Anh cho rằng năm đó tôi tuẫn nghĩa, kì thật tôi tuẫn tình.
Mỗi chữ của những lời này Phạm Vô Cứu đều có thể lý giải, nhưng ý tứ tổ hợp lại làm cho anh nghe không hiểu. Câu chữ đi vào tai, nhưng não không thể tiêu hóa.
Tuẫn, tuẫn tình?
Ý em là sao?
Đó có phải là tình yêu mà anh muốn không?
...... Anh căn bản không dám nghĩ.
Phạm Vô Cứu định thần lại, nghiêm túc gật đầu: “Ngày chúng ta kết nghĩa liền thề không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Em tuẫn tình chính là tình huynh đệ, tôi hiểu rõ.”
Tạ Tất An nghiêng đầu, đôi mắt sáng vô cùng nghiêm túc nhìn anh.
Một lúc lâu sau, cậu nhẹ nhàng lắc đầu: “Không,
anh không biết.”
“Anh đầu gỗ, căn bản không biết tôi tâm duyệt anh ngàn năm.”
Phạm Vô Cứu đồng tử rung động, thần kinh đều run rẩy.
Không phải, lão Bạch sao còn cướp lời thoại của anh hả?
Thầm mến một ngàn năm chẳng lẽ không phải là anh sao?
...... Đây là một giấc mơ, chắc chắn là một giấc mơ.
Chỉ có trong giấc mơ, Tạ Tất An mới có thể đáp lại anh.
Giấc mơ này quá thực tế. Phạm Vô Cứu nhịn không được nghĩ, anh quả thực muốn đắm chìm vào, đời này không muốn tỉnh.
Tạ Tất An đi xuống sofa, chân trần giẫm lên sàn nhà, mái tóc dài như thác nước dốc xuống thắt lưng, tựa như Tiên Tử hạ phàm của Nguyệt Cung.
Cậu chậm rãi đi về phía Phạm Vô Cứu, một tay đặt lên bả vai Phạm Vô Cứu, ánh mắt rực rỡ lưu chuyển nhìn thẳng vào Phạm Vô Cứu.
Bả vai Phạm Vô Cứu giống như bị nóng đến, muốn trốn lại không thoát, chỉ có thể bị ép nhìn về phía Tạ Tất An. Anh nhìn thấy đáy mắt Tạ Tất An cơ hồ không cách nào đè nén tình cảm, nồng đậm đến mức làm anh kinh ngạc. Anh trốn tránh dời mắt xuống, lọt vào tầm mắt chính là cánh môi vừa rồi hôn lên môi anh, màu sắc hồng nhuận, lúc mở miệng nói chuyện từng cánh một khép lại.
“Anh em sẽ nhìn anh như vậy sao?” Tạ Tất An đưa tình nhìn anh.
“Sẽ giống như vừa rồi hôn anh sao?” Bàn tay đặt trên vai anh di chuyển xuống.
“Đối với anh không an phận như vậy sao?” Bàn tay dần dần di chuyển đến vị trí dưới thắt lưng.
Không khí trong phòng dần dần sốt ruột, bầu không khí trở nên nóng bỏng và mờ ám.
Hô hấp Phạm Vô Cứu chợt nặng vài phần, ánh mắt trầm xuống, nắm chặt cổ tay Tạ Tất An, ngưng kết bầu không khí sắp mất khống chế.
Tạ Tất An rũ mắt, nhìn bàn tay bị Phạm Vô Cứu bắt được, cũng nhìn thấy dục vọng bị đánh thức dưới thân Phạm Vô Cứu.
Cậu hơi nhướng mày, dường như kinh ngạc hỏi một tiếng: “Phạm huynh, tôi còn chưa chạm vào nó, anh làm sao lại có phản ứng?”
Phạm Vô Cứu sắc mặt cực đỏ, có loại tâm tư bị vạch trần, bại lộ giữa ban ngày quẫn bách.
Con người sẽ không, ít nhất là không nên, có phản ứng với anh em họ.
Điều này chỉ có thể chứng minh Phạm Vô Cứu cũng không coi Tạ Tất An là anh em.
