Dưới đáy biển màu xanh ngợp trời kín đất, có một tia lửa đỏ yếu ớt chạy xuyên qua mặt nước biển.
Thần Olympus ngoại trừ bản thân Venus có thuộc tính đi biển, hoặc là có sức mạnh cường đại đủ để bỏ qua sự khó chịu, đều rất khó thích ứng với hoàn cảnh đáy biển. Trong đó Thần lửa Hephaistos là không thích ứng nhất, nước lửa không hợp, nước biển là kẻ địch của hắn, hắn đi lại trong đó, giống như người cá đi trên bờ, giẫm lên mũi đao.
Hephaistos đi từng bước về phía hoàng cung, bước chân gian nan mà kiên định.
Toàn bộ Olympus, chỉ có một mình hắn đi sâu xuống đáy biển, cố gắng đưa Venus trở lại.
Venus bị Poseidon bắt đi trong mười năm, và thật sự Hephaistos đứng ngồi không yên ở Olympus. Nghe nói tính cách Hải Hoàng vui buồn thất thường, tâm tình không ổn định, còn có vô số tình nhân. Venus yếu ớt như vậy, nếu ở chỗ Hải Hoàng chịu tủi thân thì làm sao bây giờ?
Hắn nghĩ muốn buông tay, nhưng Venus không có tin tức gì, làm hắn luôn không yên lòng.
Trong mười năm qua, Hephaistos như mất hồn mất vía trên núi, ngay cả Cupid cũng không nhìn nổi.
“Cha, nếu cha đã không bỏ được ba như vậy, tại sao lại ly hôn với ba?” Cupid hỏi, “Trước đây mỗi lần ba con đi tìm chú Thần rượu và Hermes, cha đều không vui, nhưng con hỏi cha có muốn dùng mũi tên bắn trúng ba để cho ba chỉ yêu cha thì cha lại từ chối. Con không hiểu, cha yêu ba mà lại không biết tranh thủ sao?”
Hephaistos lắc đầu: “Cupid, đó không phải là tình yêu.” Hơn nữa, ba con yêu cha cũng vô ích.”
Bởi vì tình yêu và ham muốn tình dục Venus đều tách biệt. Ngay cả khi cậu thực sự yêu một ai đó, cậu vẫn sẽ có quan hệ với những người khác. Và Hephaistos với tư cách là một vị thần có quan niệm gần gũi với các thế hệ sau, yêu Venus, bất kể như thế nào cũng sẽ sinh ra ghen tuông không thể khống chế, nhưng hắn không có cách nào để làm gì với thần tính của Venus.
Yêu vị Thần tình yêu là sẽ rất mệt mỏi, bất kể là chuẩn bị bao nhiêu tâm lý, sẽ sợ sự tuyệt vọng mãi mãi của cuộc sống vĩnh hằng.
Cả Dionysus và Hermes đều thấy rõ ràng, vì vậy họ sẽ không có hành động chân thành với Venus.
Họ biết kế hoạch Hephaistos đi đến Hải Giới, tất cả đều ngưỡng mộ lòng can đảm của hắn.
“Anh điên à? Thực lực của Hải Hoàng còn cường đại hơn so với Thần Vương Zeus, lúc hắn mang Venus từ núi Thánh đi, ngay cả Thần Vương cũng không có biện pháp ngăn cản, anh có bản lĩnh gì mang cậu ấy từ Hải Giới về? Anh đi chịu chết à?” Hermes giật mình nói.
Dionysus tỏ ra không đồng ý: “Venus xinh đẹp như vậy, nhất định Hải Hoàng sẽ rất cưng chiều cậu ấy. Anh đi một chuyến còn không tính toán cho tốt, không sợ không về được hả?”
Hephaistos im lặng một lúc rồi nói, “Không thể quay lại thì không thể quay lại.”
Venus có thần tính của mình, và Hephaistos cũng có thần tính của riêng mình. Thần tính của hắn nóng bỏng như lửa, tình yêu của hắn như con thiêu thân lao vào lửa vậy.
Tự chuốc lấy thất bại.
Sắp tới rồi.
Hephaistos đến cung điện nguy nga lộng lẫy thì bị vệ sĩ canh cửa ngăn lại: “Cậu đến từ đâu?”
“Tôi là Thần lửa Hephaistos, thỉnh cầu gặp mặt Hải Hoàng.”
