Phạm Vô Cứu cùng Tạ Tất An cộng sự nghìn năm, đừng nói sau khi chết, ngay cả khi còn sống cũng là một đôi bạn thân.
Anh quen thuộc Tạ Tất An, biết được người này vô luận khi còn sống hay khi chết, xưa nay là bản tính lãnh đạm nội liễm, vui sướng tự độ, hỉ nộ khó phân biệt. Vui vẻ cũng tốt, không vui cũng tốt, người bên ngoài luôn nhìn không ra.
Nhưng cũng bởi vì anh quen thuộc Tạ Tất An, mới có thể nghe ra ngữ điệu trong trẻo lạnh lùng trước sau như một, không giống như ngày xưa, giống như là đang tức giận.
Tạ Tất An vì sao tức giận?
Tức anh có một hồi diễm ngộ*?
(*) Gặp gỡ người đẹp.
Phạm Vô Cứu cảm thấy ước chừng mình muốn nhiều hơn. Trong lòng anh có quỷ, đối với anh em có suy nghĩ không an phận, ngóng trông đối phương cũng là như thế, mới không tự giác đem Tạ Tất An phỏng đoán theo phương diện ghen tuông. Nhưng anh rốt cuộc còn có lý trí, biết Tạ Tất An không có khả năng thích anh, cho dù tức giận cũng sẽ không phải là tức giận như vậy.
Hơn phân nửa là do âm nhạc quá ồn ào, rượu quá gay mũi, đám người quá chen chúc, nước hoa quá nồng nhiệt... Từng chuyện này, đều có thể làm cho vui buồn, yên tĩnh, yêu sạch sẽ Bạch Vô Thường cảm thấy không vui.
Vậy câu hỏi trở lại, Tạ Tất An đến quán bar để làm gì? Có chuyện gì quan trọng làm cho cậu tình nguyện chịu đựng hoàn cảnh như vậy cũng phải tới đây một chuyến?
Phạm Vô Cứu sờ sờ mũi, mở miệng giải thích: "Em hiểu lầm rồi, tôi và hắn cũng chỉ bèo nước gặp nhau." . truyện đam mỹ
"Bèo nước gặp nhau? bước tiếp theo không phải là nhân duyên sương sớm* sao?" Tạ Tất An ngữ khí lãnh đạm, lạnh đến khắc nghiệt, có chút miệng không chọn lời. Nhưng lại bởi vì quá mức bình tĩnh, không phân biệt được cảm xúc trong đó.
(*) Đề cập đến tình duyên của sự kết hợp ngắn ngủi hoặc tạm thời.
Phạm Vô Cứu kinh ngạc trong chớp mắt, nhíu mày nói: "Lão Bạch, em đừng đùa giỡn như vậy." Bạn xấu quay về bạn xấu, anh không hy vọng phương diện này bị Tạ Tất An lấy ra trêu ghẹo. Cũng giống như trái tim của bạn chứa một người, nhưng đối phương lại muốn bạn và người khác hợp nhau, bạn sẽ không vui vẻ.
Tạ Tất An hơi giật mình, thầm giận mình lỡ lời, tự nhiên bại lộ sự chú ý của mình.
Lần này cậu đến đây cũng không có vấn đề gì quan trọng.
Chỉ là 2 giờ 12 phút 36 giây chưa thấy Phạm Vô Cứu, có chút nhớ anh.
Lý do giả tạo như vậy, nhất quyết không thể nói ra miệng.
Cậu xưa nay cùng Phạm Vô Cứu như hình với bóng, biết được Phạm Vô Cứu cũng không thích đi quán bar, hôm nay đột nhiên đi, cậu khó tránh khỏi tò mò. Tạ Tất An một mình do dự hồi lâu, vẫn quyết định tới xem một chút, từ xa xa nhìn thấy Phạm Vô Cứu cùng một mỹ nhân nước ngoài nói chuyện vui vẻ, cuối cùng đối phương lên lầu, còn nhìn chằm chằm bóng dáng người ta không buông.
Tạ Tất An lúc ấy mặt đã lạnh. Nhưng từ trước đến nay vốn không có nhiệt độ, vì vậy nhìn không rõ ràng.
Trời đất chứng giám, Phạm Vô Cứu chỉ là để ý Venus có thể lấy mỹ mạo đổi được free, đối với việc này cảm thán thế giới bất công. Anh ngoại trừ đối với Tạ Tất An cong thành hương muỗi, các phương diện còn lại đều là thẳng tắp.
Đáng tiếc Tạ Tất An cũng không biết Phạm Vô Cứu này chứa thuốc gì. Cậu thấy một màn này, trong lòng chua xót buồn bực, lại sinh ra chút sợ hãi.
