Tử Thần Gõ Cửa Diêm Vương

Chương 92: Chương 92: Tự Cứu




Lucifinil được Thượng Đế sáng tạo ra, rót vào linh hồn, hình ảnh mở mắt ra nhìn thấy đầu tiên chính là vị thần kinh diễm nhìn vào mắt cậu, tán thưởng nói: “Hoàn mỹ.”

Hoàn mỹ.

Đó là từ đầu tiên Lucifinil được sinh ra trên thế giới.

Sau đó, Thượng Đế luôn ca ngợi cậu bằng từ này.

Thượng Đế nói, “Tôi đặt tên cho cậu là Luci, phong hiệu Finil, có nghĩa là bình minh sớm mai.”

“Lông của cậu mang theo ánh sáng của thánh, người mặc vinh quang, đồng hành với thần cho đến vĩnh hằng.”

Đó là một vinh dự mà Thượng Đế đã ban cho cậu.

Lucifinil có lòng kính ngưỡng với Thượng Đế, cậu vĩnh viễn đứng ở bên phải thần, nghe ý chỉ của thần, lại dùng hành động hoàn mỹ đạt được.

Đây là từ đầu tiên mà Thượng Đế đã ban cho cậu và cậu không thể phụ lòng.

Thượng Đế quy định bảy đức tính tốt là trinh tiết, siêng năng, hào phóng, khiêm tốn, nhẹ nhàng, kiềm chế và khoan dung. Nhìn như đơn giản nhưng toàn bộ Thiên Đàng lại không có một Thiên Thần nào có thể làm được hoàn toàn, ngoại trừ vị trưởng Luyến Thần cấp bậc sách giáo khoa kia.

Lúc đầu, các vấn đề quan trọng của Thiên Đàng được chia đều bởi bảy Luyến Thần, một tuần cho một chu kỳ. Lucifinil luôn hoàn thành công việc nhanh chóng và tốt nhất. Các Luyến Thần khác đều hoàn thành vào thứ bảy, và sẽ xuất hiện rất nhiều sai sót, Lucifinil có thể giải quyết tất cả vào thứ hai, và hiệu quả luôn luôn chính xác. Cho dù hoàn thành trước thời hạn, mấy ngày còn lại cậu cũng tuyệt đối không nhàn rỗi, cậu ngại công việc của Luyến Thần khác quá chậm làm lãng phí thời gian, chủ động chia sẻ nhiệm vụ với các Luyến Thần khác, một tuần sắp xếp đầy đủ, ngay cả chủ nhật vốn là ngày nghỉ cũng bắt đầu xử lý công việc tuần sau trước.

Michael trợn mắt há mồm, khó có thể tin hỏi: “Thái Tử Lucifinil, ngay cả chủ nhật ngài cũng không nghỉ ngơi ư? Ngài không cảm thấy mệt sao?”

Lucifinil dùng bút lông phê duyệt công văn, mấy chồng núi nhỏ trên bàn đã xử lý xong, đang xử lý công văn. Dường như cậu không mệt mỏi, giọng nói bình tĩnh và nhẹ nhàng: “Siêng năng là một đức tính tốt, những ngày không làm việc là một tội lỗi không thể tha thứ.”

Michael: “...” Tất cả công việc đều bị Lucifinil cướp đi, đến nỗi bọn họ cả ngày không có việc gì làm, nhất định là đang phạm tội lỗi.

Cũng may Lucifinil lại bổ sung một câu: “Tôi chỉ nghiêm khắc với kỷ luật, sẽ không yêu cầu các cậu giống như tôi.”

Sau tất cả, trong số rất nhiều sáng tạo của Thượng Đế, Lucifinil là Thiên Thần duy nhất được ca ngợi là hoàn hảo, được Thượng Đế coi trọng và nuông chiều nhất.

Lucifinil cảm thấy mình cũng nên làm tốt hơn các Thiên Thần khác.

Không, cậu phải làm tốt nhất có thể.

Michael: “... Cảm ơn sự khoan dung của ngài.”

May mắn trong bảy đức tính tốt còn có hai điều nhẹ dàng và khoan dung. Lucifinil đối với ai cũng nhẹ dàng và khoan dung, duy chỉ có hà khắc với mình. Những Thiên Thần khác phạm sai lầm cậu chưa bao giờ trách móc, chỉ dịu dàng dạy dỗ, mà chính cậu... Không bao giờ được phạm sai lầm.

