Dương An nhìn lại thời gian tin nhắn một chút, ước chừng cách khoảng một tiếng trước, bọn hắn chắc đã tìm được một nơi luyện cấp tốt, Dương An
chỉ cần dựa theo tọa độ đến điểm tụ họp là được rồi.
- Thiên Hành đại ca, thật xin lỗi, em đến muộn, mọi người bên đó thế nào rồi.
Dương An vừa chạy đến cửa phía đông, vừa pm Thiên Hành.
Tuy nhiên, một hồi lâu, Thiên Hành mới đáp lại:
- Tiểu Ngả rồi à, bọn anh đang ở gần tọa độ cũ, nhưng đang gặp một ít
phiền toái, cậu tạm thời không cần tới đây, chờ bọn anh giải quyết xong
sẽ gọi lại.
- Phiền toái gì thế, em lập tức chạy tới ngay!
Dương An vội la lên. Tuy vừa mới gia nhập tiểu đội của Thiên Hành,
nhưng hắn tương đối có thiện cảm với bọn họ, hơn nữa lúc mình bị đuổi
giết, người ta còn ra tay cứu giúp, Dương An vừa nghe bọn hắn gặp phiền
toái liền không chùn bước, lập tức muốn hỗ trợ.
- Cũng không
phải là việc lớn gì cả, bọn anh có thể giải quyết, cậu cứ chờ tin bọn
anh, không có bọn anh bên cạnh, một mình cậu nhớ cẩn thận đám người
“Thiết Đầu” đó.
Thiên Hành lập tức cự tuyệt sự trợ giúp của Dương An.
Dương An tự nhiên hiểu được tâm ý của Thiên Hành, hắn không muốn mình
bị liên lụy, có điều Dương An đâu phải hạng người vong ân phụ nghĩa, hơn nữa Dương An cũng nghe ra được Thiên Hành bọn họ cũng không phải gặp
“phiền toái nhỏ” đơn giản như thế, liền đáp:
- Thiên Hành đại ca, anh có phải không coi em là đồng đội, hay mọi người khinh thường một “thái điểu” 3x như em.
Dưới tình huống cấp bách, Dương An cũng chỉ có thể dùng phương pháp
khích tướng, đồng thời nhanh chóng băng qua cửa đông Bạch Vân thành, sau đó chạy vào Khải Linh sâm lâm, hướng theo tọa độ mà Thiên Hành bọn họ
lưu lại đuổi theo.
- Tiểu Ngả, bọn anh không có ý này, chẳng qua không muốn làm phiền cậu thôi.
Thiên Hành vội vàng giải thích, nói.
- Tiểu Ngả, anh không nên qua đây vội.
Lúc này, Vũ Dương biết được Dương An muốn đuổi đến, cô liền khuyên can.
- Tiểu Ngả, không nên vọng động, bọn tôi có biện pháp giải quyết.
Điềm Diện Bao vốn trầm lặng ít nói cũng lên tiếng khuyên can.
Dương An hiểu bọn họ không muốn mình bị liên lụy, nhưng tâm ý hắn đã
quyết, bất kể hợp tình hợp lý, hắn cũng phải đi hỗ trợ, có thể giúp được hay không là việc sau, mà có phần tâm ý này hay không là một việc khác.
- Không sao hết, dù có chết, em cũng chỉ 3x, rớt cấp có thể luyện lại rất nhanh, hơn nữa em đã trên đường tới rồi.
Dương An liên tục trả lời.
- Thực sự là không có biện pháp với cậu nha!
Nhóm người Thiên Hành bất đắc dĩ cười khổ.
Cảm giác được sự kiên trì của Dương An, Thiên Hành cũng không khuyên
can nữa sau đó để Vũ Dương “nhàn rỗi” đem đại khái sự tình kể lại cho
Dương An.
Hóa ra hôm nay bởi vì có việc bên Chiến minh, nên Lam Nhị không thể đi cùng Thiên Hành bọn họ, không có một thành viên cao
tầng Chiến minh, tiểu đội khó đi đến tầng hai di tích Ngã Nhĩ Đốn giết
quái. Sau khi thảo luận, mọi người quyết định xâm nhập Khải Linh sâm
lâm. Từng là nơi sinh sống của Tinh Linh nhất tộc, Khải Linh sâm lâm
cũng không thiếu địa điểm luyện cấp tốt. Sau một hồi tìm kiếm, tiểu đội
Thiên Hành cũng tìm được một nơi không tệ, vì vậy dừng lại ở đây, một
bên giết quái, một bên chờ Dương An đến tụ họp.
Vô cùng may
mắn, sau khi giết quái, ở gần đó xuất hiện một con Boss Tật Liệt Phong
Lang Vương cấp 40, hơn nữa nhóm Thiên Hành cũng tự tin có thể giết nó,
vì vậy liền vậy giết Boss.