Cậu bỗng nhiên ý thức được, Phạm Vô Cứu cũng có thể thích người khác.
Cậu cho rằng có thể cùng Phạm Vô Cứu lấy danh xưng Hắc Bạch Vô Thường, trong miệng người phàm vĩnh viễn có tính tương liên, đã xem như kết cục rất tốt. Nhưng nếu Phạm Vô Cứu không muốn tương liên, muốn liên kết với người khác trong sách nhân duyên thì sao?
Cậu có thể làm gì vào thời điểm đó?
Cậu không thể làm gì được.
Làm anh em, chỉ có thể chúc phúc.
Cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy mình hẳn là không nguyện ý chúc phúc.
"Vị kia là mỹ thần Venus?" Tạ Tất An nhìn về phía cầu thang trống rỗng, rũ mắt khẽ thở dài, "Quả thật danh bất hư truyền. Anh và tôi câu hồn cần dùng Câu Hồn Tác, hắn dựa vào mặt liền có thể nhiếp hồn đoạt phách."
Phạm Vô Cứu lập tức nói: "Hắn là vẻ đẹp khách quan, em là vẻ đẹp chủ quan. Tôi chủ quan cảm thấy em đẹp."
Không cần Câu Hồn Tác, liền câu hồn tôi.
Tạ Tất An lạnh lùng liếc nhìn anh: "Tôi biết tôi khách quan không đẹp như hắn, anh im miệng."
Phạm Vô Cứu: "..." Anh không phải có ý tứ này.
Nhưng không biết có phải là ảo giác của anh hay không, anh cảm thấy lão Bạch nói những lời này, hình như là có chút vui vẻ.
Âm nhạc lại đổi thành sân khấu bùng nổ, toàn trường sôi trào, bầu không khí nóng bỏng, thét chói tai xuyên trời, Tạ Tất An không thể kiềm chế nhíu mày.
Phạm Vô Cứu thấy thế thiết lập kết giới cách âm, tiếng người ồn ào cùng âm nhạc lập tức biến mất, không tra tấn lỗ tai Tạ Tất An nữa.
"Em còn chưa trả lời tôi, nghĩ gì mà tới nơi này? Em xem em cũng chịu không nổi tiếng người ồn ào, đến nơi này không phải là tìm tội sao?" Phạm Vô Cứu nói.
Nguyên nhân thật sự Tạ Tất An đương nhiên sẽ không nói. Cậu mím môi, ánh mắt xẹt qua quán bar quần ma loạn vũ, tìm được một lý do tuyệt vời.
"Hắn sắp chết rồi." Tạ Tất An thản nhiên nói, "Tôi đến thu hồn hắn."
Phạm Vô Cứu theo ánh mắt của cậu nhìn qua, nhìn thấy một thanh niên lấm la lấm lét, đỉnh đầu tản ra tử khí nồng đậm.
Anh lấy sổ sinh tử ra kiểm tra, tên Lý Đông Cường, chết vào ngày 15 tháng 6 năm 2024, 9 giờ 24 phút tối, hưởng thọ hai mươi bảy tuổi.
Bây giờ là 9:04.
–
Lý Đông Cường vào quán bar này, vốn định muốn tùy thời xuống tay với Venus, ai ngờ mỹ thần quốc sắc thiên hương, bị mê hoặc đâu chỉ có hắn. Lý Đông Cường tiến vào, chỉ thấy mỹ nhân như sao quanh trăng sáng, bị một đám nam nhân cao lớn vây quanh, hiến dâng ân cần. Dáng người cao hơn một mét bảy của hắn, bị chắn ở phía sau, ngay cả lông cũng không nhìn thấy.
Sau đó đám người kia lại vì tranh đoạt quyền thuộc về mỹ nhân mà đánh nhau, trong hỗn loạn đã ập đến Lý Đông Cường, trên mặt bị vài nắm đấm, căn bản không biết bị ai đánh. Mặt mũi hắn bầm dập, tự giác xui xẻo, còn thu hoạch một sấm sét giữa trời quang.
Tiên sư nhà nó, gái Tây là một thằng đàn ông.
Bộ dáng kia, tóc dài kia, còn mặc váy, nói cho hắn biết là đàn ông? Đàn ông đầu năm nay đều biến thái như vậy?
Người đàn ông thẳng nam chân chính duy nhất trong toàn trường, Lý Đông Cường, cảm thấy buồn nôn, chủ yếu là hắn không thấy rõ khuôn mặt của Venus, chỉ cần một bóng lưng tuyệt đẹp và một đôi chân dài trắng như tuyết đã kéo hắn ta lại đây. Bây giờ biết được đối phương là con cu to bự, chính hắn trước hết đang tươi liền héo.
