- Nguyệt Ảnh tiễn thuật, Bán Nguyệt Tiễn!
Nhìn thấy đàn Độc
Giác Ma Lang sắp khôi phục tốc độ, tiếp tục đuổi giết Tế Vũ phía trước,
Dương An lại bắn ra kĩ năng quần thể Bán Nguyệt Tiễn. Đây là kĩ năng
Nguyệt Ảnh tiễn thuật Dương An có được lúc thăng lên 2x. Hiệu quả của nó không khác Hoãn Tốc Tiễn cấp 10 lắm, cũng là một kĩ năng khống chế quần thể.
Bị Bán Nguyệt tiễn bắn trúng, mấy đầu Độc Giác Ma Lang bị từng sơi tơ xanh nhạt quấn lấy khó bước đi nổi nửa bước.
Độc Giác Ma Lang không còn đuổi theo được nữa. Tế Vũ nhanh chóng lợi dụng cơ hội trốn vào trong rừng rậm.
- Ta đã làm hết khả năng rồi, chạy được hay không tùy vào khả năng của chính ngươi vậy.
Đứng trên cành cây, Dương An làm bộ đạo mạo nói nhỏ. Thân ảnh hắn lóe
lên, một lần nữa lùi vào cành lá bên trong, mở ra kỹ năng ẩn thân “Tiềm
Ảnh”. Dương An cũng không muốn đùa với lửa.
Quả nhiên sau khi
Dương An ẩn thân được một lúc, ba con Độc Giác Ma Lang tách ra khỏi đàn
chạy đến đại thụ Dương An ẩn nấp để tìm kiếm. Độc Giác Ma Lang có thù
hận dây chuyền, khi đồng loại bị công kích, chúng lập tức phát hiện ra
có địch tập kích.
Nhưng kĩ năng Tiềm Ảnh của Dương An đã cấp 7. Một con quái 4x phổ thông nhỏ làm sao có thể nhìn thấu. Vòng vo vài
vòng không phát hiện được gì, chúng xoay người tru lên một tiếng rồi
đuổi theo đàn của mình.
Dưới sự trợ giúp của Dương An, Tế Vũ có khoảng 3s để chạy ra ngoài. Đối với cao thủ chân chính, 3 giây là quá đủ rồi.
Năm sáu giây sau, bầy Độc Giác Ma Lang khôi phục bình thường tiếp tục
đuổi giết nhưng Tế Vũ chạy sớm đã vượt qua phạm vi Dương An có thể quan
sát.
Dương An cũng không cho Lý Nhĩ Tư chi nhãn theo dõi nữa. Hắn ngồi đợi trên tàng cây cho tới khi nguy hiểm qua hẳn.
Hai ba phút sau, thanh âm truy đuổi của bầy sói truyền đến từ phương
xa. Dương An thả ra Lý Nhĩ Tư chi nhãn trinh sát thì phát hiện ra bầy
sói đang quay lại.
- Không biết nữ kiếm sĩ kia có chạy thoát không nhỉ?
Dương An suy nghĩ.
Cẩn thận ẩn núp hơi thở đợi bầy sói đi xa lại tiếp tục thả ra Lý Nhĩ Tư chi nhãn trinh sát xung quanh. Thấy an toàn, Dương An mới từ trên cây
nhảy xuống.
- Đêm nay thật xui xẻo, ở đâu cũng có thể gặp được phiền toái.
Dương An chép miệng, thấp giọng nói sau đó lại đi về phướng Tế Vũ chạy trốn.
Bời vì khoảng cách truy đuổi quá xa, Dương An cũng không biết Tế Vũ kia trông thế nào.
Dương An vừa đi được vài bước đã dừng lại.
Nữ kiếm sĩ tên Tế Vũ kia xuất hiện ở trước mắt cách khoảng ba mươi mét, bởi vì trong rừng rậm cây cối rậm rạp tầm nhìn bị ảnh hưởng. Dương An
nhìn ra, nàng cũng đang tìm xem ai vừa giúp mình.
Có thể là đã phát hiện Dương An, Tế Vũ cũng ngừng lại.
- Ý!
Dương An chứng kiến Tế Vũ dừng lại nhìn sang bên này nhưng ánh mắt của
nàng có điểm kì quái, không tập trung nhìn về phía mình. Dương An thầm
nghĩ:
- Cô ta hẳn đã phát hiện ra mình, nhưng hình như phạm vi tầm nhìn ban đêm không đủ.