Thần lửa là một trong mười hai vị Thần của Olympus, có tiếng xấu đến đâu, địa vị cũng nằm ở đó. Vệ sĩ không dám lề mề, đi vào thông báo cho Hải Hoàng.
Chỉ chốc lát sau, vệ sĩ đi ra, bảo Hephaistos vào.
Trong điện lớn trống trải, Hephaistos gặp được vị Hải Hoàng.
Trong điện chỉ có hai vị thần bọn họ. Người đàn ông tóc đỏ đứng ở phía dưới, ngẩng đầu nhìn lên, hai nắm đấm siết chặt tiết lộ sự khẩn trương của hắn. Người đàn ông tóc xanh trên ngai vàng đang chống đầu, tư thế biếng nhác, nghe được bước chân của Thần lửa, mới mở đôi mắt băng xanh kia ra, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Ngoại hình Thần minh đều rất trẻ, nhưng có khi vai vế lại kém một thế hệ.
Hephaistos cúi đầu, tay trái đặt ở vai phải để hành lễ: “Hephaistos bái kiến Hải Hoàng bệ hạ.”
Poseidon không mở miệng, chờ Hephaistos nói chuyện.
Hephaistos đứng dậy: “Hải Hoàng bệ hạ, tôi đến để mang vợ tôi về.”
Lúc này Poseidon mới lười biếng mở miệng: “Hải Giới không có vợ của Thần lửa.”
Hephaistos nói: “Là Venus-”
“Venus là Hải Hậu của biển, có liên quan gì đến cậu?” Poseidon ngắt lời hắn.
Hephaistos nhìn thẳng vào anh: “Xin ngài hãy cho tôi nhìn cậu ấy một chút.”
“Nhìn một chút?” Poseidon cười nói, “Có thể.”
Anh giơ tay lên liền hóa ra một gương nước.
Trong gương nước, mỹ nhân tóc vàng da trắng tuyết dựa vào lồng giam màu vàng quấn quanh hoa hồng, toàn thân bị dây leo trói chặt, ngay cả cánh môi đỏ tươi cũng cắn một cành dây leo, bị chặn đến không thể lên tiếng. Dưới thắt lưng bị một luồng hơi nước ngăn cản, ở trong gương nước không nhìn thấy, nhưng nhìn thân thể chàng trai run rẩy phiếm hồng... Hiển nhiên cũng bị nhét đồ vật.
Gương nước chỉ xuất hiện trong nháy mắt, lập tức vỡ vụn, thật sự chỉ để cho Hephaistos nhìn một chút.
Cái liếc mắt này, khiến hai mắt Hephaistos đỏ thẫm, tức giận không thể kìm hãm: “Ông lại làm nhục cậu ấy như vậy!”
Một ngọn lửa công kích lập tức không khống chế được quăng về phía Poseidon, Poseidon hơi giơ tay lên, thoáng cái hóa giải, còn trả lại gấp mấy lần. Hephaistos nằm trên mặt đất nhổ ra một ngụm máu tươi.
Chỗ này là đáy biển, ngọn lửa của hắn không phát huy được. Cho dù cứng đối cứng trên đất liền, hắn cũng không phải là đối thủ của Hải Hoàng.
Hắn... Quá yếu.
“Làm nhục?” Poseidon nhẹ xùy một tiếng, “Hình như cậu cưới em ấy hai trăm năm rồi hả? Thậm chí cũng không biết em ấy thích cái gì trên giường. Thật sự là đau lòng Venus của tôi, Thần trên núi Olympus đều không hiểu phong tình, khó trách cho tới bây giờ Thần tình yêu cũng không được thỏa mãn.”
Poseidon đứng dậy từ ngai vàng, bước xuống bậc thang từng bước một, đi đến trước mặt Hephaistos ngồi xuống.
“Chăm sóc một bông hồng đòi hỏi sự dịu dàng và tôn trọng. Nhưng hoa hồng có gai, muốn thuần hóa một bông hồng thì phải rút gai của nó, cần có nhíp và kéo. Cậu không nỡ xuống tay, làm sao có thể trách nó đâm cậu chứ?”
Ngón tay của Hephaistos siết chặt, nhưng không có sức mạnh để chống lại: “Yêu cậu ấy sẽ không cam lòng làm tổn thương cậu ấy!”
“Làm sao cậu biết Venus sẽ không thích 'tổn thương' này?” Mắt Poseidon rũ xuống, “Tôi thấy em ấy rất thích, lâu như vậy, em ấy cũng không chán tôi.”