“...... Lão Bạch.” Phạm Vô Cứu giọng nói đều khàn khàn, “Em đừng tra tấn tôi.” Anh sẽ không chịu được.
“Cũng đừng đùa giỡn kiểu này.” Anh sẽ làm thật đó.
Tạ Tất An nhìn anh, giọng nói vẫn thanh đạm như trước, nhưng cái gì cũng không giống: “Tôi không bao giờ đùa.”
“Chẳng lẽ anh nhìn không ra tôi thích anh?” Tạ Tất An khó hiểu nói, “Cho dù nhìn không ra, tôi đã nói thẳng, vì sao anh còn không chịu tin?”
Phạm Vô Cứu nuốt nước bọt, não chậm chạp vận chuyển.
Nói hay không không phải là vấn đề.
Thử hỏi thầm mến ngàn năm, hay là kiểu người trong lòng tính tình ít nói, băng thanh ngọc khiết, vốn tưởng rằng đời này đều không có khả năng, đột nhiên có một ngày đánh bóng thẳng nói thích anh, cậu cũng tâm duyệt anh ngàn năm, cái này giống như bị một cái bánh lớn rơi trúng?
Phạm Vô Cứu chưa bao giờ tin chuyện tốt bánh từ trên trời rơi xuống, anh chỉ cảm thấy đây là một giấc mộng Hoàng Lương.
Anh buông tay Tạ Tất An ra, lẩm bẩm, giống như đang cố gắng thuyết phục bản thân: “Tối nay là em không tỉnh táo hay là tôi không tỉnh táo. Em luôn luôn không có sai, nhất định là tôi không tỉnh táo, trở về ngủ một giấc, tỉnh lại là tốt rồi... Phải, ngủ thôi.”
Phạm Vô Cứu phảng phất tìm được đáp án chính xác, xoay người đi về phía phòng mình.
Tạ Tất An đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn bóng lưng anh, cũng không lên tiếng ngăn cản. Cậu nhìn Phạm Vô Cứu đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, trong phòng khách lại chỉ còn lại một mình cậu, có vẻ cô đơn.
Tạ Tất An thần sắc không thay đổi, trấn định đi theo.
Bên trong phòng ngủ.
Nói là muốn trở về phòng ngủ một giấc, Phạm Vô Cứu lại ngơ ngác tựa vào đầu giường, căn bản ngủ không được.
Trên môi tựa hồ còn lưu lại tư vị nụ hôn kia, trong đầu lặp đi lặp lại lời tỏ tình bất thình lình của Tạ Tất An.
“Anh cho rằng năm đó tôi tuẫn nghĩa, kì thật tôi tuẫn tình.”
“Anh đầu gỗ, căn bản không biết tôi tâm duyệt anh ngàn năm.”
“Anh em sẽ nhìn anh như vậy sao? Sẽ giống như vừa rồi hôn anh sao? Đối với anh không an phận như vậy sao?”
“Phạm huynh, tôi còn chưa chạm vào nó, anh làm sao lại có phản ứng?”
......
Tất cả mọi thứ đều rất chân thật nhưng mà thật vô lý.
Phạm Vô Cứu lắc lắc đầu: “Giấc mơ lần này cũng quá giả. Làm sao mình có thể dám mơ như thế?”
“Ồ? Vậy anh dám mơ gì?”
Phạm Vô Cứu nói: “Trong mơ chỉ có phần tôi tỏ tình với lão Bạch, em ấy đáp lại tôi đã vui vẻ, nào có ngược lại?”
Đối phương cười khẽ: “Thì ra anh cũng thích tôi.”
Phạm Vô Cứu: “...” Đợi chút, thanh âm này...
Anh lập tức quay đầu, mỹ nhân áo trắng tóc dài ngồi ở đầu giường, ý cười dịu dàng nhìn anh.
Phạm Vô Cứu bị cười đến trong lòng sợ hãi. Tuy nói lão Bạch trong công việc thường xuyên dùng mặt cười kỳ nhân, có vẻ ôn nhu thân thiết, đó đều là đối với những vong hồn khi còn sống có công đức lớn tỏ vẻ tôn kính. Nói lý ra lão Bạch cao quý lãnh diễm, rất ít khi lộ ra nụ cười.
