Tử Thần Chi Tiễn

Chương 206: Chương 206: Song Vĩ Kỳ Tập Độc Hạt




Khu vực sa mạc đại hạp cốc trong tầng thứ ba Thần Chi Thí Luyện Tràng, vách đá dựng đứng vuông góc mặt đất cao tới 200 mét, khoảng cách giữa hai khe núi vượt qua ngàn mét, gần nhất cũng tới sáu bảy trăm mét, có chút tựa như hẻm núi Grand Canyon của Mỹ.

(Hẻm Grand Canyon )

Khung cảnh nơi này phi thường đơn độc, chung quanh chỉ có cát cùng những tảng đá tạo hình quái lạ, thi thoảng mới nhìn thấy vài loại cây vùng hạn.

Từ tầng ba trở đi diện tích sẽ càng lúc càng lớn, nhưng cửa ra lại ngày càng ít, ví dụ như ở tầng ba này cũng chỉ có hai cửa thông tới tầng bốn, cho nên dưới sự cạnh tranh của hai liên minh, chiến đấu càng thêm kịch liệt.

Tới tầng ba, Dương An cùng Phá Nha cũng không có tách đi mà lựa chọn kết bạn đồng hành. Trải qua vài lần giao thủ hợp tác, hai người đã bắt đầu tín nhiệm đối phương, hơn nữa phối hợp tương đối có ăn ý, do vậy hợp tác sẽ đảm bảo an toàn và thêm nhiều lợi ích.

- Hệ thống sủng vật không phải mở ra rồi sao, tại sao chúng ta giết quái nhiều như vậy cũng chưa từng thấy trứng sủng vật?

Dương An ngồi lên một tảng đá uống dược thủy khôi phục lại trạng thái, hai người vừa mới hợp lực thủ tiêu một con tiểu boss 5x, tiêu hao phi thường lớn, đương nhiên thu hoạch rất không tồi.

Tiến vào tầng ba, hai người tốc độ cũng chậm lại, nguy hiểm từ quái vật và người chơi khiến bọn hắn không thể không cẩn trọng. Tuy hai người đều thuộc loại cao thủ trong cao thủ 4x, nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, lại thêm bảo vật từ tầng thứ ba đã bắt đầu làm cho hai vị nhãn giới “siêu cao” này động tâm, cho nên bọn hắn cũng không vội tiến vào tầng thứ tư, chậm rãi vừa săn hàng vừa tiến tới.

- Anh cho trứng sủng vật là rau cải bên đường muốn rơi là rơi chắc.

Ngồi một bên đồng dạng chờ khôi phục trạng thái, Phá Nha khinh bỉ liếc Dương An một cái:

- Mặc dù hệ thống sủng vật đã mở ra, nhưng tỷ lệ bạo dẫn trứng sủng vật cực thấp, chỉ có quái vật cấp cao mới tăng khả năng bạo ra thêm một chút mà thôi.

- Cũng phải, nếu tràn lan thì lại thành không đáng tiền.

Dương An gật đầu nói, giá cả càng cao hắn càng mừng. Dù sao hắn cũng có ưu thế hoạt động được ban đêm, thời gian đánh quái nhiều hơn đại biểu cơ hội kiếm tiền nhiều hơn, giá cao bõ công hắn “cần cù cày cuốc”.

Tùy tiện tán gẫu một hồi, trạng thái khôi phục xong hai người lại lên đường. Có Lý Nhĩ Tư chi nhãn phụ trợ, bọn hắn vừa thêm an toàn lại vừa nhanh chóng phát hiện nhiều bảo vật.

- Có phát hiện!

Dương An nhẹ giọng gọi Phá Nha đi phía trước, hình ảnh Lý Nhĩ Tư chi nhãn truyền tống về có phát hiện.

- Phía trước hai trăm năm mươi mét quẹo vào một cái góc có một bảo rương cấp ám kim, có điều lại có con Boss cấp 58 thủ hộ.

- Bảo rương cấp ám kim hấp dẫn thật, có điều Boss cấp 58 thì phiền đấy, chỉ hai người chúng ta khó đối phó nổi.

Phá Nha nhíu mày.

- Chúng ta cứ tới xem sao, đồng thời chú ý xem quanh đây có người chơi nào nữa không.

Người chơi khác theo lời Phá Nha đương nhiên không phân biệt Quanh Minh hay Hắc Ám. Nhiều khi địch nhân chưa chắc đã là người phe đối địch mà còn cả “người mình”.

- Ok!

Dương An gật gật đầu, khống chế Lý Nhĩ Tư chi nhãn trinh sát xung quanh, đồng thời ẩn thân cùng Phá Nha đi xem bảo rương cấp ám kim kia.

Hai người mò mẫm một lúc, rốt cục thấy được một cái bảo rương lớn ánh lên u quang ám kim ở một góc sâu trong lối ngoặt khó tìm, bên cạnh bảo rương còn có một con quái vật dạng bò cạp thân bọc kiên giáp đen nâu, chi trước là đôi trảo như hai cái kìm sắc bén, mặt sau là cái đuôi có tận hai mũi nhọn móc ngược, rất dọa người. (Đại khái là Bò cạp hai đuôi, khó tả quá >.

Song Vĩ Kỳ Tập Độc Hạt: boss cấp 58, Hắc Ám hệ, am hiểu cả cận chiến và viễn trình công kích.

- Vừa rồi xem qua, phụ cận trong vòng bốn trăm mét không có người chơi khác.

Dương An một bên nói thuộc tính Song Vĩ Kỳ Tập Độc Hạt cho Phá Nha, một bên báo tình huống xung quanh.