Đến rồi, cũng không thể về tay không.
Quán bar này ở lầu một phóng tầm mắt nhìn qua, vẫn có không ít mỹ nữ. Lý Đông Cường tìm kiếm mục tiêu mới, ánh mắt đảo qua hàng chân dài trên sô pha vòng tròn, ánh mắt nhất thời thẳng tắp.
Mỹ nữ trên sô pha mỗi người một vẻ, ngự tỷ xinh đẹp, hot girl gợi cảm, em gái thanh thuần ngọt ngào, đáng yêu manh muội... Lý Đông Cường nhìn chằm chằm, tròng mắt sắp trừng ra.
Trên ghế, các em gái đang ăn uống cũng nhìn hắn ta cười.
"Thật kỳ lạ, nơi này có một người phàm xông vào."
"Đi theo sau lưng vị vừa rồi lẻn vào cửa sao? Cửa vào kết giới chỉ có thể ra không thể vào, tiến vào phải dựa vào linh lực mới có thể xé mở một lát, người phàm cũng không làm được."
"Cái này còn cần suy nghĩ? Được rồi, mùi thịt người ngửi thấy thèm muốn chết. Chúng ta có thể gọi hắn đến đây không?"
"Cô thong thả một chút, nơi này chính là khu vực của Diêm Vương điện hạ, hai vị Vô Thường Tiên còn đang ngồi ở quầy bar, cô dám lỗ mãng?"
"Aiii, cho nên liền gọi tới ngửi thử xem..."
Vốn là mỹ thần Venus vạn người chú ý, ở đây không có ai cho Lý Đông Cường ánh mắt. Mà bây giờ Venus lên lầu, con người duy nhất toàn trường này liền gặp phải không ít ánh mắt không có ý tốt.
Phải biết rằng đến nơi này không phải yêu ma quỷ quái chính là các vị thần tiên, người kia là khách quý ít gặp, người trước mới là đại đa số. Con người không thể không ngấm ngầm là công thức nấu ăn cho yêu quái.
Nhưng yêu quái địa phương đều hiểu quy củ, phàm là mang theo hai chữ "Yên Lạc", đều thực sự là "Diêm La". Muốn đánh muốn giết toàn bộ phải đi ra ngoài, ai cũng không thể làm càn trên địa bàn nhà Diêm Vương. Bằng không đừng nói con người, yêu quái cũng tồn tại chuỗi thức ăn. Hồ ly ăn thỏ, hiện tại hồ ly tinh lại cùng thỏ tinh ngồi trên cùng một cái sô pha uống rượu, có thể nói là kỳ quan.
Ngự tỷ xinh đẹp liếm liếm môi: "Được rồi, gọi hắn tới đây chơi đùa."
Manh muội lập tức vẫy tay với hắn: "Cái người bên kia, anh lại đây, chị em chúng tôi mời anh uống rượu."
Lý Đông Cường sửng sốt, không thể tin chỉ mình: "Tôi?"
"Đúng, chính là anh."
Lý Đông Cường vui vẻ, cảm thấy mình đang nằm mơ. Hắn còn chưa đi bắt chuyện, đám mỹ nữ này đã mời hắn uống rượu trước? Chẳng lẽ đêm nay thật sự có diễm ngộ?
Hắn vội vàng chạy tới, bị một đám cô nương lôi kéo ngồi ở giữa sô pha, ai nấy cũng tranh nhau rót rượu cho hắn, kì thực mượn cớ này tham lam hít mùi người trên người hắn.
Tạ Tất An cùng Phạm Vô Cứu nhìn thấy một màn này, ai cũng không có ý muốn đi ngăn chặn.
Các nàng không dám ở địa bàn nhà Diêm Vương chọc thị phi, điểm ấy không thể nghi ngờ. Lý Đông Cường cho dù là chết, cũng sẽ không phải chết trong tay mấy yêu tinh này.
Về phần chết như thế nào, bọn họ cũng không quan tâm. Bọn họ chỉ cần ở trong sổ Sinh Tử viết xong thì câu vong hồn, nửa đường sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì. Không cứu trước, cũng không trì hoãn nửa phần. Viết rõ là 9 giờ 24 tử vong, tuyệt đối sẽ không ở 9 giờ 23 câu hồn.
Đầu Lý Đông Cường kia được Oanh Oanh Yến Yến vờn quanh, vui vẻ không suy nghĩ, rượu cũng từng chén từng chén xuống bụng. Rượu của quán bar Yên Lạc chứa một chút linh lực, người phàm uống sẽ không có pháp lực, lại có thể ngắn ngủi thấy rõ bộ mặt thật của yêu quái.
