Ngày đó hai người đã hàn huyên thật lâu. Adonis nói với Venus rằng thế giới không phải là màu đen hoặc trắng, dùng một cái tâm bình tĩnh để đối đãi là tốt rồi. Có Adonis giảng giải, tâm trạng của Venus tốt hơn rất nhiều, ngay cả giá trị hắc hóa cũng nháy mắt trống rỗng.
Adonis thật sự rất dịu dàng, ở bên cạnh hắn tâm tình liền có thể yên tĩnh lại, sẽ không sinh ra bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào. Mặc dù hắn là người phàm, nhưng hắn biết còn nhiều hơn rất nhiều Thần minh.
Venus trở về núi Thánh, tiếp tục sống một cuộc sống phong phú vui vẻ.
Venus thường đến chỗ Dionysus để nghe những câu chuyện, cọ một đĩa nho ngọt ngào. Mới đầu còn phải tự mình bóc, sau đó cậu oán giận một câu bóc vỏ nho quá phiền phức, nước ép dính sẽ làm bẩn tay cậu, lần sau lại đến, một đĩa nho đã bóc xong sạch sẽ nằm ở đó, lần nào cũng đều như vậy.
Dionysus nói đây là những gì hắn đã ra lệnh cho thị nữ. Nhưng thị nữ tửu Thần Điện vụng trộm nói cho cậu biết, Tửu Thần điện hạ mỗi ngày đều tự mình bóc một đĩa nho, chờ Venus đến. Nếu Venus không đến ngày hôm đó, Tửu Thần điện hạ sẽ lặng lẽ ăn nho không còn tươi nữa.
Venus vừa cảm động lại áy náy, sau đó số lần chạy tới tửu Thần Điện liền nhiều hơn, vì không muốn cho Dionysus vất vả uổng phí.
Tuy nhiên, những gì cậu không thể nhìn thấy là sau khi cậu rời đi ---
Trong vườn nho, ngón tay thon dài của Thần rượu nghiêm túc bóc nho, vẻ mặt lại lộ ra vài phần lơ đãng, giọng nói trầm thấp: “Làm không tệ, cái chén vàng này thưởng cho cô.”
Thị nữ vội vàng mừng rỡ cảm ơn, nàng chính là thị nữ “vụng trộm” nói cho Venus Thần rượu mỗi ngày tự mình bóc nho.
Lấy đâu ra vụng trộm, bất quá là phụng mệnh mà thôi.
Hermes cùng Ares mỗi ngày dùng tất cả vốn liếng xoát độ hảo cảm với Venus, còn không hiệu quả bằng chiêu này của Dionysus.
Hermes, một vị thần lừa gạt, sẽ thay đổi tất cả các loại ảo thuật để làm cho Venus vui vẻ, nhưng sau sự mới lạ ban đầu, rất khó để thu hút sự quan tâm của Venus một lần nữa. Chiến Thần Ares dạy cậu cách chiến đấu cùng kiếm thuật, bất quá Venus không thích đánh đánh giết giết, học mấy chiêu khoa tay múa chân liền nhanh chóng tìm cớ chuồn mất.
Nếu bàn về thủ đoạn, vẫn là Thần rượu cao minh.
Bất quá ở trước mặt Thần lửa Hephaistos, ba vị này đều thất bại thảm hại.
Người bạn thân nhất của Venus trên núi Thánh là Hephaistos. Sau khi biết được nguyên nhân thực sự cà nhắc của Hephaistos từ Hermes, cậu chỉ hận không thể không quan tâm nhiều hơn đến người bạn tốt của mình. Cậu không trực tiếp biểu đạt đồng tình với Hephaistos, mà là đi hỏa Thần Điện tìm Hephaistos chơi thường xuyên hơn, còn hơn xa ba vị thần linh khác, điều này càng khiến Ares đố kỵ.
Hephaistos rất vui mừng về điều này. Hắn là một vị thần không thú vị, không thể kể nhiều câu chuyện vui vẻ như thần rượu, cũng không thể thay đổi rất nhiều ảo thuật tuyệt vời như Hermes, càng không thể thực hiện kiếm thuật tuyệt vời như Ares. Hắn thậm chí không hiểu thủ đoạn theo đuổi tràn ngập tâm cơ.
