“Cốc cốc cốc...” Tiếng gõ cửa vang lên.
Thanatos nằm trên giường trở mình rồi bịt tai bằng gối.
“Cốc cốc cốc...” Tiếp tục gõ cửa.
Thanatos kéo chăn lên đỉnh đầu.
“Cốc cốc cốc...” Âm hồn bất tán.
Thanatos xốc chăn lên, mạnh mẽ ngồi dậy, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường nhìn đồng hồ.
0:00 ngày 15/10.
Áp suất không khí trên người Thanatos hạ thấp hơn.
Nửa đêm canh ba có quỷ gõ cửa, quấy rầy mộng đẹp người ta.
Chẳng qua gõ cửa không phải là quỷ, bị quấy rầy cũng không phải người.
Giấc ngủ không phải là cần thiết với Thần Chết, nhưng vẫn rất khó chịu khi bị đánh thức trong lúc ngủ. Thanatos đang có tâm trạng không tốt.
Hơn nửa đêm Diêm La tìm cậu có chuyện gì sao? Chuyện gì mà nhất định phải chọn nửa đêm canh ba để nói?
Thanatos chậm chạp suy nghĩ một chút, chỉ nghĩ đến một câu tục ngữ của Trung Quốc -- Diêm Vương muốn canh ba bạn chết, tuyệt đối không để bạn đến canh năm.
Nhưng cậu là Tử Thần, Diêm Vương không lấy được mạng của cậu, khả năng này không được thành lập.
Thanatos không nghĩ ra kết quả, chậm rãi xuống giường đi mở cửa.
Diêm La nhìn thấy Tiểu Tử Thần dùng áo choàng đen bọc đến chân đứng ở cửa, áp suất toàn thân rất thấp.
“Chuyện gì?” Giọng nói chàng trai đầy uể oải, mang theo lười nhác vừa mới tỉnh ngủ.
Diêm La ăn mặc vẫn nếp xưa như cũ. Áo trắng cổ tay rộng, tóc dài xõa tung, dùng một sợi lụa trắng buộc lỏng lẻo, trong tay vẫn chấp nhất cầm một cái quạt gấp, giống như công tử đi ra từ bức tranh thủy mặc, mười phần khí tiên.
Nhưng mà nửa đêm ăn mặc như vậy đi ra ngoài, hơn một nửa sẽ bị người ta coi là gặp phải quỷ.
So với sự lười biếng của Thanatos, Diêm La khá có tinh thần: “Có muốn cùng đi Thái Sơn ngắm mặt trời mọc không?”
“Không muốn.” Thanatos đóng cửa lại rất lưu loát.
Cậu chọn tiếp tục ngủ.
Diêm La canh ở cửa, vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục cố gắng thuyết phục: “Không phải nói muốn xem thế giới xinh đẹp à? Thái Sơn là một trong Ngũ Nhạc Hoa Hạ* của chúng tôi, khu du lịch cấp 5A quốc gia, đã từng nghe qua “Hội đương lăng tuyệt đính, Nhất lãm chúng sơn tiểu**” chưa? Là những gì đang nói về ngọn núi đó. Hơn nữa trời chưa sáng ít người leo núi, có thể ra ngoài ngắm phong cảnh lại không phải gặp nhiều người, cơ hội tốt như vậy em xác định thả trôi à?”
(*) Ngũ nhạc (năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn)
(**) Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót, Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé.
Có thể trở thành chủ nhân của đế quốc thương nghiệp khổng lồ, Diêm La cũng rất có kinh nghiệm ở mặt quảng cáo tiếp thị này. Cái “không gặp nhiều người” đã hung hăng chọc trúng Thanatos.
