Tín nhiệm là một loại cảm giác nhìn không tới sờ không
được nhưng cảm giác đó tồn tại rất thực tế, loại cảm giác này so với
chứng cứ, ngôn từ xác thực nào đó còn quan trọng hơn.
Nhìn ánh mắt Ám Luân khi nghe hắn nói về lý niệm, Dương An có cảm giác đáng để tin tưởng.
- Chào mọi người, ID của tôi gọi là Ngả Gia, sau này mọi người chính là huynh đệ cùng nhau tiến thoái.
Dương An bắt tay cùng Ám Luân và Quang Phong chứng tỏ đồng ý huynh đệ bọn họ gia nhập.
Ám Luân tự nhiên không cần phải nói, vẫn thành thục trầm ổn, có thêm
lịch sự, mà Quang Phong thuộc loại xúc động nóng nảy, nhưng loại người
này cũng sảng khoái hào phóng nhất, rất nhanh liền quên đi việc không
thoải mái vừa rồi, hòa nhập cùng mọi người ngay.
- Xin chào Ám Luân Quang Phong, tôi là Phá Nha, nghe danh đã lâu!
Phá Nha cũng tiến lên cùng hai người bắt tay, bộ dáng kích động giống như gặp được thần tượng vậy.
- Ha ha, không ngờ Quang Minh đệ nhất tặc danh xưng Quỷ Ảnh đạo tặc Phá
Nha cũng là một thành viên Tử Thần, đúng là ngoài ý muốn, bất quá cũng
làm cho người ta rất là cao hứng.
Ám Luân cười nói.
- Quá khen, hai vị tiền bối mới tính là cao thủ a!
Phá Nha hiếm khi khiêm tốn nói.
- Ha ha, mọi người đều là thành viên của Tử Thần cũng không cần khách khí như vậy.
Pháp Lỗ Địch cũng tiến đến.
- Tôi là Pháp Lỗ Địch, triệu hoán sư, là thành viên Tử Thần số 2, “nhóc” Phá Nha kia là Tử Thần số 3.
- Lão Địch nói đúng, về sau mọi người không cần khách khí như vậy.
Dương An cũng nói.
- Oh? Thì ra thành viên Tử Thần còn có xếp hạng?
Quang Phong đột nhiên nói.
- Đúng vậy, hắn quyết đấu bại dưới tay tôi, cho nên tôi là Tử Thần số 2, hắn là số 3!
Pháp Lỗ Địch chỉ chỉ Phá Nha, rất đắc ý nói.
- Ai bảo là thua, lần đó không phải ông ăn gian thì làm sao tôi thua được, có ngon thì giờ đấu lại đi.
Bị Pháp Lỗ Địch làm cho mất mặt như vậy, Phá Nha tức thì phản kháng.
- Có kết quả này là do chú tự đại, có ngon thì chờ anh thăng chức 5x rồi đánh một trận nhá.
Pháp Lỗ Địch khoanh tay trước ngực, một bộ thách thức 'làm gì được nhau'.
- Ngại quá, hai người bọn họ là như vậy, cả ngày ầm ĩ không ngừng.
Dương An bất đắc dĩ lắc đầu nói cùng Ám Luân.
Ám Luân cũng là cười khổ một tiếng, nói :
- Tôi hiểu, bởi vì đệ đệ này của tôi cũng không tốt hơn là mấy.
Rất nhanh, Dương An liền hiểu rõ ý tứ của Ám Luân, vì Quang Phong rất
nhanh liền gia nhập cùng hai người tranh đoạt số thứ tự trong hàng ngũ
Tử Thần, Dương An cùng Ám Luân đành bất đắc dĩ nhìn ba đứa 'trẻ to xác'
tranh luận không ngừng kia.
- Được rồi được rồi, các cậu muốn đấu như vậy thì đấu một trận đi.
Rốt cuộc Dương An nhịn không được quát ngưng ba người đang tranh cãi kia.
- Được, tôi cùng với lão Địch đấu trước.
Phá Nha ngay lập tức hưng phấn lên, nhưng lập tức bị Dương An dội cho chậu nước lạnh.
- Cậu thì chờ lần sau đi, bằng không 5x đấu với 4x, dù thắng người ta cũng sẽ bảo là không công bằng.
Dương An nói.
- Lão Địch cùng Quang Phong đánh một trận đi, còn về phần Tử Thần sắp
xếp số thứ tự gì đó các cậu tự thương lượng với nhau, tôi chỉ muốn thông qua chiến đấu xem xem thực lực của các cậu mà thôi.
Dương An nói muốn nhìn xem thực lực của bọn họ chỉ là một trong số những nguyên nhân, dù sao về sau Quang Phong sẽ là chủ chiến của Tử Thần, nên cần thiết hiểu rõ thực lực của hắn, thứ hai là vì Pháp Lỗ Địch, Dương
An biết thực lực bây giờ của Pháp Lỗ Địch có thể đi tấn chức 5x, nhưng
hắn đối với bản thân mình lại không đủ tự tin, nên vẫn chưa động thủ.
Kỳ thật thực lực của Pháp Lỗ Địch không yếu, bình thường khi tổ đội cùng nhau đều phát huy rất tốt, chỉ là thiếu tự tin, khi chỉ một mình không
biết sao trở nên rất “cùi bắp”.
- Được, tôi sẽ chờ hắn đến khi tấn chức 5x sẽ đấu tiếp, nếu không thua còn cãi cố.