Nụ cười này quả thật đẹp, làm cho anh động tâm, cũng làm cho anh hoảng hốt.
Chủ yếu là lão Bạch đêm nay, thật sự quá không thích hợp.
Phạm Vô Cứu cứng ngắc hỏi: “Làm sao em vào được?”
Tạ Tất An khẽ hất hàm, ý bảo hướng vách tường.
Đúng vậy. Lão Bạch cũng sẽ xuyên tường.
Phạm Vô Cứu xoa xoa mi tâm, anh đã choáng váng.
Ngay sau đó, anh hỏi câu tiếp theo: “Em đến phòng tôi để làm gì?”
Tạ Tất An vén chăn Phạm Vô Cứu lên, không chút khách khí chen vào: “Ngủ chung giường với anh.”
Phạm Vô Cứu cả kinh, nói chuyện trong nháy mắt lắp bắp: “Cái này, cái này không thích hợp a?”
Tạ Tất An kinh ngạc liếc anh: “Có gì không thể? Tôi nhớ khi còn trẻ, còn từng cùng Phạm huynh ngủ chung. Bây giờ anh ghét bỏ tôi?”
“Không phải ghét bỏ, tôi là...”, Phạm Vô Cứu cũng không biết giải thích thế nào. Khi còn trẻ, bọn họ vẫn thật sự là tình anh em thuần khiết, ngủ cùng một chỗ cũng không có gì đáng ngại. Nhưng hiện tại anh đối với Tạ Tất An tồn tại tâm tư như vậy, đêm nay lại không bình thường như thế, ngủ thêm một cái chăn thật sự sẽ không xảy ra chuyện sao?
Ít nhất Phạm Vô Cứu không thể đảm bảo có thể khống chế được mình hay không.
“Lão Bạch, em về phòng ngủ trước, tôi cần bình tĩnh.”
“Không về.” Tạ Tất An chậm rãi nói, “Tôi ở chỗ này anh không thể bình tĩnh sao? Nếu anh không thể bình tĩnh đối mặt với tôi, anh có tâm tư với tôi, tôi cũng đối với anh có tâm tư, chúng ta nên cùng giường chung gối.”
Về mặt logic, không có vấn đề gì.
Về mặt tình cảm, Phạm Vô Cứu thật sự không thể nhanh chóng tiếp nhận. Tuy rằng anh nằm mơ cũng muốn Tạ Tất An đáp lại anh, nhưng nếu chuyện này đột nhiên phát sinh, anh vẫn cần thời gian hít thở.
Thái độ càng phải thận trọng với những gì bạn trân trọng. Muốn làm cho anh lập tức cao hứng thản nhiên tiếp nhận, từ nay về sau anh cùng cậu một cặp, vậy càng không thực tế.
“Được rồi, em ngủ ở đây, tôi nhường giường cho em, tôi đi ngủ trên sofa.” Phạm Vô Cứu vội vàng xuống giường, muốn đi ra ngoài.
Ánh mắt Tạ Tất An lạnh lùng.
Phạm Vô Cứu đi đến bên cửa, còn chưa đặt tay lên nắm, một đoạn đầu lưỡi thật dài từ phía sau đánh tới, cuốn lấy cổ anh, kéo anh trở về trong chăn.
“Khụ khụ! Lão Bạch!” Phạm Vô Cứu bị siết đến thiếu chút nữa tắt thở, ngồi dậy, liền đối mặt với một đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo.
Tạ Tất An duỗi lưỡi dài, mặt không chút thay đổi nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, trắng bệch quỷ mị.
Phạm Vô Cứu run lên, giống như anh không thể nhìn lụa trắng, anh cũng không thể thấy Tạ Tất An thè lưỡi.
Trong địa phủ chỉ có quỷ treo cổ mới có đầu lưỡi dài như vậy.
Mà cái chết của Tạ Tất An là vì theo anh.
Anh chỉ là bị đầu lưỡi Tạ Tất An siết chặt liền cảm thấy khó chịu, Tạ Tất An lúc trước dùng lụa trắng thắt cổ tự tử, thống khổ có thể tưởng tượng được. Chỉ cần suy nghĩ, anh đã không chịu đựng nổi.