- Ừm, tuy bớt lo lắng bị cắn trộm, nhưng con Boss này am hiểu cả cận chiến lẫn viễn trình công kích cũng không ít phiền toái đâu. Sợ là chỉ hai người chúng ta chiến không lại.

Phá Nha lắc lắc đầu, chau mày, ánh mắt lại thủy chung không có rời khỏi bảo rương kia.

Dương An cũng ngẫm nghĩ, đột nhiên lóe lên một ý:

- Tuy không thể xử nó, nhưng chúng ta có thể nghĩ biện pháp dẫn nó rời đi sau đó trộm rương lấy bảo vật.

- Sao, anh có kế hoạch gì à?

Phá Nha giương mày lên, nhìn Dương An hỏi.

Dương An gật đầu nói:

- Biện pháp rất đơn giản, tôi lợi dụng xạ kích cự ly xa dẫn nó rời đi, cậu tới trộm rương, kỹ năng mở khóa của cậu chắc là đủ mở bảo rương ám kim, tôi sẽ tận lực tranh thủ thời gian cho cậu.

Qua vài lần hợp tác, Dương An cũng biết kỹ năng mở khóa của Phá Nha rất cao, cho nên không cần lãnh phí sử dụng chìa khóa ma pháp vạn năng Cáp Khắc Long của hắn.

- Biện pháp không tệ, có điều anh sẽ nguy hiểm lắm đấy.

Phá Nha nói.

- Yên tâm đi, tuy rằng tôi không bằng cậu nhưng bảo mệnh còn không thành vấn đề.

Dương An vỗ ngực nói.

- Được, làm thế đi, cho tôi 40 giây là đủ, anh cần dắt Boss 40 giây sau đó toàn lực mà chạy, nhưng nhớ chú ý người khác.

Phá Nha thận trọng nói.

- Tốt, giờ tôi lẩn qua đó, chờ tôi dẫn boss ra ngoài 500 mét cậu hẵng động thủ.

Dương An chỉ chỉ một thông đạo cách đó 700 mét, rồi thân ảnh biến mất, phi nhanh tới hướng đó.

Dương An một bên Tiềm Hành đến vị trí chỉ định, một bên khống chế 'Mắt nhỏ' chặt chẽ lưu ý tình huống xung quanh, để ngừa đột nhiên lòi ra người “cắn trộm”.

Còn cách Song Vĩ Kỳ Tập Độc Hạt ước chừng năm trăm mét, Dương An hiển lộ ra thân ảnh.

- Tầm bắn xa nhất của mình khoảng 200 mét, từ nơi này cũng có thể bắn xa, hẳn có thể hấp dẫn cừu hận của Boss.

Dương An thầm tính toán.

"Sưu ~ sưu ~ "

Hai mũi tên bắn chéo lên trời, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp rồi Phốc ~ phốc~" hai tiếng chuẩn xác trúng mục tiêu là con mắt Song Vĩ Kỳ Tập Độc Hạt cách đó 500 mét, một con số sát thương hơn 20 điểm hiện lên.

"Chi ~ "

Bị công kích, Song Vĩ Kỳ Tập Độc Hạt phát ra tiếng phẫn nộ chói tai, thân thể khổng lồ cao tới năm mét dưới chống đỡ của bốn cái châi dài ngoẵng nhanh chóng ngẩng lên, có điều xem chừng vì thủ hộ bảo rương nên không có ý rời đi truy kích.

"Sưu ~ sưu ~ sưu ~ ... "

Dương An tiếp tục không ngừng công kích từ xa.

"Chi ~ chi ~ "

Mấy lần dính đòn, Song Vĩ Kỳ Tập Độc Hạt rốt cục không nhịn nổi mà đuổi giết tới.

Song Vĩ Kỳ Tập Độc Hạt tốc độ cực nhanh, bốn cái nhân sắc bén như trường đao dùng tốc độ cao nhất chuyển động đuổi đến.

Chứng kiến Song Vĩ Kỳ Tập Độc Hạt bị hấp dẫn lại, Dương An tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, hắn lập tức toàn lực chạy về thông đạo trong kế hoạch. Có điều hai chân sao hơn nổi bốn chân, thoáng cái Song Vĩ Kỳ Tập Độc Hạt chỉ còn cách Dương An không đến một trăm mét.

"Phốc ~ phốc ~ "

Vừa tiến vào khoảng cách trăm mét, cái đuôi hai đầu châm của nó đã phóng tới, tốc độ tuy không nhanh như mũi tên của Dương An nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.

- Không ổn!

Dương An nghe được tiếng xé gió bén nhọn phía sau, dễ dàng đoán được cách công kích của boss. Thân ảnh chớp động, Dương An nhanh chóng chuyển hướng chạy chếch sang trái, hút chết tránh được phi châm công kích.

Nói là phi châm, chẳng qua so với thân thể khổng lồ của Boss, chứ phi châm này còn to hơn cả mũi tên của Dương An, trúng một cái mười phần là cơ thể toác thành hai cái động lớn.

"Phanh ~ phanh ~ "

Hai mũi phi châm cắm trượt vào mặt đất khiến cát đá bay loạn, rồi từ đó phát ra tiếng “xèo xèo” giống như bị ăn mòn.

Dương An cũng không dám quay đầu lại, chạy thật lực, chỉ có thể thỉnh thoảng lợi dụng 'Mắt nhỏ' quan sát phán đoán khoảng cách. Mà Song Vĩ Kỳ Tập Độc Hạt tốc độ cũng quả thật kinh người, đảo mắt đã muốn lại rút ngắn khoảng cách chỉ còn ba bốn mươi mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.