Phá Nha hừ một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Dương An.
Pháp Lỗ Địch cùng Quang Phong đều là 4x đỉnh phong, cấp bậc coi như bằng nhau. Quang Phong thì không sao, nhưng Pháp Lỗ Địch lại có một chút do
dự, bất quá dưới sự kích thích của Phá Nha vẫn ứng chiến.
Vì tránh cho người Kinh Lôi chiến minh tới trả thù mà phá hư tỷ thí, mọi người quyết định rời đi đến một nơi yên tĩnh.
- Húuuuuuuuuuuu ~
Một trận tiếng sói tru vang lên, Pháp Lỗ Địch dung hợp Ma Diễm Hoàng Kim Phong Hậu, sau đó lại triệu hồi triệu hoán thú Băng Cực Chiến Lang của
hắn ra. Băng cực Chiến Lang vốn là Cương Kiếm Chiến Lang dung hợp cùng
triệu hoán thú khác mà thành, trên triệu hoán pháp bào Áo Lôi Tạp Nhĩ
cấp sử thi có một kỹ năng đặc thù, có thể đem ba con triệu hoán bất đồng dung hợp thành một, mà Mạch A Tư Ngự Trùng Vương Giả Chi Hoàn lại có
một kỹ năng có thể khiến triệu hoán thú thăng cấp trưởng thành, vốn là
Cương Kiếm Chiến Lang 4x đã trưởng thành đến 5x, bởi vì dung hợp hai con triệu hoán thú5x, hình dáng cũng biến hóa rất lớn, bề ngoài một thân
lông trắng như tuyết, mấy vị trí cải tạo cơ giới cũng biến thành kết cấu giống băng kết thành, trên vai vác đại kiếm đen kịt cũng biến thành hai thanh Băng Tinh trường kiếm màu lam.
Hệ thống hoàn tất đếm ngược thời gian quyết đấu, song phương chính thức bắt đầu.
Quang Phong cũng rút trọng kiếm trên lưng ra, bất ngờ vỗ hai cái lên
lưỡi kiếm, khiến trọng kiếm vốn màu đen bạc bất ngờ biến thành đỏ đậm
rực lửa."Sưu ~" một tiếng, Quang Phong toàn lực xông về phía Pháp Lỗ
Địch. Pháp Lỗ Địch đương nhiên không ngu đến nổi tự giáp mặt chống đỡ,
liền bay lên không trung, chỉ huy Băng Cực Chiến Lang xông lên trước,
quyết đấu cũng chính thức khai hoả.
- Thanh kiếm kia của Quang Phong thực thần kỳ a, bỗng nhiên có thể biến hóa như vậy!
Ở một bên quan sát quyết đấu Dương An tò mò nói.
- Thanh kiếm kia của Quang Phong gọi là 'Thập Giới Kiếm', vũ khí cấp sử
thi, được khảm tinh thạch với thuộc tính đặc chế bất đồng có thể biến
hóa thành những hình thái khác nhau, mang hiệu quả khác nhau, mà bây giờ biến thành bạo diễm kiếm thì có được hiệu quả bạo phát gia tốc cùng bạo tạc công kích.
Ám Luân cũng không giấu diếm, hướng Dương An cùng Phá Nha giải thích.
- Thì ra là thế.
Dương An không lên tiếng, người nói chính là Phá Nha.
- Đúng rồi, lúc trước anh không phải là Ám mục sao, như thế nào giờ lại
thành Quang Ám song Mục, chẳng lẽ là chức nghiệp ẩn tàng?
Ám Luân lắc lắc đầu, nói:
- Không phải chức nghiệp ẩn tàng, lần đó bị người của Phách Vương Long
“luân bạch”*, thoáng cái cấp bậc cũng tuột xuống bảy tám cấp, sau đó hai huynh đệ chúng tôi lưu lạc khắp nơi, sau cùng tại một phế tích xa xôi
đạt được thanh trường kiếm cho Quang Phong và chiếc nhẫn cấp sử thi cho
tôi, cho nên tôi có thể học toàn bộ kỹ năng của Quang Minh mục Sư cùng
Hắc Ám mục Sư.
(Biên: *luân bạch: liên tục giết rồi hồi sinh rồi giết để làm tụt cấp, từ này ‘ăn cắp’ trong Công Tử Liên Thành :]] )
Nói đến chuyện cũ, Ám Luân cũng không hề có chút cảm khái than tiếc nào, xem ra đối với quá khứ đã thông suốt.
Còn Dương An thì thầm than, hai kiện trang bị cấp sử thi của Ám Luân
cùng Quang Phong chưa từng xuất hiện trên bảng xếp hạng vũ khí, việc này cho thấy thần binh lợi khí tuyệt không chỉ ít ỏi như mọi người vẫn
nghĩ, cũng khiến cho Dương An sinh lòng cảnh giác, trang bị truyền
thuyết sử thi chứng thật là rất biến thái, về sau cần phải cẩn thận
thêm.
Dương An cùng Phá Nha cũng đem một số tình huống chức nghiệp của bọn họ
nói cho Ám Luân, mà Dương An còn đưa kiện Ma Dực Phi Phong tặng cho Ám
Luân.
Kiện áo choàng cấp truyền thuyết có thể biến hóa thành Ma Dực này vốn
định đưa cho Tử Lăng, mà nàng lại nói sau khi biến hóa thành Ma Dực
trông rất gớm, kiên quyết không lấy, hiện giờ đúng dịp tặng cho Ám Luân.