Trận chiến này làm sức lực hai bên đều thương nặng. Luyến Thần Lucifinil làm phản, dẫn đầu một phần ba Thiên Thần trên Thiên Đàng rơi vào địa ngục, những Thiên Thần sa đọa kia từ đó bị loại toàn bộ khỏi sách Thánh Linh.
Vốn dòng đầu tiên trên trang đầu của sách Thánh Linh viết tên “Lucifinil”, cũng biến thành một ô trống rỗng.
Náo loạn một trận sóng gió lớn như vậy, nguyên nhân đều là người phàm tên Adam kia. Thượng Đế vì người phàm bức Lucifinil rời đi, điều này làm cho trong lòng các Thiên Thần không phản bội còn lại trên Thiên Đàng cũng mơ hồ cảm thấy không hài lòng.
Nhưng mà, Adam cũng không thay thế vị trí Lucifinil, nắm trong tay quyền hành vương quốc Thiên Đàng. Thân Michael là một trong các Luyến Thần được đề bạt làm trưởng Luyến Thần mới, quyền lực vốn thuộc về Lucifinil được chuyển giao cho Michael. Adam được Thượng Đế sắp xếp ở vườn Eden và sống một cuộc sống không lo không nghĩ, nhưng không có quyền lực.
Michael còn lớn mật phỏng đoán, có phải Chủ Thần rung động trước lòng người phàm hay không, nuôi Adam giống như nuôi tình nhân. Nhưng Thượng Đế đã nhanh chóng tạo ra một người phụ nữ tên là Eva gửi đến vườn Eden làm vợ Adam, như một dấu hiệu của việc ông không có bất kỳ suy nghĩ dư thừa nào về Adam.
Michael cảm thấy khó hiểu, cho nên Thượng Đế làm cái này để làm gì? Chỉ để thu hồi quyền lực của Lucifinil?
Chính xác thì Lucifinil nắm giữ quyền lực lớn, công cao chức trọng, các Thiên Thần yêu thích cậu còn nhiều hơn yêu Thượng Đế, đối với Thượng Đế càng là một loại kính sợ. Nhưng Lucifinil sùng kính Chủ Thần như thế, cho dù Thượng Đế trực tiếp mở miệng thu hồi quyền lực của cậu, Lucifinil cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Vì sao nhất định phải dùng một loại cách thức thảm thiết có thể nói là nhục nhã, bức Lucifinil đến đến tình trạng sa ngã?
Tâm tư Chủ Thần, Michael không dám đoán, chỉ có thể buồn bực làm việc.
Thiên Đàng phải đối phó với rất nhiều thứ sau chiến tranh lớn, Michael rất bận rộn với công việc, làm quản lý tất cả Thiên Thần thì càng bận hơn.
Thiên Thần chia làm chín cấp bậc, từ thấp đến cao lần lượt là Thiên Thần, Tổng Lãnh Thiên Thần, Lãnh Thần, Quyền Thần, Dũng Thần, Quản Thần, Ngai Thần, Minh Thần, Luyến Thần. Thiên Thần bình thường nhất chỉ có hai cánh, thăng ba cấp có thể nhiều hơn một đôi. Chỉ có Thiên Thần cấp bậc Luyến Thần mới có được sáu cánh. Một Thiên Thần có địa vị cao bao nhiêu thì nhìn đôi cánh có bao nhiêu cặp là biết ngay.
Vốn có bảy Luyến Thần, hiện tại ngoại trừ Lucifinil, Berial, Samael, Beelzebub cũng cùng nhau sa ngã. Quản lý hàng đầu của Thiên Thần đột nhiên bị bỏ trống hơn một nửa. Mặc dù Thượng Đế lại đề bạt vài Minh Thần lên bổ sung, nhưng bọn họ chưa xử lý thành thạo công việc trên Thiên Đàng, gần đây Michael bận đến sứt đầu mẻ trán, trong công việc xảy ra không ít sai lầm.
Bây giờ hắn càng thêm nhớ nhung Lucifinil. Trước kia một mình Thái Tử Lucifinil có thể ôm đồm hết công việc, mặc kệ khối lượng công việc bao nhiêu cũng đều có thể hoàn thành trọn vẹn, bọn họ chỉ cần phụ giúp một tay. Hơn nữa chất lượng công việc Thái Tử Lucifinil hoàn thành quả thật hoàn mỹ, phê duyệt mấy trăm vạn công văn, đừng nói một chuyện không làm hỏng, ngay cả một lỗi chính tả cũng không có.