Hephaistos cắn răng không nói nên lời. Hắn nghĩ rằng Venus không thể chống lại và cũng không thể thoát ra.
Poseidon đứng dậy, nhìn hắn từ trên cao: “Bây giờ cậu quá yếu, chờ đến ngày cậu có tư cách đối mặt với bản vương thì hãy đến nói chuyện về Venus.”
“Đương nhiên, nhất định em ấy, vĩnh viễn, thuộc về biển khơi.”
Hephaistos rời khỏi hoàng cung, thân thể còn có chút run rẩy.
Venus... Hắn để trong lòng một ngón tay cũng không dám chạm, lại bị Poseidon đối đãi như vậy.
Mà hắn yếu ớt đến mức thậm chí không có biện pháp cứu cậu về.
“Cái gì mà Hải Hoàng, cũng chỉ là kẻ ti tiện bỉ ổi!” Hephaistos không thể tưởng tượng Venus đã bị tra tấn như thế nào khi hắn không biết.
Hắn muốn trở nên mạnh mẽ để đủ khả năng bảo vệ Venus.
Nhưng... Có cách nào đâu?
“Lời này ngài nói thật bất công.” Một giọng nữ dịu dàng truyền đến.
Hephaistos ngẩng đầu lên thì thấy Nàng Tiên đại dương Thetis đứng trước mặt hắn.
“Vị Thần tình yêu và vẻ đẹp vừa mới ra đời đã được Hải Hoàng bệ hạ chúng tôi nhìn trúng, vốn định cho cậu ấy ở Olympus đến hai trăm tuổi thì đón cậu ấy trở về đáy biển. Ngài có biết vì sao Hải Hoàng bệ hạ lại chậm chạp không đến không?” Thetis hỏi.
Hephaistos không biết.
“Xem ra đúng là Zeus không nói tin tức cho các người biết.” Thetis thở dài, “Hệ Thần Bắc Âu bị diệt, bệ hạ cùng chúng tôi chống cự gần ba trăm năm mới tránh được đại nạn cho Hy Lạp. Nhưng thật không may, chúng tôi đã phải trả giá cho sự sụp xuống của Atlantis. Thân Hải Hoàng bệ hạ là vị Thần bảo vệ Atlantis, vận dụng thần lực của mình biến toàn bộ thành phố của loài người thành những tiên cá, để họ cũng có thể sống sót dưới đáy biển.”
“Vị lãnh tụ như vậy, tôi không cho phép người khác bôi nhọ hắn.”
Hephaistos ngẩn người cho đến khi Thetis rời đi, hắn đã không hoàn hồn rất lâu.
Thời điểm hắn không biết, thế mà đã xảy ra một trận đại nạn đủ để tiêu diệt toàn bộ hệ Thần?
Trong khi Olympus cười nói vui vẻ, ca múa om ả, Hải Hoàng đang dẫn cả Hải Giới chống lại nguy cơ đến từ hệ Thần nước ngoài.
Nghe Thetis nói, Zeus cũng biết chuyện này, nhưng hắn chưa từng nhắc tới.
Hephaistos biết mấy năm nay Zeus bị sắc đẹp mê hoặc, trở nên không đáng tin cậy, nhưng không biết hắn có thể không đáng tin cậy đến mức này.
Toàn bộ núi Thánh, thậm chí cả an nguy của Hy Lạp, lại không được Zeus đặt ở trong lòng chút nào.
Thần Vương đời thứ ba cũng nên bị lật đổ.
Trong nháy mắt, đáy lòng Hephaistos xẹt qua dã tâm trước nay chưa từng có.
Hắn cũng không nổi lên mặt biển trở về núi Thánh, ngược lại xoay người đi tới đáy biển xa xôi.
Ảnh hưởng của sự sụp đổ một hệ Thần là rất lớn. Khi Chư Thần ngã xuống, thần lực không có chủ trên chiến trường sẽ bay tứ phía, nếu có thể hấp thu thần lực kia, thực lực sẽ tăng lên đáng kể.
Nhưng rất ít thần minh vượt qua được biên giới để sửa mái nhà dột.
Bởi vì mức độ nguy hiểm của chiến trường chính là chín phần chết một phần sống. Rất có thể không có được bất kỳ cái gì tốt, ngược lại thành đất chôn mình.
Hephaistos vẫn không chút do dự.
Nếu không thể mạnh lên, không bằng cứ gục ngã.