Sau khi quyết tâm ra ngoài xem thế giới, Thanatos cũng từng tìm kiếm các điểm du lịch ở Trung Quốc, không thể chỉ giới hạn địa điểm ở chung cư dưới tầng. Nhưng trùng với ngày Quốc Khánh, du lịch cao điểm, mỗi điểm tham quan đều chật ních người, Thanatos nghĩ tới biển người trên núi thì phạm phải chứng sợ hãi, thu hồi bước chân thăm dò, lựa chọn tiếp tục làm trạch nam.
Diêm La đã phụ trách giúp cậu bước một bước này.
......
Một phút sau, Thanatos mở cửa.
“Đi như nào?”
Diêm La thấy Thanatos mở cửa thì cười nói: “Em muốn ngồi xe hay bay tới?”
Thanatos hỏi: “Bao xa?”
Diêm La: “Hơn 200km.”
Thanatos lại làm biếng, dường như đứng cũng có thể ngủ bất cứ lúc nào: “Lười bay.”
Vẫy cánh cũng phải có sức lực, bây giờ Thanatos chỉ muốn ngủ.
Diêm La buồn cười: “Vậy tôi đổi một câu hỏi khác. Em muốn đi du lịch bằng xe riêng, hay đi du lịch trên mây? Du lịch xe riêng là ngồi xe của tôi, tôi lái xe cho em, trên mây là ngồi mây của tôi, tôi chở em tới. Cho dù là xe hay mây, em đều có thể có một giấc ngủ trên đó.”
Du lịch trên mây là khá mới lạ với Thanatos. Cậu dùng cánh trực tiếp bay, còn chưa từng trải qua cảm giác cưỡi mây đạp gió.
Ghế lái phụ của Diêm La, Thanatos đã ngồi rồi, cậu quyết định chọn đi trên mây.
Thanh Châu đến Thái Sơn hơn 200km, lái xe mất hơn ba giờ, bay thì tự do hơn nhiều. Tốc độ bay của đám mây do Diêm La hoàn toàn khống chế, có thể trong nháy mắt đến, cũng có thể ở trên trời chậm rãi phiêu diêu cả ngày.
Diêm La gọi một đám mây tới, lần này ngược lại so với lần trước ở trong địa phủ lớn hơn, vừa trắng vừa mềm, có thể cho Thanatos nằm xuống ngủ một giấc.
Diêm La cố ý gọi một đám mây lớn như vậy, cũng vì để cho Thanatos có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Thanatos hỏi: “Tại sao đám mây này lại màu trắng?”
Cậu nhớ rõ lần trước Diêm La gọi ra là một đám mây đen.
Diêm La nói: “Vốn mây đã trắng, bây giờ là đêm, hoà nhập vào bóng đêm nhìn mới giống như mây đen. Những đám mây tôi gọi từ trần gian là màu trắng. Địa phủ là âm u hắc ám, ở đó cũng không có mây, tôi lấy bóng đêm u ám tạo ra mây, nên chỉ có mây đen.”
Thanatos hiểu rồi. Vùng đất u ám, không thể chứa đựng sự trắng tinh. Những đám mây trắng chỉ ở trên bầu trời, không phải dưới lòng đất.
Cậu nhìn đồ trắng quỷ mị của Diêm La, hơi rũ mắt.
Đó vốn là áo trắng của thiên sứ.
Thanatos bước lên đám mây, Diêm La cưỡi mây đạp gió, bay lên bầu trời, mây trắng cũng bị bóng đêm nhuộm thành đen nhánh.
Mây rất lớn, Diêm La đứng ở một đầu của đám mây, Thanatos ngồi ở đầu kia, ở giữa còn trống một chỗ rất lớn. Những đám mây nhẹ nhàng hơn bông, giường thoải mái nhất trên trái đất cũng không mềm mại như nó. Thanatos ngồi trong những đám mây, gió lạnh thổi trước mặt, nhìn xuống cảnh đêm thành phố nhộn nhịp.
Đây là trần gian cậu đã tới vô số lần, cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào trần gian.
Nó rất đẹp.