Michael tự hoàn thành toàn bộ công việc phải chậm trễ đến tối thứ bảy, giữa chừng luôn không nhịn được mò cá lười biếng. Thiên Thần cũng sẽ mệt mỏi, nhưng quả thật Thái Tử Lucifinil là một cỗ máy làm việc vĩnh viễn không ngừng nghỉ, còn là một cỗ máy chưa bao giờ phạm sai lầm trục trặc.

Làm sao một Thiên Thần có thể thích làm việc? Michael không thể nghĩ ra.

Ngay từ đầu bọn họ lo lắng sợ Lucifinil mệt mỏi hỏng mất, nhưng hình như một chút Lucifinil cũng không biết bộ dáng mệt mỏi, ngay cả Thượng Đế cũng thán phục cậu cần cù chăm chỉ, cẩn thận.

Trưởng Luyến Thần kiêu ngạo được Thượng Đế khen ngợi khẽ nhếch môi dưới, tựa như là vui vẻ, nhưng rất nhanh đã rũ mắt dịu dàng nói: “Chủ Thần, Lucifinil chỉ là cảm thấy cần cù có thể bù siêng năng.”

Khiêm tốn cũng là một trong bảy đức tính tốt, trái ngược với kiêu ngạo của Lucifinil, nhưng cậu vẫn chọn tuân theo đức tính tốt. Bởi vì đó là yêu cầu của Thượng Đế.

Các Luyến Thần khác: “...” Cậu kém cỏi ở đâu? Đúng là cậu không thể không hoàn hảo hơn, được chứ? Khiêm tốn quá mức cũng là một loại kiêu ngạo!

Dần dần, tất cả mọi người mặc định giao phần lớn công việc cho Lucifinil, mặc định cậu chưa bao giờ cần nghỉ ngơi, một lòng cống hiến vì vương quốc Thiên Đàng.

Bởi vì đó là Lucifinil, cậu yêu công việc, cậu không biết mệt mỏi, nhất định cậu có thể làm tốt, cậu chưa bao giờ phạm sai lầm.

Chỉ có Lucifer biết, đâu phải Lucifinil không có sai lầm, đâu phải không cần nghỉ ngơi. Vô số lần sau đêm khuya, không biết bao nhiêu lần trưởng Luyến Thần mệt mỏi vì cường độ làm việc cao mà tinh thần căng thẳng đến suy yếu, cũng không biết là viết cái bùa quỷ gì, còn phải để anh đi ra xử lý cục diện rối như tơ vò, để Lucifinil ngủ một giấc thật tốt.

Lucifinil luôn không quan tâm chính mình, nhưng lại rất tốt với các Thiên Thần khác.

Linh thể Thiên Thần sẽ bị thức ăn gây ô nhiễm, vì vậy Thiên Đàng cấm các Thiên Thần ăn. Nhưng thức ăn quá ngon, đặc biệt là Thiên Thần nhỏ không thể quản lý miệng, luôn luôn lén lút ăn. Lucifinil bắt được rất nhiều Thiên Thần ăn vụng, nhiều đến nỗi phòng tạm giam cũng không chứa nổi, dứt khoát đề nghị với Thượng Đế buông lỏng ràng buộc, đổi “nhịn ăn” thành “tiết chế“.

Cậu sẽ không vì chính mình mà cầu nguyện sự cho phép của Thượng Đế, nhưng cậu sẽ cầu xin sự tha thứ của Thượng Đế cho các Thiên Thần.

Hiếm khi Lucifinil cầu xin Thượng Đế thứ gì, vì cậu luôn vâng lời. Thượng Đế không thể không đồng ý với yêu cầu nhỏ của Luyến Thần được yêu thương nhất.

Vào ngày sửa đổi quy định này, toàn bộ Thiên Đàng đều ăn mừng. Trùng hợp với sự xuất hiện của ngày trẻ em Thiên Đàng, lễ hội này có nhiều hơn một phần quà so với trước - Các Thiên Thần nhỏ trong trường được chia kẹo. Kẹo là Lucifinil tự phát ra, mỗi Thiên Thần nhỏ một viên, không thể ăn nhiều, nếu không chính là mạo phạm “tiết chế“.

Nhưng trẻ em rất thích ăn kẹo, lần đầu tiên chúng nó có thể ăn kẹo ngọt ngào trên Thiên Đàng, mút ngón tay lưu luyến. Bọn nó vây quanh Lucifinil, giọng sữa ngô nghê xin cậu cho thêm một viên nữa, một đôi mắt ngây thơ đơn thuần lại tràn ngập khát vọng. Trưởng Luyến Thần dịu dàng lại bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn rải xuống một trận mưa kẹo.