Dây leo trên người và cành hoa trong lồng giam như hòa làm một thể, nở ra một đóa hoa hồng diễm lệ tên là Venus.
Cậu đã không nhớ rõ bị giam bao lâu, đáy biển không phân biệt được thời gian, dưới sự dày vò, trong nháy mắt cũng là vĩnh hằng.
Trong lúc hoảng hốt, cậu nghe thấy tiếng của Poseidon.
“Ô...” Môi răng cắn dây leo, hoa hồng đáng thương chỉ có thể cúi đầu phát ra nức nở.
Poseidon không có trở ngại nào đi qua lồng giam - Lồng giam do chính anh hóa ra, anh có thể tự do ra vào, Venus thì có chạy đằng trời.
Vị thần tóc xanh cúi xuống, thương tiếc hôn lên nước mắt trên khuôn mặt Venus.
Venus mở đôi mắt xanh biếc, dùng ánh mắt năn nỉ anh buông dây leo ra.
Trói lâu như vậy, trên người cậu rất đau!...”
Hơn nữa dây leo còn lâu mới đủ, hoàn toàn chỉ kích phát dục vọng của cậu lại không cho cậu thỏa mãn hoàn toàn... Nếu như có thể cởi trói, Venus sẽ lập tức nhào vào trong ngực Poseidon.
Kể từ khi Poseidon trở nên lạnh lùng, Venus biết rằng vị Thần biển dịu dàng là giả mạo. Hải Hoàng háo sắc thật sự kỳ kỳ quái quái, nhiệt tình chơi các loại thủ đoạn, nhiều lần đều không chịu cho cậu một cái thoải mái, phải bức điên xong mới chịu cho cậu, mà những lần đó sung sướng hơn trước trăm ngàn lần.
Thủ đoạn như vậy cậu chưa từng nghe thấy trên núi Thánh, nhưng không thể không thừa nhận, dục vọng của cậu ở trong tay Hải Hoàng được phóng thích vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi lần còn có thể cho cậu đủ cảm giác mới mẻ.
Đó là điều mà Hephaistos, Hermes hay Dionysus đều không thể làm được.
Trong lúc vô tình, Venus vừa sợ hãi thủ đoạn của Poseidon, vừa không tự giác sinh ra chờ mong cùng ỷ lại đối với anh, thế mà không sinh ra cảm giác chán ghét.
Poseidon lấy dây leo trong miệng Venus, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu.
Ngay sau khi Venus có thể nói chuyện, cậu nói, “Làm ơn, thả tôi ra.”
Poseidon vuốt ve cằm cậu, tay kia rút ra một dây leo dính hoa: “Chỉ lấy cái này thôi.”
Venus hừ nhẹ một tiếng, chống vào lan can màu vàng sau lưng, nghe Poseidon ở bên tai thấp giọng nói.
“Tôi sẽ thay thế.”
“...... Ngài muốn để tôi làm Succubus sao? Hải Hoàng bệ hạ?.”
Điều này cũng quá bị động!
Thân là Thần tình yêu, cho dù thừa nhận từ một phía, Venus nhiệt tình phóng khoáng luôn có thể dễ dàng khống chế nhịp điệu. Nhưng đối mặt với Poseidon, mỗi lần cậu đều hoàn toàn bị khống chế. Cậu thử chống lại cũng không thành công, dứt khoát buông tha giãy dụa.
Dù sao thoải mái là được.
“Vừa rồi có một vị thần tới tìm em.” Poseidon không nghe lời cậu, tự làm chủ nhịp điệu, trực tiếp mở ra một đề tài khác, “Đoán xem là ai?”
“Hephaistos? A——” Vừa nói xong đã hung hăng bị dạy dỗ.
“Nghe Venus nhắc tới tên của người đàn ông khác, đúng là vẫn rất mất hứng.”
“Không phải anh đề cập trước à? Tôi làm gì sai chứ?” Venus hận không thể cắn anh một cái, đáng tiếc không có sức lực.
Làm sao có thể có một vị thần vô lý như vậy!
“Vừa đoán là trúng, tôi không vui.”
“...... Anh thật khó hầu hạ. Hephaistos là bạn tôi, hắn lo lắng cho tôi cũng đúng.”
“Ồ, cho nên em có muốn cùng hắn trở về không?” Poseidon giấu đôi mắt nguy hiểm, dịu dàng hỏi người yêu của anh.
Venus im lặng.