Để cho Thanatos có thể thưởng thức phong cảnh dưới mây, Diêm La cố ý điều chỉnh tốc độ mây giống như tốc độ xe, cần ba giờ mới có thể đến đích.
Thanatos nhìn một giờ đã cảm thấy cảnh tượng phía dưới giống nhau, thu hồi tầm mắt. Có lẽ là do đám mây quá thoải mái mềm mại, cậu lại cảm thấy có chút buồn ngủ, gối lên mây ngủ thiếp đi.
Diêm La thấy Thanatos ngủ, thả chậm tốc độ hơn một chút. Trong trái tim của mình, anh hy vọng cuộc hành trình này dài hơn một chút.
Anh thích Tiểu Tử Thần, không biết Tiểu Tử Thần có thích anh không.
Nhưng trước tiên anh muốn làm cho Tiểu Tử Thần thích thế giới này, thích rồi thì sẽ mở rộng tấm lòng.
Tiểu Tử Thần lúc ngủ say rất yên tĩnh, nếu bây giờ vụng trộm vén áo choàng đen của cậu lên, có thể nhìn thấy khuôn mặt ngủ ngoan ngoãn của Tiểu Tử Thần dưới ánh trăng.
Nhưng Diêm La chỉ lẳng lặng nhìn cái áo choàng kia, nhìn rất lâu, không có bất kỳ hành vi nào vượt phép tắc nào.
Anh sẵn sàng chờ đợi.
“Tiểu Tử Thần, chúng ta đến rồi.” Sau khi đến nơi, Diêm La gọi cậu dậy.
3 giờ sáng, dưới chân núi Thái Sơn.
Thanatos nhìn các bậc thang đông đúc người với khuôn mặt không thay đổi: “... Cái này gọi là không có nhiều người?”
Có thể là cậu không hiểu người ở Hoa Hạ lắm.
Tại sao có rất nhiều người, nửa đêm không ngủ lại chạy đi leo núi để ngắm mặt trời mọc?
Diêm La: “... Người Trung Quốc chúng tôi, thích tập thể dục...”
Thanatos quay đầu rời đi.
Diêm La giữ chặt cậu, sử dụng câu vàng vạn năng Hoa Hạ: “Đến cũng đến rồi, cứ như vậy trở về không phải là đi một chuyến vô ích sao?”
Thanatos cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy mình.
Lần này không còn nóng phỏng tay nữa.
Còn một cái là... Không muốn anh buông ra.
Thanatos ngoan ngoãn được Diêm La kéo về.
Lúc Diêm La buông tay, cậu có loại mất mát khó hiểu.
Nhưng nhìn vào các bậc thang vô tận, với tốp ba tốp năm du khách, sự mất mát của Thanatos đã tiêu tan, bắt đầu thành đau đớn.
Cậu hỏi với một chút phàn nàn, “Tại sao anh không trực tiếp bay lên đỉnh núi?”
Phương tiện giao thông của họ là mây, những đám mây trên bầu trời.
Tại sao cố ý bay đến chân núi, sau đó sử dụng hai chân để leo lên?
Anh rảnh quá rồi?
Diêm La nói: “Đặt chân xuống đất, đi từng bước một, lúc lên đỉnh mới có ý nghĩa.”
Thanatos không am hiểu sâu sắc, cậu chỉ biết là leo núi rất mệt.
Bỏ qua thần lực mạnh mẽ, thể lực Tử Thần cũng không tính là mạnh, thậm chí có thể nói là gầy yếu. Khi cậu đi gặt hái linh hồn trên khắp đất nước, tất cả đều dựa vào đôi cánh để bay, không phải đi bộ bằng hai chân. Lúc không thu hoạch linh hồn thì cậu đều ở Minh Giới, đôi chân càng không có đất dụng võ.
Vì vậy, leo núi là một thử thách rất lớn cho cậu.
Nhưng đã có rất nhiều du khách ở đây, cậu không thể mở cánh của mình bay lên đỉnh núi, phong cảnh sẽ ngay lập tức từ núi Thái Sơn trở thành cậu.