Lý Đông Cường uống rượu, đang chuẩn bị sờ đùi mỹ nữ bên cạnh, lại sờ đến một tay đầy lông. Hắn say rượu sửng sốt, đột nhiên nhìn thấy một cái móng vuốt động vật đưa tới một chén rượu, một cái đuôi hồ ly lông xù từ đầu vai hắn thò xuống, nhất thời thanh tỉnh vài phần. Hắn cứng đờ quay đầu, bên người đâu có Manh muội, rõ ràng là một cái đầu thỏ cực lớn.
Lại nhìn một phòng này, đầu sinh sừng hươu, kéo đuôi rắn, chân người biến thành chân bọ cạp, ngay cả hai bảo an hung thần ác sát kia cũng là đầu trâu mặt ngựa.
Đây không phải là một quán bar, nó chỉ đơn giản là một vương quốc động vật! Không có người bình thường nào trong căn phòng này cả!
"Yêu quái a a a a a!!!" Lý Đông Cường kéo cổ họng thét chói tai, đẩy yêu tinh hai bên đứng dậy, hoảng hốt không chọn đường, một đường lao ra. Khi đi qua quầy bar, ngược lại thoáng nhìn thấy hai thanh niên vẫn là bộ dáng người thường, hắn đã không rảnh bận tâm, thầm nghĩ nhanh chóng thoát khỏi thế giới kì quái này.
Lúc 9 giờ 22 phút, Lý Đông Cường rời khỏi quán bar.
Phạm Vô Cứu uống nước trái cây xong, đặt ly rỗng lên quầy bar: "Đi, lão Bạch, đi làm."
–
9:24.
Lý Đông Cường mờ mịt đứng trong mưa —— hoặc là dùng từ bay cũng được. Mưa chưa ngừng, mưa to vẫn còn ầm ầm dưới đất, nhưng tất cả đều xuyên qua hắn ta rơi xuống đất, rốt cuộc không trúng trên người hắn.
Chuyện gì đã xảy ra với hắn ta?
Hình như là uống chút rượu, xuất hiện ảo giác, lại nhìn thấy một đám yêu quái, hắn kinh hoảng thất thố chạy trở lại xe, cắm chìa khóa muốn khởi động xe rời đi, sau đó, sau đó liền...
Chiếc xe tông tường biến dạng, người đàn ông ngồi ghế lái nhắm chặt hai mắt, máu chảy như sông.
Người đàn ông trong xe là hắn.
Lý Đông Cường cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay có chút ngoài sức tưởng tượng, tiếng mưa trong tai hắn càng ngày càng không chân thật, ngược lại có từng trận tiếng xích từ xa đến gần, càng ngày càng thêm rõ ràng.
Trong bóng đêm, có hai vị tiên đi về phía hắn, đều là ống tay áo rộng, đầu đội mũ cao, khác nhau ở chỗ là một đen một trắng, mũ Hắc Quan viết "Thiên Hạ Thái Bình", mũ Bạch quan viết "Nhất Kiến Phát Tài" tay cầm xích, kề vai sát cánh.
"Phạm pháp thì không thể cứu", "Cảm tạ thần linh ắt sẽ được bình an" hai câu này tương ứng chính là hai vị Vô Thường Tiên.
Bát gia Phạm Vô Cứu, Thất gia Tạ Tất An, là sứ giả câu hồn, cũng là Hắc Bạch Vô Thường.
Đợi hai vị tiên đến gần, khuôn mặt đều rất trẻ tuổi tuấn mỹ, nhất là vị áo trắng kia, trắng đến mức quá phận. Lý Đông Cường càng nhìn càng cảm thấy quen mắt. Đây không phải là hai vị cuối cùng trong quán bar vẫn giữ nguyên hình người sao...
Lý Đông Cường giật mình, tay chân đã bị xích, chỉ nghe Bạch Vô Thường thở dài: "Lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe."
Hắc Vô Thường tiếp: "Lái xe không quy tắc, nhân thân hai hàng nước mắt."
Bạch Vô Thường lại nói: "Tôi sớm ngại bộ quần áo làm việc này khó coi, màu sắc không thể thay đổi thì thôi, kiểu dáng vẫn là năm trăm năm trước."
Hắc Vô Thường nói: "Vậy đi cùng tôi tới Diêm Vương điện hạ đề nghị thiết kế một sờ tai mới."
Lý Đông Cường: "..."
Sau khi con người chết, nhận thức về thế giới có thêm một tầng nữa.
.....