Tuy lúc tên biến thái này đi cậu rất muốn chạy trốn, nhưng mà... Trở về núi Thánh, thì không ai có thể làm cho tình dục của cậu phóng thích triệt để như vậy.
Thật khó lựa chọn.
Sự do dự của Venus là câu trả lời tốt nhất cho Poseidon.
Vì vậy, Poseidon trở nên dịu dàng hơn, đề tài càng thêm nhảy nhót: “Nghe nói em còn vì tìm lại hồn phách của Adonis mà dùng một đêm đổi với Hades?”
Sống với Tử Thần trong vài trăm năm, Thanatos có nỗi sợ hãi xã hội thì cũng đủ để Poseidon cạy thông tin mà hắn biết ra khỏi miệng.
“...... Chuyện gì xảy ra vậy?”
Poseidon đến gần cậu, nâng cằm cậu lên, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
“Thân mến, tôi có thể cho em tất cả mọi thứ trên đời, chỉ cần em muốn, chỉ cần tôi có, không có tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp có. Nhưng nếu như em lại dám dùng khuôn mặt này quyến rũ người khác đổi lấy cái gì... Tất nhiên tôi không muốn cắt mặt em, nhưng tôi sẽ móc mắt họ ra.”
Venus là một vị thần tốt bụng. Nói với cậu yêu một người không thể ngủ với người khác, cậu không hiểu được chút nào, cũng sẽ không làm theo. Nói với cậu rằng cậu dám lên giường với ai thì giết người đó, cậu lập tức có thể không trêu chọc người khác.
Uy hiếp hèn hạ? Có ích là được.
“...... Anh đừng quá đáng.” Đột nhiên Venus phản ứng lại, “Lúc trước biến thành Ares là anh?”
Hương vị li mít tựt Ares hải dương là dịu dàng và dữ dằn, mà hương vị đầu tiên của Poseidon là dịu dàng lại ác nghiệt, nhất thời cậu không liên hệ được với nhau. Nhưng hơn nữa bọn họ đều nhắc tới Adonis, Venus có chậm chạp đến đâu cũng hiểu.
“Cuối cùng em cũng phát hiện ra, Venus.” Poseidon mỉm cười, “Chẳng qua tôi cũng không oan uổng Ares chân chính. Đúng là hắn đã giết Adonis, tôi chỉ biến thành bộ dáng của hắn để cáo buộc tội ác hắn, ba trăm năm thuật cấm dục cũng là trừng phạt hắn giết Adonis.”
Venus vội vàng hỏi: “Mối quan hệ của anh với Adonis là gì? Sao anh lại ra mặt thay anh ấy?”
Poseidon lại nói, “Đủ rồi, đừng đề cập đến tên của những người đàn ông khác.”
“Nhưng...” Môi Venus lại bị Poseidon bịt kín.
Bây giờ Poseidon không có ý định nói cho Venus rằng anh là Adonis. Có ích lợi gì? Có được tình yêu của Venus không có nghĩa là có được dục vọng của Venus. Từ lâu Venus đã nói Adonis là tình yêu có một không hai của cậu, nhưng tình yêu không liên quan gì đến tình dục.
Venus yêu anh, nhưng vẫn muốn ngủ với người khác, Poseidon không thể chịu đựng được điều này.
Trước kia là anh không có biện pháp, về sau tuyệt đối anh sẽ không cho phép. Anh không chỉ muốn Venus mất đi cơ hội hành động như vậy, mà còn muốn ngay cả ý niệm như vậy Venus cũng sẽ không có.
Muốn vậy thì chỉ có thể lần lượt phá vỡ —— Tạm thời để Adonis thành tình yêu duy nhất của Venus, Poseidon muốn trở thành dục vọng duy nhất của Venus, cuối cùng hợp lại thành một.
Anh muốn khống chế hoàn toàn dục vọng của Venus, tặng cho cậu niềm vui vô hạn, để ngoại trừ anh thì Venus cũng không cách nào có được kinh nghiệm cực hạn sung sướng từ người khác, cả đời cam tâm tình nguyện chỉ ăn một món ăn. Mà quá trình thuần hoá này luôn khiến hoa hồng có chút chán ghét, không thích hợp làm ô uế nhân vật Adonis này.
Anh sẽ dành cho Thần tình dục sự thèm khát tối cao, và anh cũng sẽ gặt hái được tình yêu trung thành của Thần tình yêu.
Anh muốn độc chiếm Thần tình yêu xinh đẹp để đảo lộn vẻ đẹp của tất cả chúng sinh.
.....