Hắn chỉ có thể điều khiển lửa và rèn. Ngọn lửa sẽ đốt cháy làn da mềm mại của Venus, rèn là một quá trình dài và khô khan, khi rèn sắt sẽ phát ra tiếng ồn chói tai. Hắn luôn đem thành quả cuối cùng chế tạo ra tặng cho Venus, những thành phẩm kia khéo đẹp vô cùng, nhưng quá trình chế tác chúng thật sự rất nhàm chán khó chịu.
Khi Venus đến tìm hắn, hắn sẽ bỏ công việc của mình xuống rồi đi chơi với Venus. Sau đó, họ đi khắp Olympus, Venus đề nghị xem tay nghề của hắn, hắn đã cố gắng suy nghĩ về một hoạt động thú vị hơn - dạy Venus điêu khắc.
Hephaistos là một thợ thủ công bẩm sinh, có một đôi tay vô cùng khéo léo, sử dụng một con dao nhỏ tùy ý điêu khắc trên gỗ, có thể chạm khắc ra thủ công mỹ nghệ sống động như thật, thấy Venus vỗ tay ngạc nhiên, hẳn là rất quan tâm đến cái này.
Tuy nhiên, khi Venus tự mình điêu khắc, cậu mới biết được công việc tinh tế này khó khăn như thế nào. Hephaistos khắc gỗ, cậu hoàn toàn đang gọt gỗ, rõ ràng một dao một vạch đều chiếu theo hành động của Hephaistos, cuối cùng thành phẩm đi ra hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Venus bỏ lại con dao và tức giận.
Cảnh tượng này giống như bắn cung trước mặt Adonis. Bất quá bởi vì lần này bên cạnh là Hephaistos, cũng không cảm thấy xấu hổ như lần trước. Ít nhất cậu không xấu hổ đến đỏ mặt.
Nhưng vẫn rất mất mặt.
Trời cao đúng là công bằng. Venus trời sinh thuộc tính đã đem mỹ mạo cùng mị hoặc nhồi đầy, về phần phương diện khác, toàn bộ đều phế vật.
Xinh đẹp là đủ để trở thành đòn sát thủ của cậu.
Hephaistos nhìn bộ dạng tức giận của cậu đối với khúc gỗ, không nhịn được cười: “Vẫn là để tôi làm, làm xong rồi đưa cậu.”
Venus quật cường nói, “Không, tôi muốn của tôi.”
Hephaistos nhìn chằm chằm vào khối gỗ bị gọt đến gồ ghề trước mặt, trầm ngâm: “Cũng không phải là không thể cứu.”
Venus: “...”
Chữ “cứu” này, tính tổn thương không lớn, tính vũ nhục lại rất mạnh.
Venus không tin tà, một lần nữa cầm lấy con dao khắc, hai mắt bốc hỏa: “Nếu trời không cho, tôi sẽ nghịch thiên!”
Không phải là điểm thiên phú kỹ năng không thắp sáng sao? Cậu cố gắng luyện tập, không tin không thể thành công!
Hephaistos: “......” Venus học ở được lời nói ở đâu?
Venus đã học được từ Adonis.
So với Dionysus hay kể những điều trên núi, Venus thích nghe Adonis nói về thế giới lớn hơn. Adonis đã đọc rất nhiều sách, trong đó phương Đông dường như đặc biệt phổ biến nghịch thiên, cũng không biết nghịch thiên mà phương Đông đã làm là nghiệt gì.
Về sau cậu đi phương Đông mới biết được, cậu nghe không phải thần thoại chính thống phương Đông, mà là tiểu thuyết thăng cấp huyền huyễn phương Đông...
Dù sao Venus hiện tại bị tiểu thuyết huyền huyễn phương Đông độc hại, tràn ngập nghịch thiên thời trung nhị, chứng minh mình không phải là phế vật xinh đẹp.
Hephaistos tất nhiên không làm gì được cậu.
Trơ mắt nhìn Venus phế đi hết khúc gỗ này đến khúc gỗ khác, động tác từ vụng về đến dần dần nóng nảy, tác phẩm lại không hề tiến bộ, Hephaistos vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười.
Cho đến khi Venus không cẩn thận cắt vào tay, đầu ngón tay chảy máu, nụ cười của Hephaistos trong nháy mắt thu liễm, lập tức đứng lên muốn đi ra ngoài: “Tôi đi tìm Apollo lấy thuốc.”
Apollo kiêm chức Thần y dược bán thời gian, có thuộc tính trị liệu. Nói đến đây Venus lại mất cân bằng, dựa vào cái gì cậu thắp sáng chỉ có tình yêu và vẻ đẹp, Apollo lại đồng thời thắp sáng ánh sáng, tiên tri, âm nhạc, y học, rất nhiều kỹ năng. Ông trời quá không công bằng, cậu muốn nghịch thiên!