Thanatos không muốn bước lên các bậc thang.
Thật ra núi Thái Sơn cũng không cao, độ cao chỉ có hơn một nghìn năm trăm mét, bậc thang hơn bảy nghìn bậc. Con người còn có thể chinh phục đỉnh Everest, núi Thái Sơn càng không phải vấn đề.
Thân là thần minh, không leo lên được núi Thái Sơn, đúng là rất mất mặt.
Nhưng Thanatos là một trạch nam chưa bao giờ ra ngoài vận động, cậu có một đôi cánh xương cứng cáp mạnh mẽ lại không thể lộ ra, phải dựa vào hai chân hầu như chưa từng sử dụng để leo lên đỉnh núi.
Chẳng qua đi hơn hai nghìn bậc, Thanatos đã dừng bước, không muốn đi lên nữa.
Cậu mệt mỏi và phải nghỉ ngơi.
Diêm La đã bỏ Thanatos được một đoạn, quay đầu thấy Thanatos không đuổi kịp, lại lùi về hỏi: “Làm sao vậy?”
Thanatos im lặng một lát, nhả ra một từ: “Mệt.“. Ngôn Tình Hài
Cậu có chút xấu hổ thừa nhận, lại không thể không thừa nhận.
Diêm La sửng sốt, ngược lại không nghĩ tới chuyện này.
Tố chất thân thể thần minh hơn xa người phàm. Thần thể và thần hồn của Thần Hoa Hạ đều mạnh mẽ như nhau, bảy nghìn bậc thang này đối với anh rất dễ dàng, không nghĩ tới Tiểu Tử Thần lại mệt.
Dù sao Tử Thần cũng không có máu thịt chân chính, sẽ không có thân thể mạnh mẽ, xương cốt tuy cứng rắn nhưng quanh năm không hoạt động cũng rỉ sét. Đi nhiều bậc thang như vậy, cậu đã cảm thấy thân xương này sắp tan nát.
Diêm La dùng quạt che môi cười: “Không phải chứ Tiểu Tử Thần, thân thể mảnh mai như vậy sao?”
Thanatos: “...”
Mảnh thì mảnh, tại sao phải thêm một chữ mai.
Thanatos không nói một lời, xoay người về.
Diêm La “chậc” một tiếng, lại tức giận rồi.
Anh đi nhanh hai bước kéo Thanatos lại: “Nắm lấy tay tôi, tôi kéo em đi, hết tức giận chưa?”
Thanatos: “...”
Không, xương vẫn còn rất cứng.
Nhưng cậu vẫn không hiểu sao lại bị Diêm La dắt đi, leo lên hơn hai nghìn bậc thang.
Hình như chân không còn xót như trước.
Dọc theo đường đi, không ít du khách lướt qua, đều liếc mắt nhìn bọn họ.
Dù sao leo núi đều ăn mặc nhẹ nhàng, đôi này thì một áo choàng đen kín không kẽ hở, một hán phục màu trắng ống tay rộng tinh tế, nhìn thế nào cũng kỳ quái, vậy mà còn có thể tay trong tay leo lên chỗ cao như vậy.
Thanatos đi mệt, Diêm La còn dùng quạt quạt gió cho cậu.
Hỗ trợ lẫn nhau, sánh vai lên đỉnh, thật sự là cảm động trời đất.
Thanatos nhận thấy sự chú ý của người qua đường, có chút không được tự nhiên muốn rút tay ra.
Diêm La lại nắm chặt hơn, chỉ bảo cậu nhanh đuổi theo.
Thanatos cũng không kiên trì nữa.
Cậu hỏi Diêm La: “Anh rót thần lực vào tôi à?”
Diêm La kinh ngạc: “Cái gì?”
Vậy không phải.
Thanatos đang suy nghĩ.