Từ hoàn mỹ được sinh ra cho cậu.
Hiện tại đến phiên mình mới biết muốn làm đến trình độ như Lucifinil không hề dễ dàng, tóm lại Michael không có khả năng làm được.
Khó trách Chủ Thần đưa người phàm kia ra muốn thay thế Lucifinil, Thái Tử Lucifinil luôn luôn dịu dàng lại tức giận như vậy... Đổi lại là hắn thì hắn cũng tức giận!
Sau khi các Thiên Thần phản bội đi theo Lucifinil rơi xuống địa ngục thì thân thể đều bị tổn thương ở các mức độ khác nhau, diện mạo cũng xảy ra biến hóa. Ma khí của địa ngục ăn mòn linh thể thánh khiết của Thiên Thần, biến họ trở nên xấu xí không chịu nổi, đôi cánh trắng tinh khiết cũng nhuộm màu đen.
Chỉ có Lucifinil vẫn giữ được dung nhan hoàn mỹ. Sáu cánh chim đen nhánh có thể che khuất bầu trời mở ra từ phía sau, sừng ác ma vững chắc, đôi mắt đỏ lưu chuyển mọc lên ác niệm. Nhưng dung mạo của cậu vẫn không thể bắt bẻ như cũ, từ gương mặt mị hoặc, sống mũi cao thẳng, cánh môi đỏ như máu, đường cong cằm lưu loát, ngay cả ác ma cũng sẽ bị mỹ mạo rung động như vậy mê hoặc.
Tất cả sinh vật địa ngục đều bị vẻ đẹp của cậu làm choáng váng. Ngay cả Thiên Thần sa ngã cũng không ngoại lệ. Mặc dù ở Thiên Đàng đã nhìn thấy nhan sắc cực hạn của Thái Tử Lucifinil, nhưng khi đó Thái Tử Lucifinil dịu dàng thánh khiết, khác biệt hoàn toàn với Thiên Thần sa ngã xinh đẹp trước mắt.
Một yêu tinh cấp thấp nhìn khuôn mặt của Thiên Thần tóc đen ngây ngốc trong vài giây, lẩm bẩm: “Nhất định là Thượng Đế cũng không nỡ hủy hoại kiệt tác kiệt xuất nhất của Ngài.”
Trong một không gian ngơ ngác, tiếng lẩm bẩm này đặc biệt rõ ràng.
Lucifer liếc mắt nhìn nó một cái, đầu ngón tay thon dài ngưng tụ ra một luồng ma lực đen nhánh, yêu tinh cấp thấp kia ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp đã tan thành mây khói.
Thân thể các Thiên Thần sa ngã run lên, từ trong ngẩn người hồi phục lại tinh thần.
Đây là Thái Tử Lucifinil ngay cả một con kiến cũng không đành lòng giẫm chết sao!
Nhưng mà, Thái Tử Lucifinil hắc hoá cũng rất có sức quyến rũ!
“Trong địa ngục không được nhắc tới cái tên kia nữa, trừ khi chửi rủa.” Lucifer biến ra một ngai vàng, lười biếng dựa vào lưng ghế, “Những người mà sau này mấy người thờ phụng không còn là Jehovah nữa, mà là Ma Vương Lucifer tôi.”
“Lucifinil, không, Lucifer điện hạ...” Thiên Thần sa ngã cẩn thận mở miệng, “Chúng tôi sẽ vĩnh viễn đi theo ngài.”
Lucifer nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ giơ tay lên, đám Thiên Thần sa ngã vì bị ma khí ăn mòn hủy dung lập tức khôi phục lại diện mạo bình thường.
Các Thiên Thần sa ngã hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc vuốt ve mặt mình.
Thiên Thần sa ngã trên ngai vàng chậm rãi nói: “Gọi tôi là —— bệ hạ.”
Anh đã chịu đủ chức phó Vua của vương quốc Thiên Đàng.
Anh là Vua của Địa Ngục.
Trong ba giây im lặng, các yêu tinh đồng loạt quỳ xuống hô to: “Đánh bại Jehovah, Ma Vương bệ hạ muôn năm! Đánh bại Jehovah, Ma Vương bệ hạ muôn năm! Đánh bại Đánh bại Jehovah, Ma Vương bệ hạ muôn năm!”
......
Trên Thiên Đàng, Thượng Đế đặt ra những ràng buộc cho các Thiên Thần và yêu cầu tất cả Thiên Thần phải tuân thủ.
