Dương An và Pháp Lỗ Địch đều từ Lạc Nguyệt trấn đi ra*, đối với hoàn
cảnh vùng này thì rất quen thuộc, Vẫn Thạch hạp cốc ở phía tây Lạc
Nguyệt trấn cách chừng mười phút lộ trình.
(* Ý là khởi đầu trò chơi ở Lạc Nguyệt trấn, lv 0 ấy )
Vi tránh cho người khác chú ý sinh nghi, Dương An ra khỏi Lạc Nguyệt trấn
rồi lập tức tăng tốc hướng tới Vẫn Thạch hạp cốc, còn Pháp Lỗ Địch thì
dạo quanh cửa hàng trong trấn, hơn hai mươi phút sau mới rời khỏi Lạc
Nguyệt trấn, cũng hướng về phía tây.
- Tớ đã đến Vẫn Thạch hạp
cốc, nơi này bị bọn hắn bao hết, tất cả đều là thành viên gia tộc Thiếu
Gia bang. Tớ có kỹ năng ẩn thân có thể lẻn vào, cậu ở bên ngoài tìm một
chỗ kín đáo ẩn thân, tùy thời tiếp ứng nhé.
Dương An nói trong kênh tổ đội.
- Tốt, đến nơi tớ sẽ báo!
Pháp Lỗ Địch vừa chạy đến hạp cốc vừa trả lời, tốc độ của một triệu hoán sư
như hắn còn lâu mới theo kịp Nguyệt Ảnh xạ thủ như Dương An.
- Ok, cẩn thận, đừng để bị người theo dõi!
Dương An lại cẩn thận dặn dò, hắn không muốn cừu hận của mình khiến Pháp Lỗ
Địch bị liên lụy, Thiếu Gia bang tuy chỉ là một tiểu gia tộc hạng hai,
nhưng với hạch tâm trong tộc là đám phú nhị đại (con nhà giàu) thì công
bố một nhiệm vụ đuổi giết giá mười vạn đồng vàng là việc quá dễ dàng, mà nhiều người cũng sẽ hăng hái đi kiếm món tiền hời này, lúc trước Dương
An cũng bị “Tiền đè chết người” một cách đau đớn như thế.
- Yên tâm đi!
Pháp Lỗ Địch trả lời, sau đó đi vào một con đường nhỏ sâu trong rừng.
Vẫn Thạch hạp cốc là một khe núi thật lớn nằm trên mặt đất, truyền thuyết
là do một khối vẫn thạch từ trên trời rơi xuống hình thành, trong hạp
cốc phân bố các loại quái to nhỏ khác nhau, có rất ít thực vật sinh
trưởng, mà nơi này lại sản sinh một loại quáng thạch là Hắc Thiết Vẫn
Quáng. Hạp cốc có quái vật chủ yếu là quái 4x loại nham thạch, lực công
kích không mạnh, tốc độ di chuyển chậm, trước kia người chơi trong Lạc
Nguyệt trấn đều thích đến nơi này giết quái luyện cấp nhưng sau này bị
Thiếu Gia bang bao hết, không cho người chơi thông thường tiến vào.
Ở tiểu địa phương như Lạc Nguyệt trấn này, Thiếu Gia bang chính là vua một cõi.
Dương An khá quen thuộc với Vẫn Thạch hạp cốc, ở bên ngoài dạo một vòng, phát hiện các cửa vào hạp cốc đều có thành viên Thiếu Gia bang canh gác.
(Dịch: làm mình nhớ đến cảnh đi săn thù nhân ở các map train vào ban đêm, cũng máu lửa và hồi hộp như vậy…)
- Tuy rằng từng cửa vào đều có hai thành viên Thiếu Gia bang canh gác,
nhưng xem bộ dáng lười nhác, cũng chỉ là ‘chó giữ nhà’, đe dọa ngăn cản
người chơi khác tiến vào.
Dương An ẩn thân ở một tảng đá lớn cách một cửa vào hạp cốc hai trăm mét quan sát, vì phòng ngừa bị phát hiện, hắn
đã mở ra kỹ năng Nguyệt Ảnh xạ thủ ẩn tàng toàn bộ thuộc tính.
- Hai tên lâu la, không khó ứng phó!
Dương An mỉm cười, sau đó cẩn thận đi đến lối vào hạp cốc.
- Con bà nó, giờ này còn bắt chúng ta trông cửa, ngày mai Thần Chi Thí
Luyện mở rồi, ca còn muốn đi đánh quái nhặt thẻ thông hành đây.
- Mày không cần phải sốt sắng, lão đại nói mấy người trông cửa chúng ta,
mỗi người đều được một tấm thẻ thông hành màu vàng. Mà nghe nói tỷ lệ
rớt thẻ thông hành cực kỳ thấp, mày đi giết quái chưa chắc đã rơi ra.
- Hừ, nếu không nhìn trúng túi tiền bọn hắn, tao đã sớm rũ áo ra đi, một
cái tiểu gia tộc mà thôi, có nhiều tiền đến mấy cũng chỉ ra oai được ở
nơi bé tý này.
