Giữa nam nhân và nữ nhân có sự khác biệt rất lớn, có
người nói: Ba nữ nhân thêm một con vịt là thành một cái chợ, quả không
sai, cho dù không có chuyện để nói nhưng họ vẫn có thể tám với nhau cả
ngày. Còn đàn ông thì khác, cho dù bạn bè nhiều năm mới gặp lại cũng chỉ đơn giản nói vài câu, nhưng ‘vài câu’ đấy có thể ẩn chứa tâm ý.
Kim Chúc Cuồng Nhân cùng Tiễn Đãng Giang Hồ cũng đã đi tới, Dương An hàn huyên với bọn họ một chốc rồi hẹn với Thiên Hành một chầu nhậu ở Bạch
Vân tửu lầu khi xong việc, sau đó trở lại chỗ Tế Vũ.
- Tỷ tỷ, tình huống thế nào rồi?
Dương An thấy Tế Vũ chau mày liền hỏi.
- Mấy huynh đệ đi theo dõi báo về, vị trí của chúng ta đã bị liên minh
Hắc Ám phát hiện, bốn đại chiến minh liên minh Hắc Ám huy động năm mươi
vạn nhân mã, còn thêm vô số gia tộc và người chơi thông thường khác,
khoảng hai giờ sau sẽ đến đấy. Đội tiên phong còn có thể đến sớm hơn
nữa.
Tế Vũ không ngại Dương An không phải là thành viên gia tộc mà kể rõ tình huống ra.
- Đây quả là một tin tức xấu, nếu so về số người chơi thì chúng ta cũng
không ít người nhưng lại phải phân ra đối phó với quái vật tấn công, lại còn phải lo nội loạn khiến cho chúng ta rơi vào hoàn cảnh xấu.
Dương An phân tích nói, xem Quang minh chia làm hai phe giằng co nhau là hắn biết Hắc Ám Thị Huyết chiến minh và Kinh Lôi chiến minh tới gây sự.
- Ghê tởm nhất là hai tên Phá Thiên Kinh và Thị Huyết Chiến Lang!
Tế Vũ phẫn hận liếc bọn chúng:
- Kiếm Vũ Phong Vân thăng cấp lên chiến minh cũng là chuyện trọng yếu để liên minh Quang Minh đối kháng với liên minh Hắc Ám, nhưng hai người
bọn chúng vì một chút lợi ích mà kiếm cớ ngăn cản.
- Hóa ra là có chuyện như vậy!
Dương An với chuyện các thế lực lớn tranh giành cấu xé lẫn nhau không để ý lắm, hắn tới là chỉ để giúp Tế Vũ. Nhìn Thị Huyết Chiến Lang và Phá
Thiên Kinh ở đối diện đang đợi thời cơ ra tay, Dương An bỗng nhiên nảy
ra một kế hoạch.
- Tỷ tỷ, nếu nhân mã của chị không đủ em sẽ tìm thêm người đến giúp được không?
Dương An cười nói.
- Tất nhiên là được rồi, em còn bằng hữu chưa tới hả?
Tế Vũ nghi ngờ hỏi đồng thời cũng chờ mong. Nhìn Phong, Ám Luân, Phá Nha là những cường giả nổi tiếng nên nghĩ những bằng hữu khác của Dương An
cũng không kém hơn, có nhiều cường giả đến trợ giúp đối với bọn họ là
chuyện tốt.
Có điểu Dương An lắc đầu cười, nhìn đội nhân mã của hai chiến minh đối diện nói:
- Không phải bằng hữu của em, nhưng em có thể mang cho chị hai mươi vạn người giúp đỡ.
- Hai mươi vạn? Ý em là…
- Đúng vậy, em muốn Hắc Ám Thị Huyết và Kinh Lôi chiến minh giúp chị thủ thành.
Dương An thản nhiên nói. Mà ngoài kia còn vô số thành viên hai chiến minh đang đi tới, thực tế nhân số đã vượt quá hai mươi vạn.
- Điều này…
Tế Vũ có vẻ hơi bất ngờ.
- Chị cứ yên tâm đi, sơn nhân tự có diệu kế*!
Dương An ra vẻ thần bí nói.
(*Sơn nhân tự có diệu kế: một câu nói ưa thích của Gia Cát Lượng, sơn
nhân tức là người sơn dã, ông tự ví mình như thế vì vốn là ẩn sĩ tự mình trồng trọt lương thực thực phẩm giữa đất trời)
Quân Đao ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện cũng mỉm cười, hắn cũng
muốn nhìn xem Dương An làm thế nào thu phục đám nháo sự kia.
- Các bạn đã nghỉ ngơi xong chưa, chuẩn bị làm nóng người tý nhé!
Dương An nói với các thành viên trong kênh đội ngũ.
Huynh đệ Quang Phong Ám Luân và Phá Nha nhanh chóng tới đây còn Tử Lăng
và Pháp Lỗ Địch có vẻ lưu luyến với nhóm người Điềm Diện Bao, một lúc
sau mới tập trung đủ. Tiểu đội tử thần tập kết xong, đội mặt nạ xuống
rồi theo Dương An đi đến chỗ Hắc Ám Thị Huyết chiến minh.
- Thị Huyết Chiến Lang, Phá Thiên Kinh, hai vị minh chủ ngày hôm nay
mang nhân mã đến tin chắc không phải để trợ giúp mà muốn nháo sự à nha.