Trinh tiết, siêng năng, hào phóng, khiêm tốn, nhẹ nhàng, kiềm chế và khoan dung. Đó là bảy đức tính mà Thượng Đế yêu cầu, càng phù hợp với những phẩm chất tốt đẹp này thì càng gần với sự hoàn hảo trong lòng Thượng Đế.
Nhưng ngay cả Thiên Thần cũng sẽ có tranh cãi ồn ào, thời điểm ích kỷ keo kiệt, không muốn cố gắng. Toàn bộ Thiên Đàng có thể làm bảy đức tính này đến cực hạn, duy nhất cũng chỉ có Thái Tử Lucifinil được các Thiên Thần coi là tấm gương.
Lucifinil cảm thấy, lệnh Chủ Thần cho cậu là thống lĩnh Thiên Thần, đương nhiên cậu phải làm gương, không để Chủ Thần thất vọng. Cho dù Lucifinil sinh ra kiêu ngạo, vì để phù hợp với tiêu chuẩn hoàn mỹ do Thượng Đế đặt ra, nên vẫn duy trì trạng thái dịu dàng khiêm tốn.
Bây giờ? Bảy đức tính cái gì? Làm được bao nhiêu?
Địa ngục không có quy tắc, kẻ mạnh là Vua.
Giống như cố ý làm trái với Thượng Đế, Lucifer đã định ra bảy tội lỗi trong địa ngục, từng cái đều là trái nghĩa với bảy đức tính tốt. Anh đã tìm ra sáu con quỷ đủ điều kiện nhất trong địa ngục - Asmodeus, Belphegor, Mammon, Behemoth, Beelzebub, Leviathan, đại diện cho dục vọng, lười biếng, tham lam, phẫn nộ, tham ăn và đố kị. Về tội kiêu ngạo đứng đầu bảy tội thì do Lucifer tự mình đảm nhiệm.
Dù sao đây chính là tội lỗi do chính miệng Thượng Đế đặt cho anh.
Dù sao anh cũng phải triệt để ngồi thật, mới không tính là oan uổng.
Ma Vương bệ hạ hắc hóa không nhìn ra bóng dáng của Thái Tử Lucifinil rụt rè thủ lễ, đau thương người trần ngày xưa. Anh căm ghét người trần thế và ghét Thượng Đế. Anh tùy ý làm bậy, bất cần đời. Anh cũng không tự mình ra tay, chỉ mở cửa quỷ ra, thả rất nhiều yêu tinh gây họa cho trần gian, mang đến cho người phàm thiên tai, bệnh tật, tử vong.
Người phàm không biết Ma Vương đáng sợ kia là do Luyến Thần Lucifinil sa đọa mà ra, sôi nổi dùng Satan để gọi Ma Vương ác nghiệt vô tình kia.
Lucifer tỏ vẻ: “Thật dễ nghe.”
So với cái tên “Finil” buồn nôn kia dễ nghe hơn nhiều.
Lucifinil, bình minh sớm mai.
Thượng Đế đã tự tay ném bình minh rực rỡ vào địa ngục, vì vậy Satan thấy đất đai đen tối phù hợp với anh hơn.
Thiên Đàng phát triển vô số năm, dưới sự quản lý của Lucifinil, đã có phố thương mại sầm uất, trường học Thiên Thần, thư viện, khu dân cư...
Nhưng địa ngục không có gì, chỉ có bóng tối vô tận, ma khí lượn lờ, còn có yêu tinh cấp thấp nằm úp sấp sinh tồn trong đất cằn cỗi.
Phút chốc Lucifer cũng không chịu nổi loại nghèo khó này, thứ nhất là hạ lệnh khai hoang thác đất, xây dựng cung điện.
Samael mở bản vẽ cho Lucifer, người đang ngồi trên ngai vàng đá quý, hắn nhìn qua: “Lucifer bệ hạ, ngài muốn cung điện có kiểu dáng này sao?”
Lucifer lười biếng ngước mắt lên, nhìn thấy kiến trúc gió thần thánh đơn giản trên Thiên Đàng, lập tức giơ tay lên tỏ vẻ từ chối: “Loại nhà dột nát này sống hơn vạn năm, đã sớm muốn phá hủy nó. Samael, tất cả chúng ta đều sa ngã và nên học cách tận hưởng cuộc sống.”
“Muốn lộng lẫy, xa hoa quý phái, có thể mở vũ hội ở bên trong mà không phải mở hội cầu nguyện, hiểu chưa?”
Samael gật đầu: “Tôi hiểu rồi!”
Samael lập tức đi làm.
