Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên!
(Thủy Điệu Ca - Tô Đông Pha)
(Dịch: Chỉ nguyện người sống mãi, muôn dặm cùng nhau dưới ánh trăng.
* Thiền quyên ở đây vừa là trăng vừa là chỉ giai nhân bầu bạn.)
Tiết Trung thu, đối với người Trung Quốc thì là một trong những ngày hội
trọng đại của năm, ý nghĩa là mùa thu hoạch, mùa đoàn viên.
Đặc
biệt ở nông thôn, không khí của ngày này càng rõ rệt, ngay từ đêm 14 âm
lịch, tục gọi là đêm trước 'Nghênh nguyệt' (Đón trăng), đã có rất nhiều
trẻ nhỏ rủ nhau đốt đèn lồng chạy nhảy khắp nơi.
Chỉ là khi đó Dương An còn đang chém giết trong game, không thể thưởng thức không khí nồng đậm một đêm đó.
Dương An log out đúng 6 giờ rưỡi sáng.
Tuy rằng hôm nay là ngày hội trung thu, Dương Lâm không phải đi học, mẹ hắn cũng được nghỉ làm, nhưng thói quen rời giường sớm hàng sáng của cả nhà cũng không vì thế mà thay đổi.
Đánh răng rửa mặt xong, Dương An nói một tiếng với em gái đang chuẩn bị bữa sáng, sau đó ra ngoài chạy bộ.
Hai ngày nay, mỗi buổi sớm đều chạy bộ, Dương An cảm thấy tinh thần phấn
chấn, áp lực từ trong thành thị cũng từ từ giảm bớt, Dương An cũng dần
trở về với cuộc sống đơn giản nhàn hạ.
Chạy xong, ra một thân mồ
hôi, Dương An cảm thấy cả người sảng khoái, trở về phòng tắm rửa, thay
quần áo, vừa lúc mẹ hắn từ ngoài ruộng trở về.
Mẹ hắn cả đời vất vả, cho dù ngày nghỉ cũng không ngừng được công việc bình thường.
Ngày hội trung thu, tất cả mọi người đều nghỉ, nên bữa sáng cũng phong phú hơn ngày thường.
- Mẹ à, vừa lúc hôm nay nghỉ, hay là cả nhà chúng ta ra ngoài một chút đi!
Trên bàn cơm, Dương An đột nhiên đề nghị, bình thường mẹ hắn đều chỉ làm
lụng quần quật, rất ít nghỉ ngơi, càng không nói tới ra ngoài dạo chơi.
- Mẹ già rồi còn đi đâu nữa, để cho thanh niên tụi con đi thôi, mẹ còn phải dọn dẹp nhà cửa.
Đúng như Dương An đoán, mẹ hắn không đáp ứng.
Thấy mẹ không muốn đi ra ngoài, Dương An nhẹ nhàng đá chân Dương Lâm, nháy mắt ra hiệu, ý bảo nàng nói vào mấy câu.
Dương Lâm tự nhiên minh bạch ý tứ của anh trai, lúc này buông đũa, kéo tay mẹ làm nũng, nói:
- Mẹ, mẹ đi cùng tụi con đi, con với anh vừa mới dọn nhà hai hôm trước rồi mà.
- Đúng vậy, mẹ, chúng ta chỉ đi dạo chút thôi, cũng không xài bao nhiêu tiền.
Dương An lập tức nói thêm.
Hiện giờ Dương An vẫn còn để dành được chút ít, một nhà ba người đi ra ngoài chơi cũng không là vấn đề, hơn nữa hiện tại Dương An ở trong trò chơi,
mỗi ngày đều có thể đánh ra mười mấy vàng, dựa theo tỉ suất hoán đổi
vàng và nhân dân tệ của trò chơi thì cũng có hơn 100 đồng, tuy không
nhiều, nhưng ít nhất có thu vào, chỉ là tạm thời hắn còn chưa muốn bán
ra, hết thảy đợi làm nhiệm vụ tiến giai xong rồi tính.
Mẹ hắn do dự một chút, bà cũng hiểu được đây là hai đứa con hiếu tâm, cũng không muốn để họ mất hứng.
Dương Lâm tiếp tục nói, mềm rắn đủ cả, nếu mẹ không đi, hai anh em cũng không đi.
- Được rồi được rồi, mẹ cũng đi, nhưng mà chiều phải về sớm một chút, chuẩn bị để tối làm lễ.
Mẹ hắn cuối cùng đáp ứng.
Ăn hết bữa sáng, thời gian còn sớm, Dương Lâm mở ti vi, xem vài chương
trình nhàm chán, mà mẹ Dương An thì chuẩn bị chút vàng hương để dành tới buổi lễ tối nay.
Dương An trở lại phòng, mở máy tính, lên diễn
đàn game Phong Vân, tìm tòi một chút xem quanh Tô Bối Lan tiểu trấn có
địa điểm nào thích hợp để cung tiễn thủ cấp 9 tiến cấp không.