Cậu cảm thấy mình chỉ có thể đi hai nghìn bậc, sự thật lại vượt xa cực hạn của cậu. Cậu nghĩ Diêm La nắm tay rót thần lực vào cậu, mới làm cho cậu cảm thấy đi thoải mái hơn không ít.
Nếu không, tại sao cậu có thể tràn đầy sức mạnh một lần nữa?
Giống như... Nắm tay nhau thật sự có thể rót vào sức mạnh.
Làm cho cậu có động lực để leo núi.
Khi lên tới năm nghìn bậc, mặc kệ như nào Thanatos cũng không muốn đi, ngồi trên bậc thang nhẹ nhàng thở dốc.
Mặc cho Diêm La túm lấy như thế nào, cậu cũng không có sức lực.
Cứ nghỉ ngơi nữa, sẽ bỏ lỡ mặt trời mọc, vậy nỗ lực đi xa của bọn họ lúc nửa đêm đều uổng phí.
“Anh lên đi.” Thanatos thì thầm, “Tôi không thể đi được.”
Cậu có chút áy náy, là cậu làm chậm trễ.
Quả nhiên quanh năm không vận động là không ổn. Đoàn leo núi cao tuổi vừa đi ngang qua đều bước đi như bay.
Diêm La ngồi xổm trước người cậu, cũng không có ý trách móc, dịu dàng nói: “Không thể cùng em ngắm mặt trời mọc, một mình tôi ngắm thì có ý nghĩa gì chứ?”
Anh sống lâu như vậy, làm sao có thể chưa từng thấy mặt trời mọc.
Nhưng ngắm một mình và ngắm cùng người khác, cảm giác kia không giống nhau.
Thanatos cần phải ngắm mặt trời mọc.
Diêm La cần Thanatos ngắm mặt trời mọc với anh một lần.
Họ cần nhau, không thể thiếu.
Diêm La xoay người: “Đi lên, tôi cõng em.”
Thanatos ngẩn ra.
Diêm La cười khẽ: “Nếu không lên, chúng ta đều không thể nhìn thấy mặt trời mọc.”
Mặt trời mọc không phải là một điều rất hiếm, mỗi ngày sẽ có, họ sống hàng ngàn năm, cũng nhìn thấy hàng ngàn năm.
Nhưng lần này, Thanatos không muốn bỏ lỡ.
Giống như ý nghĩa của lần này rất trân quý, mặc dù cậu không biết ý nghĩa đó là gì.
Cậu chần chờ, nằm sấp trên lưng Diêm La.
Tiếp xúc không có khoảng cách.
Nhưng cũng không nguy hiểm, còn rất an tâm.
Thân thể Thanatos rất nhẹ, cõng trên lưng gần như không có trọng lượng. Cậu rất gầy, cõng trên lưng mà xương còn cấn vào anh.
Ẩm thực Trung Quốc nhiều như vậy, sau này phải vỗ béo một chút. Trong lòng Diêm La tính toán.
Diêm La cõng Thanatos, đi nốt hơn hai nghìn bậc còn lại.
Trong nháy mắt bọn họ lên đỉnh, thời gian không lệch chút nào, vừa lúc mặt trời mọc. Ánh mặt trời ấm áp rực rỡ chiếu lên người bọn họ, bao phủ hai vị thần đang ở trong bóng tối u ám.
“Sinh nhật vui vẻ.” Thanatos nghe Diêm La nói.
Diêm La không còn dùng xưng hô Tiểu Tử Thần trêu chọc, anh dịu dàng, trịnh trọng, gọi tên Tử Thần.
“Thanatos, em sinh ra ở nơi ánh mặt trời cao ngất, về sau cũng phải đi vào trong ánh sáng.”
“Ánh mặt trời đang chăm sóc em, may mắn cũng sẽ chăm sóc em.”
“Nếu em không ghét tiếng xấu của Diêm La, xin hãy cho phép tôi chăm sóc em.”
.....