Rất nhanh, dưới mệnh lệnh của Lucifer, địa ngục dần dần thay đổi. Cung điện tráng lệ mọc lên như nấm, đủ loại kiến trúc cũng làm xong. Trước đây ở Thiên Đàng Lucifinil đầu tư rất nhiều tiền xây dựng trường học và thư viện, các Thiên Thần nhỏ ngoại trừ ngày nghỉ thì mỗi ngày đều phải đi học, ngay cả một dịp vui chơi cũng không có, bởi vì đây được coi là lười biếng. Lần này Lucifer trọng điểm phát triển khu giải trí, tất cả sòng bạc quán bar đều mở ra, công viên giải trí của ác ma cũng nhất định phải có. Một chữ thôi, chính là chơi.
Làm việc điên cuồng mấy vạn năm, hiện tại Lucifer hoàn toàn không làm việc đàng hoàng, chậm rãi hưởng lạc. Mặc dù là Ma Vương nhưng địa ngục lại không có công vụ gì cần anh xử lý, mỗi ngày chỉ cần ăn uống phóng túng, phảng phất như nơi này mới là Thiên Đàng.
“Biết sớm thì đã sa ngã sớm hơn...” Lucifer nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, gối lên đôi cánh màu đen thật lớn, lười biếng quý khí nói không nên lời.
Anh nhắm mắt lại, ý thức dần dần chìm vào biển tri thức.
Biển tri thức là một bóng tối vô biên.
Biển tri thức của Luyến Thần Lucifinil từng tràn ngập ánh sáng. Nhưng sau khi sa ngã, nơi này đã bị bóng tối chiếm cứ.
Lucifer đột nhiên xuất hiện, hiện tại anh dùng hình thức tinh thần thể tồn tại, không mục đích đi trong bóng tối.
Đi một đoạn đường, anh dừng bước, nhìn thấy ánh sáng duy nhất phía trước.
Thiên Thần ôm đầu gối ngồi ở một góc, sáu cánh chim trắng tinh khép lại trước người, che chở khuôn mặt.
Lucifer đi vài bước, từ trên cao nhìn xuống đứng trước mặt cậu, cúi đầu chậm rãi mở miệng: “Không dám gặp anh?”
Cánh chim không nhúc nhích.
Lucifer nhếch môi: “Luyến Thần lớn lên dũng cảm, Thái Tử Lucifinil, cái gì khiến em nhát gan như thế, ngay cả dũng khí đối mặt với anh cũng không có?”
Giọng nói nhẹ nhàng và cẩn thận truyền đến từ đôi cánh: “Anh là ai?”
Giọng điệu Lucifinil tràn ngập bất an.
Cậu còn nhớ rõ, cậu rơi từ trong hỗn độn xuống, suốt chín ngày chín đêm.
Mong muốn được Thượng Đế kéo một chút.
Nhưng Thượng Đế đã không.
Cuối cùng trái tim chết lặng, tuyệt vọng, hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Sau đó tỉnh lại trong địa ngục, không phải là cậu.
Ý thức của cậu bị bóng tối bao phủ, thống khổ với tuyệt vọng bao trùm lên ánh sáng biển tri thức đến tối tăm mù mịt, cậu bị ép vào trong góc, gần như không có chỗ đứng. Tinh thần và thể xác như bị một luồng lực lượng lớn mạnh khác vững vàng áp chế, làm cậu chỉ có thể bị nhốt trong biển tri thức, có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ bên ngoài, nhưng lại không có cách nào khống chế thân thể.
Cậu thấy Thiên Thần sa ngã mắt đỏ tóc đen mở mắt ra, thay thế cậu khống chế khống chế thân thể này, làm ra rất nhiều chuyện ở địa ngục.
Lucifinil là Thiên Thần thánh quang sáu cánh, đối với bóng tối không biết làm sao. Thiên Thần sa ngã thay thế cậu lại thành thạo với bóng tối, cậu nhìn Thiên Thần sa ngã kia xưng vương ở địa ngục, tuyển ra bảy tội lỗi, xây dựng vô số kiến trúc cung điện... Mọi thứ đang dần đi vào quỹ đạo.
Nhưng đó là ai vậy?
“Bọn họ gọi anh là Lucifer bệ hạ.” Lucifer cười khẽ, “Cái tên này là em giao cho anh, Lucifinil.”
Lucifinil ngẩn ra.
Trong sự tuyệt vọng trên Thiên Đàng, cậu đã từ bỏ tên của Thượng Đế cho cậu và đổi tên thành Lucifer.
Nhưng đó chỉ là... Trong cơn tức giận.