Dương An vừa đến đã nói thằng mục đích của hai người bọn chúng, hắn đối
với hai người này và cả hai chiến minh của chúng đều không có chút hảo
cảm nào.
Trong khoảng thời gian là công tác ‘Thầm Phán’, Dương An cũng đã có tìm
hiểu qua đối với phong cách làm việc của các thế lực lớn, kỳ thật tôn
chỉ của rất nhiều gia tộc không xấu chỉ có một số ít ‘con sâu làm rầu
nồi canh’, nhưng cũng có một số thế lực lấy thịt đè người, tiêu biểu là
Hắc Ám Thị Huyết cùng Phá Thiên Kinh hai đại chiến minh, chẳng qua bọn
chúng kiếm cớ che đậy đi mà thôi.
- Nhóc con, mày nghĩ mình là ai thế, siêu nhân mặc sịp đỏ à, dám nói chuyện như vậy đối với minh chủ của chúng tao!
Một gã kiếm sĩ 5x của là Hắc Ám Thị Huyết chiến minh muốn biểu hiện nên
chưa đợi hai vị ‘lão đại’ mở miệng đã nhanh chóng thóa mạ.
- Hừ!
Thị Huyết Chiến Lang liếc hắn khiến thằng bé câm miệng lùi lại phía sau, rồi nhìn Dương An với vẻ oán độc:
- Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là cung tiễn thủ nổi tiếng trong Thần
Chi Thí Luyện Tràng tầng năm, tên là gì nhỉ…ah ‘Thần điêu đại hiệp’, hay là ta nên gọi ngươi là ‘Tử Thần tiên sinh’ nhỉ!
- Tử Thần! Hắn là Tử Thần!
- Thần điêu đại hiệp chính là Tử Thần? Đúng rồi, cũng chỉ có chỉ có kỳ nhân như Thần điêu đại hiệp mới có thực lực như Tử Thần.
- Con bà nó, hắn chính là Tử Thần, lão tử muốn chặt hắn!
Xung quanh nhất thời ồn ào, rất nhiều người đang tán, có khen có chê,
còn có những ác nhân từng bị Tử Thần ‘Thẩm Phán’ đều rục rịch muốn ra
tay. Thị Huyết Chiến Lang không mặn không nhạt nói ra, ý đồ đem Dương
An vứt lên đầu sóng ngọn gió, dù sao nơi này phần lớn là thành viên
chiến minh, gia tộc.
Kỳ thật Thị Huyết Chiến Lang cũng chỉ là hoài nghi, không có bất kỳ
chứng cứ xác thực nào, nói thế cũng chỉ rung cây dọa khỉ xem nhóm người
Dương An có lộ ra dấu vết nào không.
Sáu người đến cả chuyện đi vào thiên lao của Hắc Phong thành rồi trở ra
lành lặn cũng đã trải qua nên lời nói của Thị Huyết Chiến Lang không ảnh hưởng đến họ, sáu người vẫn bình tĩnh đứng nơi đó, ngay cả mí mắt cũng
chưa nháy lần nào.
Dương An cũng dự liệu sẽ có người hoài nghi thân phận của bọn họ, khi đã khoác lên vai tấm áo ‘Tử Thần’ hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý khi sự thật
bị lộ, hắn cũng sẽ không lùi bước, hắn không còn là Băng khống trước kia bị người người đuổi giết mà vô lực phản kháng, bây giở hắn có bạn bè
mạnh mẽ, còn có vô số người chơi bình thường ủng hộ.
- Ha ha ha!
Dương An đột nhiên cười to khiến mọi người bất ngờ:
- Thị Huyết minh chủ thật là khéo đùa, nếu tôi có thực lực như ‘Tử Thần’ thì đã một nhát heatshot hai vị rồi, làm gì phải tốn thời gian ở đây
với hai người nữa.
- Ha ha, nói cũng phải, coi như ta đã đoán sai!
Thị Huyết Chiến Lang cười lạnh lẽo, khuôn mặt không biểu tình, chằng ai biết hắn có thật sự tin hay không, lại hỏi:
- Vậy mục đích của cậu là gì?
- Tôi muốn cùng hai vị minh chủ đánh cuộc một lần!
Dương An thản nhiên nói:
- Nếu như gây chiến khiến cho hai bên tổn hại nghiêm trọng, chẳng bằng chúng ta chọn ra mấy cường giả so tài phân cao thấp.
- Nhóc con, ngươi dựa vào đâu mà dám đánh cược cùng bọn ta, chỉ bằng sáu kẻ vô danh tiểu tốt như mấy người ư!
Phá Thiên Kinh không nhịn được mà mở miệng, sáu tên vô danh tiểu tốt mà
dám cùng với hai đại chiến minh hơn hai mươi vạn người đánh cược, theo
hắn nhìn thì bọn chúng quá kiêu ngạo không thèm coi bọn hắn vào đâu.
- Chỉ bằng mấy cái này!
Dương An chậm rãi rút từ hành trang ra hại kiện trang bị tản mát u quang bảy màu:
- Nơi này có một kiện pháp bào Thổ khống và một kiện hộ oản (bao cổ tay) Băng khống đều là cấp sử thi, không biết hai vị có hứng thú hay không?