Quả thật đúng như Dương An nghĩ, Tế Vũ đã cảm nhận được Dương An ở phía trước. Nhưng vòng cổ nàng đeo có kĩ năng nhìn vào ban đêm trung cấp,
bán kích giới hạn hai mươi mét thôi cho nên không được khủng bố như cái
kĩ năng đỉnh cấp nhìn vào ban đêm của Dương An.
Dương An nghĩ
nghĩ, dùng kĩ năng của Nguyệt Ảnh xạ thủ ẩn đi thuộc tính, biến thành
một cung tiễn thủ bình thường sau đó cất “Hổ Vương diện giáp” đi rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
- Ha ha thật là cao thủ! Ở trước mặt hơn mười đầu Độc Giác Ma Lang mà vẫn có thể chạy thoát.
Dương An vừa chậm rãi tới gần vừa cười nói.
Lúc Dương An tiến vào phạm vi hai mươi mét, Tế Vũ cũng đã nhìn thấy hắn.
Khi chứng kiến người kia giúp mình, Tế Vũ có chút bất ngờ. Vốn nàng còn tưởng là cao thủ nào một mình trong đêm tối tiến nhập Khải Linh đại sâm lâm, không nghĩ tới hóa ra chỉ là một thái điểu cấp 39.
Tuy
rằng bất ngờ nhưng Tế Vũ cũng không biểu hiện ý nghĩ khinh miệt. Dù sao
mình cũng được thái điểu này cứu trong lúc bị truy đuổi.
- Cao
thủ thì không dám nhận! Nếu không phải anh bạn ra tay chắc tôi cũng
không chạy thoát dễ dàng như vậy. Tôi gọi là Tế Vũ, vừa rồi thật sự là
đa tạ.
- Cảm tạ gì mà cảm tạ! Hiếm khi gặp được người vào ban đêm thế này. Tôi cũng chỉ có làm hết khả năng của mình thôi.
Dương An khoát khoát tay nói, cũng không tự giới thiệu gì cả. Bởi cấp
bậc cùng thuộc tính cơ bản của mình, khẳng định Tế Vũ thấy được.
Đến gần rồi, Dương An mới nhìn rõ nữ kiếm sĩ Tế Vũ này. Thân cao thước
bảy cùng, xấp xỉ với Dương An. Không biết trong hiện thực nàng như thế
nào, chỉ là nhìn qua có vẻ khá xinh đẹp năng động. Một đầu tóc dài buộc
cao sau ót mười phần khí khái anh hùng. Quan trọng là khuôn mặt và thân
hình mê cho dù có giáp trụ cũng không che lấp được hết. Nhưng mà cái tư
thế oai hùng của nữ cường nhân khiến cho người ta cũng không dễ dàng tới gần.
- Ồ, chẳng nhẽ anh cũng có được năng lực nhìn vào ban đêm từ lâu rồi?
Tế Vũ kinh ngạc nói:
- Tôi cũng vừa mới có cái hạng liên (vòng cổ) mang kĩ năng nhìn ban đêm
thôi, không nghĩ tới ban đêm dã ngoại lại nguy hiểm như thế. Ban ngày là địa phương an toàn xong ban đêm lại khắc hẳn.
- Cũng không phải từ lâu, mới khoảng một tuần trước may mắn có được một kĩ năng nhìn ban
đêm. Cô là người đầu tiên tôi gặp trong đêm kể từ một tuần này.
Dương An nửa thật nửa giả nói. Mặc dù hắn có điểm tò mò đối với Tế Vũ
song vẫn có tâm lý đề phòng. Nói là kĩ năng nhìn ban đêm sẽ không sợ bị
người khác đoạt lấy chính vì vậy Dương An mới thu “Hổ Vương diện giáp”
lại, tránh người ta nhìn ra đầu mối. Dù sao năng lực nhìn ban đêm của
hắn cũng không phải dựa toàn bộ vào “Hổ Vương diện giáp”.
- Quả nhiên là vậy! Người chơi có được năng lực nhìn vào ban đêm quả thật hiếm.