“Lão Bạch, có chuyện muốn nói thì em đem đầu lưỡi rụt trở về.”
Tạ Tất An mặt không chút thay đổi.
Phạm Vô Cứu giơ tay đầu hàng: “Được được được, được rồi, tôi không đi. Tôi sẽ ngủ với em.”
Tạ Tất An lúc này mới chậm rãi rút đầu lưỡi trở về, đầu ngón tay khẽ lau cánh môi của mình: “Anh đang trốn tôi. Sợ sao? Hay là chê bộ dạng xấu xí của tôi?”
“Không xấu không xấu.” Phạm Vô Cứu vội vàng nói, “Chính là đau lòng.”
“Tôi không có ý trốn tránh em, thế nhưng, quá đột ngột. Em nói thích tôi? Sao em lại thích tôi?” Phạm Vô Cứu thấp giọng, “Lúc trước tôi, một chút cũng không nhìn ra...”
“Thích chính là thích, cần lý do sao?” Tạ Tất An hỏi ngược lại.
Phạm Vô Cứu lắc đầu: “Cái này càng giống như một giấc mộng.”
“Có phải mộng hay không trong lòng anh rõ ràng nhất” Tạ Tất An coi phản ứng của anh là trốn tránh hiện thực, “Anh chính là không muốn tiếp nhận tôi.”
“Không, tôi...“.
“Tôi ngủ.” Tạ Tất An lại giống như tức giận, nằm xuống kéo chăn, đưa lưng về phía Phạm Vô Cứu, “Anh cứ tỉnh đi, dù sao anh cảm thấy đang ở trong mộng, không cần ngủ nữa.”
Phạm Vô Cứu hướng về phía mái tóc mực trải trên gối kia, một lúc lâu không nói gì.
Anh cũng không phải ngu ngốc, khách quan phân rõ hư ảo cùng hiện thực, biết đây quả thật không phải là mộng.
...... Nhưng đây là chuyện anh nằm mơ cũng không dám phát sinh a.
Phạm Vô Cứu rối rắm một lúc lâu, cũng nằm xuống ngủ, thật cẩn thận cùng Tạ Tất An ngăn cách một cái Sở Hà, Hán Giới*
(*) Con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán.
Tạ Tất An lại xoay người lăn một vòng, thuận thế lăn vào trong ngực anh, một tay khoác lên thắt lưng anh.
Phạm Vô Cứu cả người cứng ngắc, tay đặt như thế nào cũng không được, chỉ có thể khẩn trương hơi hơi dịch ra ngoài.
Tạ Tất An nhắm mắt lại, ngữ điệu bình thản nhưng âm lãnh: “Nếu anh dám trốn, đừng trách tôi dùng đầu lưỡi trói anh.”
Phạm Vô Cứu: Không dám động đậy.
Anh nhìn thanh niên áo trắng trong ngực, chần chờ một lát, đem tay vòng lên eo cậu. Tạ Tất An mặt mày nhẹ nhàng một chút, giống như là thật sự ngủ.
Ôm nhau ngủ qua một đêm.
Phạm Vô Cứu: Không, là một đêm không ngủ.
–
Sáng sớm hôm sau, Phạm Vô Cứu thấy Tạ Tất An đang ngủ say, rón rén kéo cánh tay cậu ra, xoay người xuống giường, may mà không có đánh thức cậu.
Phạm Vô Cứu là muốn tìm Venus đối diện hỏi tình huống.
Tạ Tất An thật sự là quá khác thường, Phạm Vô Cứu cảm thấy cậu đại khái là trúng chú thuật gì đó. Đêm qua Tạ Tất An nói gặp Venus ở công viên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Venus có lẽ sẽ biết.
Vừa vặn anh vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy Venus đối diện cũng mở cửa ra.
Venus nhìn thấy anh, chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Phạm Vô Cứu: “Sáng tốt lành.”
“Chuyện ngày hôm qua là tôi sơ sẩy, vốn định mang theo Cupid tới cửa xin lỗi, nhưng Bạch Vô Thường hiện tại hẳn là không quá thanh tỉnh.” Venus nói, “Chờ sau khi cậu ấy tỉnh táo, chúng tôi lại trịnh trọng nói lời xin lỗi.”