Niềm kiêu ngạo của cậu không cho phép cậu quỳ xuống với người trần, vì vậy lần đầu tiên cậu đã nổi loạn chống lại Thượng Đế.
Nhưng dù sao cũng là mấy vạn năm làm bạn, mấy vạn năm tín ngưỡng...
Cậu không nghĩ thật sự Thượng Đế sẽ tuyệt tình như vậy, đánh cậu bị thương nặng rồi rơi vào địa ngục.
Điều kỳ lạ là... Rõ ràng là một chuyện làm cho cậu đau lòng, hiện giờ nhớ tới, lại không cảm giác được đau lòng, là có chút buồn vô cớ như mất gì đó.
Lucifer nói, “Lucifinil, anh là em.”
Lucifinil thì thầm hỏi: “Có phải anh là tâm ma* của em không?”
(*) Chỉ các ma phiền não như tham dục, dâm dục... có sức dẫn dắt con người đi vào đường tà ác.
“Tâm ma?” Lucifer giống như nghe được cách nói thú vị gì đó, gật gật đầu, “Cũng có thể nói như vậy.”
“Anh đã sớm tồn tại trong biển tri thức của em rồi.”
Lucifer xoay người, nhìn bóng tối mênh mông vô tận: “Trước kia chỗ này cũng không phải như vậy, có ánh sáng chói mắt, anh chỉ có thể giống như em bây giờ, sinh tồn ở trong góc.”
Lucifinil không thể tin được: “Khi nào em...”
Cậu tràn đầy ánh sáng, lòng không tạp niệm, hoàn toàn tuân thủ bảy đức tính tốt, hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Tại sao... Sẽ có tâm ma?
“Anh biết, em rất hoàn mỹ, thời thời khắc khắc đều theo đuổi hoàn mỹ.” Lucifer thương xót nhìn cậu, “Nhưng không ai có thể duy trì hoàn mỹ, Thượng Đế cũng có lúc phải ngủ, cũng có sai sót nhỏ, không hiểu sao không nói lý lẽ, em lại khắt khe với mình hơn so với Thần, không mệt sao?”
“Em không ——”
“Em mệt mỏi, em rất mệt mỏi, bằng không sẽ không có anh tồn tại.”
“......”
“Tất cả áp lực, mệt mỏi, dày vò, xúc động muốn từ bỏ, tất cả những cảm xúc tiêu cực là chất dinh dưỡng của anh. Nhưng thật sự em có kỷ luật tự giác làm cho Thượng Đế cũng thán phục, trong hàng chục ngàn năm, cảm xúc tiêu cực của em chỉ có một chút nhỏ, anh cũng không ra hồn.”
“Cho đến lần này, Thượng Đế cho em sự áp bức, đau đớn, hận thù, tuyệt vọng, và sự sụp đổ của tín ngưỡng.”
“Anh mới trở nên lớn mạnh như vậy.”
Lucifer nửa ngồi xổm xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi cánh run rẩy của Lucifinil, giọng điệu trìu mến: “Không cần sợ anh làm tổn thương em, hoàn toàn ngược lại, em không muốn đối mặt với bóng tối, anh sẽ thay em đối mặt, em không chịu nổi đau đớn, anh sẽ thay em chịu. Em có thể đối xử với anh như nhân cách thứ hai của em.”
“Anh sinh ra là vì bảo vệ em, Lucifinil.”
“Hiện tại, em nguyện ý gặp anh chưa?”
Cánh bị đầu ngón tay ác ma sờ đến ngứa ngáy, Lucifinil im lặng một lát, chậm rãi mở cánh chim trắng nõn ra, thu về sau lưng.
Thiên Thần tóc vàng ôm đầu gối dần dần nâng đôi mắt vàng rực rỡ như ánh nắng mặt trời lên.
Ánh sáng yếu ớt chiếu sáng bóng tối rộng lớn hơn xung quanh, nhưng vẫn không thể bỏ qua ánh sáng của cậu. Dung nhan tái nhợt xinh đẹp, lông trắng nhẹ nhàng chạm đất, lộ ra như viên ngọc lưu ly yếu ớt dễ vỡ.
Ác ma ngồi xổm trước người cậu với đôi mắt đỏ tóc đen, cánh chim thật lớn buông xuống phía sau. Khuôn mặt tuấn mỹ hơi rũ xuống, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt Thiên Thần.
Dung nhan giống hệt nhau như Thiên Thần song sinh.
Nhưng là một linh hồn với hai mặt ánh sáng và bóng tối.