Tế Vũ nói:
- Không bằng như vậy đi, về sau vào ban đêm chúng ta cùng nhau đi giết quái nhé! Có thêm bạn cũng sẽ càng thêm an toàn.
- A!
Lần này đến Dương An kinh ngạc. Hai người chỉ vừa mới quen thôi. Tại
thời điểm phong trào lừa đảo trên đang nở rộ thì sự cởi mở thế kia khá
là kỳ lạ.
- Cô không sợ tôi là người xấu, cứu cô chỉ vì muốn tính kế sao?
Dương An chỉ chỉ đại kiếm trong tay Tế Vũ, cười khổ nói. Chả biết cái
loại khí chất nữ cường nhân trên người nàng này là thật hay giả vờ, thật không ngờ lại có thể dễ dàng tin người khác như vậy.
- Mới vừa rồi còn sợ, hiện tại không sợ. Có thể nói ra như vậy, anh hẳn không phải người xấu.
Tế Vũ cười cười, nói. Sau đó, nàng lại cầm lấy thanh đại kiếm tản mát ra khí tức lạnh như băng u hàn hỏa viêm.
- Anh cũng thật sự là có mắt nhìn. Cái chuôi kiếm này là ''Tạp Lạc Tư Chi Băng Diễm Đại Kiếm'', là một thanh cấp truyền thuyết, tôi được thưởng
khi chuyển chức trở thành chức nghiệp ẩn tàng ''Liệt Băng kiếm sĩ''. Nó
là vật phẩm khóa, ai cũng lấy không lấy được.
- Ồ!
Tuy
rằng đã biết Tế Vũ là chức nghiệp ẩn tàng nhưng Dương An cũng giả trang
kinh động đồng thời cũng có chút kinh ngạc rằng Tế Vũ lại dễ dàng nói bí mật của mình cho một người mới quen biết. Nếu không phải người này vô
cùng tín nhiệm mình thì cũng là do cô ta nắm chắc không sợ bị người khác tính kế.
- Thế nào, về sau vào buổi tối nếu không có gì ngoài ý muốn thì chúng ta cùng nhau tiến vào dã ngoại nhé! Tôi con gái còn
không sợ, anh là đàn ông con trai còn sợ tôi ăn thịt sao?
Tế Vũ thấy Dương An còn do dự liền khích tướng.
Vốn Dương An xuất thủ cứu giúp cũng chính là vì có thể tìm người đồng
dạng có được năng lực nhìn ban đêm. Hắn suy nghĩ một chút, liền đáp ứng, nói:
- Vậy được rồi, nếu không có tình huống đặc thù gì thì
chúng ta liền cùng nhau tiến vào dã ngoại vào buổi tối. Như vậy cũng có
thể an toàn nhiều lắm, hơn nữa có hai người thì rất nhiều thứ không đối
phó nổi sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Hiếm khi gặp được một kẻ có
năng lực nhìn ban đêm, cái đạo lý cùng hợp tác cùng có lợi này, Dương An đương nhiên hiểm rõ. Nhưng điều này cũng không đại biểu rằng Dương An
sẽ hoàn toàn tin tưởng Tế Vũ. Dù sao, hai người cũng chỉ vừa mới quen
nhau mà thôi.
Thế nhưng, Tế lại không nghĩ như vậy.
- Tốt lắm, về sau hãy cùng đi với tỷ tỷ. Có tỷ tỷ bảo vệ thì một tay mơ 3x như cậu làm cái gì cũng không sợ.
Tế Vũ vỗ vỗ vai Dương An, cười nói. Khí chất nữ cường nhân cũng dần dần thay đổi khiến người ta muốn lại gần.
Dương An không nghĩ tới Tế Vũ đột nhiên hào sảng như vậy có điểm cười khổ nói:
- Tỷ tỷ? Tôi nhìn sao cũng thấy tôi lớn hơn so với cô mà.
- Vậy à, cậu năm nay bao nhiêu?
- Hai mươi lăm!
- Trùng hợp thế. Tôi cũng hai mươi lăm, nhưng mà tôi khẳng định tôi lớn hơn cậu.
- Tôi sinh tháng hai.
- Ngại quá, chị đây sinh tháng giêng. Chú em an phận gọi tỷ tỷ đi.
- Được... Cô giỏi, kêu tỷ tỷ là được rồi chứ gì!