Phạm Vô Cứu mí mắt giật giật, nhanh chóng nắm bắt được từ khóa.
Xin lỗi? Không tỉnh táo là sao?
“Ý cậu là sao?” Phạm Vô Cứu lập tức hỏi.
“Cậu ấy không nói cho anh biết sao?” Venus nói, “Cupid hôm qua bắn mũi tên và vô tình bắn vào cậu ấy. Trúng mũi tên của tình yêu, sẽ rơi vào tình yêu với người đầu tiên nhìn thấy sau khi trúng tên, và bắt đầu theo đuổi.”
Hóa ra là như vậy.
Quả nhiên là như thế.
Tối hôm qua quần nhau đủ loại, trong nháy mắt liền có đáp án.
Phạm Vô Cứu nghi hoặc đồng thời cởi bỏ, tâm tình cũng không thể ức chế giảm xuống.
Đối với chuyện Tạ Tất An đột nhiên tỏ tình, anh mặc dù đầy đất không thể tin nổi, nhưng từ đáy lòng dâng lên một tia vui sướng bí ẩn, cũng không phải giả dối.
Hiện tại biết Tạ Tất An cũng không phải thật lòng thích anh, chẳng qua là trúng mũi tên tình yêu, anh đương nhiên cảm thấy thất vọng.
May mắn, may mắn anh vốn không dám coi là thật. Vì vậy, đó là sự thất vọng, không phải tuyệt vọng.
“Vậy làm sao bây giờ? Người đầu tiên em ấy thấy là tôi.” Phạm Vô Cứu nghĩ đến lụa trắng che mắt Tạ Tất An, vậy cũng có giải thích.
Lão Bạch cao ngạo đạm mạc như vậy, khẳng định không muốn bị mũi tên khống chế, đi theo đuổi một người xa lạ tùy tiện nhìn thấy trên đường lớn. Nhưng nếu không cách nào thoát khỏi khống chế, nhất định phải chọn một người theo đuổi, lão Bạch vẫn chọn anh. Dù sao tình bạn ngàn năm, vốn như hình với bóng, sẽ không quá bị ảnh hưởng.
Hành động này của lão Bạch, là thật sự coi anh như anh em, đối với anh tràn ngập tín nhiệm.
“Không có biện pháp.” Venus đưa ra lý do giống như ngày hôm qua, “Chỉ có thể chờ đợi một thời gian sau đó tự nhiên biến mất. Khoảng thời gian này là bao lâu, tôi cũng không biết.”
Phạm Vô Cứu cắn răng: “Vậy trong khoảng thời gian này tôi không gặp em ấy có được không?”
Sau khi hiệu quả mũi tên biến mất, lão Bạch vẫn là lão Bạch trước kia, có thể coi như là không có chuyện gì phát sinh. Nhưng anh không được, anh sẽ mất khống chế, sẽ coi như thật. Anh thích lão Bạch, mặc dù biết rõ cái gọi tình yêu là một hồi hoa trong gương, cũng sẽ rơi vào trong đó không thể tự kiềm chế.
Venus nói, “Nếu anh trốn tránh cậu ấy, cậu ấy sẽ buồn.”
Người trong lòng nếu tránh như rắn rết với mình, ai cũng sẽ không vui vẻ.
Phạm Vô Cứu mím môi. Anh nhớ tới tối hôm qua muốn đi phòng khách ngủ trên sofa, Tạ Tất An rũ mắt không nói.
Anh đương nhiên không nỡ để cho lão Bạch khổ sở.
Phạm Vô Cứu hít sâu một hơi: “Tôi biết rồi.”
Vậy thì... Trong khoảng thời gian hiệu ứng mũi tên vàng kéo dài, giả vờ là bạn trai của lão Bạch?
Về sau lão Bạch thanh tỉnh, chỉ cho rằng cùng anh diễn một hồi kịch giả. Lão Bạch sẽ cảm tạ, anh liền cười to vỗ vỗ bả vai lão Bạch, nói anh em giúp chút việc này tính là cái gì.
Sẽ không ai biết cậu thực sự đã làm điều đó.
.....