dương An có thể đoán đồ vật trong đó rất quan trọng với hắn.

- Có biện pháp phá giải không?

Điềm Diện Bao nhẹ giọng hỏi, nàng cũng nhìn ra Dương An rất khẩn trương với nhiệm vụ này.

Dương An lắc lắc đầu không mở miệng. Tuy hắn biết nơi đây có cấm chế cực kỳ lợi hại nhờ bản đồ, nhưng trên đó cũng không ghi phương pháp phá giải, cho dù Nhất Bất Trị không xúc phát ra thì hắn cũng không có cách nào tiến vào trong đó.

Kỳ thật Dương An còn không biết trận pháp này chính là do Vũ Nguyệt đạo sư của hắn bố trí, mục đích là phòng ngừa có người khác đánh cắp những gì hắn lưu lại. Cực Long Quyển trận này cực kỳ lợi hại, đừng nói là cường giả truyền thuyết 5x mà ngay cả nhân vật thần cấp bình thường cũng không chắc có thể phá vỡ cấm chế này tiến vào trong.

Bất quá, nếu Vũ Nguyệt kêu Dương An tới lấy, đương nhiên là hắn có an bài…

Dương An chau mày nhìn cơn lốc xoáy kinh khủng kia, hắn bây giờ là vô kế khả thi.

Nhưng mà, ngay lúc Dương An thấy chán nản, Vũ Nguyệt Linh Hồn Phong Ấn Chi Giới trên ngón giữa tay trái của hắn như cảm ứng được cái gì, đột nhiên chấn động lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.