Bản đồ của Phong Vân cực kỳ lớn, vô số thành thị lớn nhỏ, trước kia chơi
băng khống Dương An chưa từng tới Tô Bối Lan tiểu trấn, cho nên chỉ có
thể cầu trợ ở diễn đàn.
Tuy rằng Dương An rất ít dạo diễn đàn, nhưng không mất bao lâu cũng tìm được tư liệu muốn có.
Từ trên diễn đàn, Dương An thấy được Phong Vân trong 2 tuần lễ từ lúc mình xóa acc cũng không có nhiều thay đổi, không có đại sự gì phát sinh, chỉ có một việc là người chơi thăng lên 4x ngày càng nhiều, và liên minh
Quang Minh trong 2 tuần này có thêm ba vị cường giả truyền thuyết cấp
5x.
Với việc trở thành cường giả 5x, Dương An cũng có không ít tin tưởng, có điều cần phải đi một đoạn đường không hề ngắn nữa.
Khoảng 9 giờ, một nhà ba người thay quần áo, mẹ của Dương An gần như bị hai
anh em 'bắt ép' mới chịu mặc bộ đồ mới được mua hôm trước.
Bà vẫn luôn giản dị, ngay cả quần áo mới cũng không nỡ mặc.
Nói là đi ra ngoài dạo một chút, kỳ thật cũng không tới đâu xa, chỉ đến nội thành đi shopping, cảm thụ chút không khí lễ hội.
Bước lên xe bus, bà hào hứng kể lại chuyện cũ của hai ông bà ngày xưa, khi
đó còn thanh niên nên rất thích tới nội thành hò hẹn, có điều năm đó nơi này cũng chưa giàu có hiện đại như bây giờ, một nhà có mội chiếc xe đạp đã khá lắm rồi, chứ đừng nói tới ô tô con. Khi đó hai ông bà thuê một
chiếc xe đạp, hai người đèo nhau rong ruổi từ trong trấn đến nội thành.
Giờ xe bus mà còn mất hơn nửa giờ mới đến nơi, như vậy cưỡi xe đạp thì
cần bao lâu? Chuyện như vậy, thật khiến người ta khó tưởng tượng, cũng
khó mà tin tưởng.
Có điều cũng chính vì loại nhận thức và cảm
thụ này thời đó người ta sống thật chân tình với nhau, không như hiện
tại, động một chút lại ly hôn.
Bởi vì hầu hết đều được nghỉ lễ,
lại là ngày hội Trung thu một năm có một lần, nên trên đường rất đông
người qua lại, bọn họ đều thừa dịp nghỉ đi ra ngoài chơi đùa xả hơi.
Vì hai anh em Dương An Dương Lâm vừa mới dạo phố hai ngày trước, đã mua
không ít đồ, nên hôm nay cũng chẳng muốn mua gì thêm, chủ yếu là kéo mẹ
đi theo giải sầu. Một nhà Dương An cũng không tới mấy chỗ quá náo nhiệt, chỉ đi mấy nơi quen thuộc mang tính kỷ niệm.
Tuy rằng thành thị
phát triển rất nhanh, nhưng rất nhiều địa điểm được giữ lại nguyên
trạng, đó đều là những di tích chứng kiến bao lần xã hội đổi dời.
Đương nhiên, đây cũng là Dương An cố ý sắp xếp, những chỗ này đều là chỗ mà
khi còn trẻ mẹ hắn thường lui tới, cũng khiến mẹ hắn nhớ lại nhiều
chuyện cũ, cả ngày cao hứng cười nói không thôi.
Dương An làm như vậy cũng là một loại bù đắp, nhưng không phải là bù đắp ở tiền bạc vật
chất linh tinh, mà là bù đắp thời gian người một nhà bên nhau vui vẻ.
Lúc sau, Dương An Dương Lâm kéo mẹ đi tới mấy địa phương hiện đại phồn vinh náo nhiệt, để bà cảm nhận một chút phát triển thời đại.
Quốc lễ, rất nhiều cửa hàng đều làm ra vài hoạt động, trong đó phần lớn là rút
thăm trúng thưởng, mà Dương Lâm thì tinh ranh như quỷ, không biết dùng
phương pháp gì, chăm chăm đi tìm mấy cửa hàng không cần tiêu phí cũng
được tham gia rút thưởng, mà lại đều nhận được mấy thứ quà tặng nhỏ
nhắn.
Chính là ứng nghiệm câu nói: đi ra ngoài muốn vui vẻ, không nhất định phải tiêu nhiền tiền, nhưng nhất định phải dùng đầu óc.
Một nhà ba người của Dương An dạo chơi hơn nửa ngày, bốn giờ chiều lại đón
xe bus trở về nhà, tuy rằng thời gian rất ngắn, cũng không phải là hành
trình xa hoa gì, nhưng cả nhà đều rất vui vẻ.
Sau khi về nhà còn
phải chuẩn bị làm lễ, lễ Trung thu hôm nay còn lâu mới kết thúc, hoặc
phải nói là vẫn chưa chính thức bắt đầu.