Những đứa trẻ reo hò vui mừng cướp kẹo. Khi chỉ còn lại cái kẹo trái cây cuối cùng, một Thiên Thần Nhỏ nhặt nó lên từ mặt đất, nhưng không lấy nó cho mình mà Thiên Thần nhỏ đi tới trước mặt Lucifinil, mở lòng bàn tay rồi nhìn cậu nói: “Thái Tử Lucifinil, ngài cũng nếm thử hương vị kẹo đi, nó rất ngọt.”

Lucifinil nhìn viên kẹo kia rất lâu, vươn tay, lại chỉ sờ sờ đầu Thiên Thần nhỏ: “Con ăn đi, kẹo chính là cho Thiên Thần nhỏ ăn.”

Cậu không phải một đứa trẻ, một Luyến Thần phải làm gương, và cậu đã yêu cầu Thượng Đế để từ bỏ các quy tắc “nhịn ăn” cho các Thiên Thần, nhưng cậu vẫn phải tuân theo ý nghĩ của Thượng Đế.

Thiên Thần nhỏ nghiêng đầu, nhìn kẹo trong tay, chỉ cảm thấy đúng là Thái Tử Lucifinil rất lợi hại, thế mà có thể chống cự được sự hấp dẫn của kẹo.

Khi đó Lucifer cười nhạo: Miệng nói một lời lòng nghĩ một nẻo, rõ ràng rất muốn ăn.

Đáng tiếc anh chỉ là một chút bóng tối yếu ớt, cũng không thể khống chế thân thể, cướp kẹo của đứa trẻ ăn.

Sau đó đến địa ngục, trong công viên giải trí mới xây dựng, đám ác ma nhỏ vây quanh Lucifer đưa kẹo mút, đã được Lucifer không chút khách khí tiếp nhận.

Mỗi ngày anh đều ăn kẹo, ăn đến Lucifinil sắp bị ngọt chết.

Lucifinil bị ngọt đến ngấy, nhẹ nhàng phàn nàn: “Có phải anh là một đứa trẻ không?” Rất thích kẹo.

Lucifer thờ ơ trả lời: “Là cho Thiên Thần nhỏ này ăn.”

Lucifinil im lặng trong chớp mắt, minh oan cho mình: “Em là Luyến Thần.”

Từ khi sinh ra cậu đã là Luyến Thần, mang kỳ vọng với trách nhiệm, rất nhiều chuyện cậu cũng không nên làm.

“À.” Lucifer xấu xa liếm một góc kẹo mút, như là trả thù làm cho Lucifinil cảm thấy ngấy, “Muốn ăn kẹo vị chanh ư, Thiên Thần nhỏ?”

Lucifinil: “...” Rõ ràng Lucifer cũng chán, loại hành vi đánh địch một nghìn tự tổn một nghìn này có ý nghĩa gì chứ?

“Nếu như không phải em áp lực quá mức, anh cũng sẽ không phát tiết quá đáng như vậy.” Lucifer như trừng phạt cũng như một lời nhắc nhở, “Thiên Thần Nhỏ của anh.”

......

Lucifinil không thể nói là hoàn hảo.

Cần phải nói rằng cậu đã ngụy trang quá hoàn hảo, lừa dối các Thiên Thần, lừa dối Thượng Đế, lừa dối chính mình.

Nhưng cuối cùng không thể lừa được một nhân cách khác.

Đó là nửa người hiểu rõ nhất về cậu.

Lucifinil bị trói buộc bởi từ “hoàn mỹ” trong suốt cuộc đời của mình. Thượng Đế ca ngợi cậu như vậy, Thiên Thần nghĩ như vậy về cậu, và các tín ngưỡng trên thế gian cũng đối xử với cậu như vậy. Khi chính cậu đều cảm thấy mình không hoàn mỹ là một loại sai lầm, một loại tội lỗi, đó chính là một hồi mua dây buộc mình.

Không ai có thể kéo cậu ra khỏi kén, kỳ vọng quá cao sẽ chỉ làm cho cái kén ngày càng dày.

Lucifer muốn cậu phá kén thành bướm, phá vỏ mà ra. Lucifinil cũng không ngu xuẩn, chỉ là rơi vào một loại tư duy cực đoan. Chỉ cần có thể tiếp nhận mình không hoàn mỹ, cậu có thể thở một hơi thật sâu, không cần sống mệt nhọc áp lực như vậy. Cậu được sinh ra với từ trói buộc, do đó khó có thể nhận ra những sai lầm trong nhận thức của mình, miễn là người khác kéo một chút, cậu đã có thể được giải thoát.