Tuy nhiên, lúc chiến đấu không lâu,
có một tiểu đội hơn mười người vừa vặn đi qua đây, thấy một màn như vậy, liền nảy sinh ý giết người cướp quái. Chẳng qua bọn hắn cũng không lập
tức rat ay, mà đứng chờ cách đó không xa, chờ nhóm Thiên Hành đánh gần
chết quái mới nhảy ra ks.
(Dịch: cái này chắc ai chơi game cũng bik, Kill Steal: cướp quái… xD)
Mà nhóm Thiên Hành cũng là “lão làng” trong trò chơi, liếc mắt liền
hiểu rõ ý đồ của đám người này, ngay lập tức giảm tốc độ đánh Boss, chỉ
để Vũ Hàn, Điềm Diện Bao ra tay, mặt khác để cung tiễn thủ Tiễn Vô Song
đem Boss khống chế.
Mặc dù người chơi của tiểu đội muốn giết
người cướp quái kia chỉ khoảng cấp 45, một số khác chỉ vừa thăng cấp 4x, nhưng bọn hắn người đông thế mạnh, hơn nữa còn có 4 Quang minh mục sư,
tuy thực lực Thiên Hành bọn họ mạnh, nhưng chỉ có 5 người, cùng đối
phương chém giết phần thắng không lớn, có thể nói đây cũng không phải là kế hay. Mà người chơi của tiểu đội bên kia, không biết vì lý do gì,
cũng không có ra tay trước, bời vậy hai bên biến thành trạng thái giằng
co.
Tuy nhiên, Dương An cũng biết cục diện giằng co này cũng
không duy trì được lâu, một khi có biến, đám người kia sẽ lập tức ra
tay, nên hắn cũng không có trì hoãn, chạy vội tới.
- Có biết được lai lịch đám người kia không?
Dương An vừa bang qua rừng rậm, vừa hỏi Vũ Dương.
- Những người này đều là thành viên của một gia tộc hạng hai “Thiếu gia
bang”, bọn hắn nhất định xem chúng ta không phải thành viên Chiến minh
gia tộc nên mới dám cướp quái, nếu chị Lam Nhị ở đây, cho bọn hắn mười
lá gan cũng không dám.
Vũ Dương tức giận nói.
- Thiếu gia bang, lại là Thiếu gia bang, xem ra mình không muốn đi cũng không được.
Nghe được tên “Thiếu gia bang”, mắt Dương An lộ ra hung quang, hận ý
trong lòng tỏa ra, trong đầu hiện lên cảnh tượng bị đuổi giết ngày đó,
- Thiếu gia bang, vốn đợi thăng cấp 4x mới tìm các người, hiện tại là các ngươi bức anh mày tính toán khoản nợ này trước thời hạn.
Mặc
dù bị cừu hận kích thích lửa giận trong lòng, nhưng suy nghĩ một chút,
Dương An liền bình phục trở lại, được “Vũ Nguyệt” nhiều lần nhấn mạnh,
Dương An hiểu được tầm quan trọng của việc giữ bình tĩnh.
- Ah, đúng rồi!
Dương An nhớ ra điều gì đó, liền hỏi Vũ Dương:
- Vì sao không nhờ Lam Nhị giúp đỡ, với địa vị của chị ấy ở Lam Sắc Quân
Đao, cho dù không đi được cũng có thể điều động thành viên Chiến minh ra tay.
- Uhm, chuyện này em đã sớm nói với chị Lam Nhị, chị ấy
cũng muốn phái người tới, nhưng bị anh Thiên Hành ngăn cản, ân oán giữa
anh ấy và Lam Sắc Quân Đao có chút phức tạp, nên không muốn mượn lực
lượng của Chiến minh.
Vũ Dương nói.
- Oh, thì ra là vậy! Mọi người kiên trì một chút, tôi rất nhanh có thể tới nơi.
Dương An cũng biết được một chút, Thiên Hành vốn là một thành viên của
Lam Sắc Quân Đao Chiến minh, hơn nữa địa vị cũng không thấp hơn Lam Nhị, sau đó không biết vì lý do gì, lại rời khỏi Chiến minh, không còn liên
hệ gì nữa.
Chẳng qua Dương An không rõ, quan hệ giữa Thiên Hành và Lam Nhị khá mập mờ, mà Lam Nhị vẫn ở lại Lam Sắc Quân Đao. Đương
nhiên, người khác không nói, Dương An cũng không cố tìm hiểu.
Dương An nhìn bản đồ, tọa độ Thiên Hành lưu lại ở phía Tây Nam Khải Linh sâm lâm, không tính xâm nhập quá sâu, dưới tình huống bình thương cũng
phải mất chừng mười phút, sau khi tiến vào sâm lâm, Dương An không hề ẩn nấp, sử dụng luân phiên Tật Phong Gia Tốc cùng Nguyệt Ảnh Chi Vũ, bảo
trì tốc độ chạy như bay.
Không biết có phải quá nóng vội hay
không, Dương An cảm thấy tốc độ quá chậm, nghĩ thầm hiện tại có một con
thú cưỡi thì tốt rồi.