Venus muốn nói cũng yếu ớt, vừa định kêu đau, thấy phản ứng của Hephaistos so với cậu còn lớn hơn, lúc này sợ tới mức không dám sĩ diện cãi láo: “Không cần không cần, chờ anh trở về vết thương liền tự động khép lại... Ồ, đã lành rồi.”
Cậu dựng lên ngón trỏ còn nguyên vẹn như ban đầu.
Lúc này Hephaistos mới ngồi xuống một lần nữa, vẫn đau lòng lại sợ hãi, tịch thu con dao của Venus: “Không học cái này nữa.”
Venus cũng không kiên trì nữa: “Hephaistos, tôi muốn xem anh chế tạo vũ khí, tôi đã sớm muốn biết vũ khí lợi hại như vậy được làm như thế nào.”
Hephaistos khéo léo nói: “Việc này học tập rất khó khăn.”
Venus làm tác phẩm điêu khắc gỗ đơn giản nhất còn có thể cắt ngón tay, học tập rèn vũ khí chẳng phải là chết tại chỗ sao?
“...... Tôi không muốn học cái đó.” Venus nói, “Tôi tò mò xem thôi.”
“Không có gì đẹp cả, quá trình rèn rất nhàm chán, còn ồn ào.”
“Nhưng tôi muốn xem.”
“...... Được rồi. ”
Hephaistos không thể từ chối cậu, chấp nhận ngồi trên băng ghế bắt đầu rèn sắt. Hắn vốn tưởng rằng Venus sẽ chịu không nổi quá trình nhàm chán này, không rời đi giữa chừng cũng sẽ buồn ngủ, ai ngờ Venus thật sự mang một cái ghế nhỏ ngồi ở một bên, lửa rèn in trên khuôn mặt, mắt xanh hết sức chăm chú, nhìn hắn rèn sắt cả ngày.
“Thật là vất vả a, Hephaistos.” Venus bội phục nói, “Anh thật tuyệt vời.”
Hephaistos đỏ mặt đỏ tai.
Chưa có ai kiên nhẫn nhìn hắn làm việc như vậy. Tất cả các vị thần trên núi Thánh đều yêu thích vũ khí và đồ trang sức do Thần lửa sản xuất, coi những nỗ lực của hắn là điều đương nhiên. Venus là người đầu tiên sẵn sàng tìm hiểu quá trình và nói với hắn rằng đã làm việc rất tuyệt.
Hephaistos xấu hổ cực kỳ, nhiều lần thiếu chút nữa đập vào ngón tay, cảm thấy trên người một mảnh khô nóng.
Có lẽ nhiệt độ ngọn lửa quá cao. Hephaistos nghĩ.
Nhưng Thần lửa làm sao có thể bị ngọn lửa ảnh hưởng đây?
Venus đối xử tốt với Hephaistos, không chỉ vì lòng trắc ẩn, mà còn là sự thật.
Cậu là một vị Thần tình yêu có thể cảm nhận được tất cả các loại tình yêu. Ý nghĩa rộng lớn của tình yêu là rất rộng, ái mộ, tình cảm cha mẹ với con cái, tình bạn, hết thảy có chứa tình cảm, đều được cậu cảm giác ra hương vị. Khả năng này sẽ đạt đến đỉnh điểm khi trưởng thành, nhưng bây giờ cậu cũng nhạy cảm không kém.
Hầu như tất cả các vị thần Olympus đều yêu thương cậu. Dionysus thuần rượu nho, Hermes là rượu Rum ngọt, Ares là Vodka khốc liệt, đều có hương vị.
Hephaistos là một ly nước đun sôi rất nhạt, hoặc một dòng suối trên núi.
Không bằng loè loẹt của bất kỳ vị Thần nào, nhưng không trộn một chút tạp chất.
Đó là một cảm xúc rất chân thành.
Nếu chỉ có thể chọn một người bạn, Venus sẽ chọn Hephaistos.
Nhưng nếu chỉ được chọn một người yêu, Venus sẽ chỉ chọn Adonis. Adonis mang lại cho cậu hương vị mật ong ngọt ngào, đại diện cho tình yêu nồng nàn.