- Ha ha, cẩn thận cái miệng đấy, tuy rằng Thiếu
Gia bang chỉ là tiểu gia tộc của mấy tên ngu ngốc lắm tiền, nhưng mấy
lời này đến tai mấy tên kia thì chúng ta cũng rắc rối đấy.
Hai thành viên Thiếu Gia bang kia còn đang nhàn rỗi chém gió hoàn toàn không phát giác ra có người đang đến gần.
Phía sau tảng đá lớn cách cửa vào năm mươi mét, Dương An giải trừ hiệu quả
ẩn thân, tay trái vừa lật, Trương Bá Luân Phi Điểu Trường Cung đã nhẹ
nhàng xuất hiện.
"Sưu ~" một tiếng, một mũi 'Liệt Diễm Phá Cốt
Tiễn' được Dương An bắn ra nhanh như chớp, hướng về tảng đá phía đối
diện hơn một trăm mét.
"Oanh ~" một tiếng tiếng nổ mạnh vang lên, âm thanh dội vào hạp cốc gây ra không ít động tĩnh.
- Có chuyện gì thế nhỉ, giống như có tiếng nổ mạnh?
- Ừ, tao cũng nghe thấy, không biết có chuyện gì xảy ra nữa?
Hai thanh viên Thiếu Gia bang nghe thấy tiếng nổ liền nổi lên nghi ngờ.
- Mày qua đó xem sao, tao ở lại đây trông chừng!
Một gã nói.
Nghe vậy, sắc mặt tên kia trầm xuống:
- Sao mày không đi, tao ở lại trông giữ là được rồi.
Hai thành viên Thiêu Gia bang này kỳ thực cũng không có bao nhiêu thực lực, đối mặt với nguy hiểm bọn hắn bèn đùn đẩy cho nhau.
- Thôi được rồi, cùng đi nào, toàn bộ người chơi Lạc Nguyệt trấn đều biết chỗ này được Thiếu Gia bang bao trọn rồi, hẳn là không ai dám đi vào
đâu.
Cuối cùng, sau một phen tranh cãi cũng có người thỏa hiệp.
- Cũng được, cùng đi xem, nói không chừng lại có thu hoạch ngoài ý muốn!
Nói xong hai người liền đi qua địa điểm phát sinh vụ nổ.
- Một đám ngu ngốc!
Dương An nhìn hai thành viên trông cửa dễ dàng bị lừa, lập tức thi triển
‘Tiềm Ảnh’ ẩn thân, lại mở ra Tật Phong Gia Tốc, nhanh chóng thông qua
cửa tiến vào hạp cốc.
Vừa rồi hắn đã thả Lỹ Nhĩ Tư chi nhãn ra
thăm dò bên trong, chỗ này cũng không có sắp xếp các trạm gác ngầm, bất
quá Dương An vẫn cẩn thận, dù sao đây cũng là địa bàn Thiếu Gia bang,
bên trong có bao nhiêu thành viên hắn cũng không rõ ràng lắm, một khi bị phát hiện ngăn trở trong hạp cốc này mà Pháp Lỗ Địch chưa tới nơi thì
muốn thoát thân cũng không dễ dàng.
Mượn núi đá che dấu thân ảnh
và có Lỹ Nhĩ Tư chi nhãn phụ trợ, Dương An chậm rãi truy tung mục tiêu
trong Vẫn Thạch hap cốc. Trên đường, Dương An cũng nhìn thấy mấy thân
ảnh quen thuộc, bọn hắn là ‘cao tầng’ của Thiếu Gia bang, ngày đó hắn bị những gã này đuổi giết.
Vẫn Thạch hạp cốc tuy không lớn nhưng có vài địa điểm tốt để giết quái, cao tầng của Thiếu Gia bang, tức là
những thành viên trung tâm có nhiều tiền nhất, rất thích mang số lượng
lớn người chơi chiếm cứ mấy chỗ này để luyện cấp.
- Hừ, mục tiêu hôm nay không phải là các ngươi, coi như các ngươi gặp may đi!
Dương An oán hận nhìn mấy ‘người quen’ một lượt rồi quay đầu đi, tiếp tục tìm kiếm chỗ khác.
Cầm tặc tiên cầm vương, hôm nay Dương An muốn đem cừu nhân lớn nhất khai đao đầu tiên, giải tỏa mối hận trong lòng.
Tiếp tục tìm kiếm, kỹ năng ‘Tiềm Ảnh’ của Dương An đã hết thời gian, chỉ có
thể đi từ từ. Ước chừng hơn mười phút sau, một thân ảnh quen thuộc rơi
vào tầm mắt.
- Long thiếu gia!
Dương An cắn răng thật chặt,
thân ảnh kia có hóa thành tro bụi hẵn cũng nhận ra được, một cỗ cừu hận
từ sâu trong nội tâm đột nhiên dâng lên, bao nhiêu khuất nhục khi bị
đuổi giết hiên trước mắt.