Các vị thần trên núi Thánh coi Hephaistos là tình địch số một vì không hiểu tại sao vị Thần xấu xí nhất có thể nhận được sự ưu ái của vị Thần đẹp nhất. Bọn họ không biết, Mỹ Thần ưu ái nhất chính là một người phàm, ở dưới chân núi, được bảo vệ rất tốt, ai cũng không phát hiện.
Số lần Venus vụng trộm đi gặp Adonis, lại vượt xa số lần quang minh chính đại chạy tới hỏa Thần Điện.
Trên núi là tình bạn, bờ biển là tình yêu.
Adonis học rộng tài cao sẽ kể cho Venus rất nhiều câu chuyện thú vị trên toàn thế giới, Venus nghe nhiều hơn, trở lại núi Thánh nghe câu chuyện của Dionysus, cảm thấy vô vị. Tuy nhiên, Dionysus nhanh chóng giữ Venus lại bằng cách sử dụng chiêu bóc nho của riêng mình.
Điều này kém xa với Adonis không làm gì cả, khiến Venus nhớ nhung cả ngày lẫn đêm.
Trên bờ biển Síp, bãi biển luôn để lại hai dấu chân mà họ kề vai sát cánh đi qua. Những con sóng triều lên lúc hoàng hôn sẽ rửa sạch những dấu chân đó, không để lại một dấu vết nào, giống như mối tình đầu bí ẩn của bọn họ.
Trong thung lũng, trong rừng, họ săn bắn, chơi đàn và ca hát. Venus cũng cố ý tìm nữ thần Muse để học ca hát và nhảy múa, vì thế cậu có thể nhảy trong khi Adonis hát. Tất cả lãng mạn mà thiếu niên nhân gian có được, bọn họ đều không kém chút nào.
Venus đặc biệt thích đến ngôi nhà trên cây của Adonis. Trong khu rừng yên tĩnh đó, cậu nghe Adonis kể những câu chuyện xa xôi, biểu hiện của cậu luôn tràn ngập khao khát.
Một ngày nọ, họ ngồi trước cửa sổ đầy hoa. Venus hơi lo lắng hỏi Adonis: “Adonis, em luôn nói chuyện với anh về em, có làm phiền anh không?”
Venus đột nhiên nhớ lại cậu luôn luôn nói chuyện với Adonis về những gì cậu đã trải qua trên núi, nói về bạn bè mình, nói về niềm vui cùng phàn nàn của mình, Adonis sẽ luôn luôn lắng nghe và giải thích cho cậu.
Nhưng Adonis chưa bao giờ kể cho cậu những câu chuyện của riêng mình. Cậu có rất nhiều bạn bè, nhưng Adonis sống một mình trong rừng, tất cả những câu chuyện đều cùng một chỗ với hắn.
Venus cảm thấy như vậy là cậu không bận tâm đến cảm xúc của Adonis. Cậu vĩnh viễn náo nhiệt, được nhiều loài hoa túm tụm vây quanh, Adonis lại cô độc như thế.
Adonis mỉm cười mà không trả lời, hắn mở một cuốn sách và ấm áp hỏi: “Em có muốn nghe một câu chuyện xưa không? Là một câu chuyện cổ tích nước ngoài.”
Venus không muốn từ chối Adonis nên miễn cưỡng đồng ý. Chẳng bao lâu cậu đã bị thu hút bởi những câu chuyện cổ tích và không còn suy nghĩ về vấn đề của mình.
“Tôi sẽ lắng nghe tất cả thanh âm của em ấy, càu nhàu cũng tốt, nói khoác cũng được, thậm chí trầm mặc không nói, tôi đều sẽ lắng nghe, bởi vì...”
Adonis dừng lại không nói.
Cái tạm dừng này là điểm chết người nhất, Venus bức thiết nói: “Bởi vì cái gì?” Cậu gấp đến độ muốn tự mình thò đầu ra xem, nhưng phía trên là chữ Pháp cậu không hiểu.
Adonis đặt cuốn sách xuống, mỉm cười, “Nếu em nhìn tôi, tôi sẽ cho em biết.”
Venus nghiêng đầu.
Adonis cúi đầu hôn lên môi cậu.
Cực kỳ ôn nhu, nhưng lại mang theo độc chiếm dục vọng mười phần bá đạo.
Ngoài cửa sổ vừa vặn một trận gió thổi qua, hoa hồng trắng trên bệ cửa sổ rơi xuống một bông, nằm ở trong trang sách, ngăn cản dòng cuối cùng.
“Bởi vì em ấy là hoa hồng của tôi.”
.....