Nhưng không ai nhắc nhở cậu. Cho dù là Thượng Đế, Thiên Thần, con người hoặc bất kỳ chủng tộc nào khác, người ta tin Lucifinil hoàn hảo.

Không ai có thể cứu cậu, và Thượng Đế cũng vậy.

Sau đó, cậu tự tuyên bố mình vô tội.

Không nhất thiết phải nhờ người khác giúp đỡ. Cậu có thể tự nghĩ ra.

Đó là một công cuộc tự cứu mình.

Ánh mắt Lucifinil rơi xuống cánh tuyết trắng của mình.

Cậu thừa nhận Lucifer rất hiểu cậu, cái gì cậu cũng không lừa được Lucifer, ngay cả cảm xúc tự chán ghét cũng bị nhận thấy.

Sau khi biết Lucifer tồn tại, đúng là cậu có bị đả kích hủy diệt —— Điều đó có nghĩa là cậu biết mình có rất nhiều điểm không hoàn mỹ, cậu cảm thấy mình tràn ngập tội ác.

Bảy tội đã được Lucifer gánh vác nhưng cảm giác tội lỗi lại không cách nào rời đi.

Nhưng cậu vẫn còn một chút hạnh phúc.

Trên thế giới này có một tồn tại khác, có thể nhìn thấu ngụy trang của cậu, cậu cũng không cần nhẫn nhịn vất vả như vậy, cảm thấy mệt mỏi như thế. Bị sinh vật khác triệt để nhìn thấu, không chỗ che giấu, kỳ thật là một chuyện rất đáng sợ, nhưng cậu lại không cần đề phòng quá nhiều, có thể yên tâm giao lưng cho tồn tại kia.

Bởi vì người tri kỷ này, là chính cậu.

Nhưng lại không giống nhau, có ý thức khác nhau của chính bản thân. Họ dựa vào nhau, họ sưởi ấm cho nhau, họ hiểu và tin tưởng nhau nhất, tất cả mọi thứ có thể tự cung tự cấp.

Cậu có thể tự an ủi bản thân và được giải phóng tinh thần.

Cũng có thể loại bỏ hai từ giữa, đạt được sự thoả mãn trên cơ thể.

Vừa rồi, Lucifer tuyên bố cậu vô tội, để cho cậu lấy lại tự tôn kiêu ngạo, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, Lucifinil cảm giác trong lòng nhẹ nhàng, bị thứ gì đè lên cho tới nay như rời đi rồi.

Như gánh nặng ngàn cân, phóng thích theo thân thể.

Sau đó, ánh sáng của cậu không thể bị dập tắt.

Lucifer hài lòng nói: “Xinh đẹp.”

Không biết là khen Lucifinil đi ra khỏi khúc mắc, hay khen bộ dáng hiện tại của Lucifer.

Lucifinil bị một tiếng này gọi hồi phục tinh thần, nhanh chóng đỏ mặt: “Đổi thân thể lại đi...”

Căn bản cậu không cách nào đối mặt với bộ dáng hiện tại của mình. Nhất là Lucifer còn đặt một tấm gương trước giường.

Lucifer cười khẽ: “Không đổi.”

“...” Lucifinil muốn dùng cánh chim che lấp thân thể, đột nhiên sửng sốt.

Lông lại chuyển sang màu đen.

Trong gương lại khôi phục thành ác ma tóc đen mắt đỏ.

Giống như Thiên Thần tóc vàng vừa rồi chỉ là một ảo giác.

Lucifer đã sớm dự liệu: “Lãnh địa ánh sáng trong biển tri thức đã mở rộng rất nhiều, em tranh giành chút hơi thở đã nhanh chóng đoạt đi địa bàn của anh.”

Lucifinil hơi giật mình, rũ mắt nói: “Quên đi...”

“Địa bàn đều cho anh, cũng không phải không thể.” Lucifinil nhẹ giọng, “Em không chán ghét anh. Anh đối xử tốt với em, em rất thích anh.”

Lucifer bất ngờ hỏi: “Thích đến nỗi linh hồn của em biến mất cũng được sao?”

Lucifinil chần chờ một lát, trả lời: “Chỉ cần anh đáp ứng em, sau khi em biến mất không được làm chuyện xấu, vậy cũng có thể.”

Lucifer không nói gì.

Một lần tư vấn tâm lý thì không thể để Lucifinil trở lại trạng thái đầu gió một lần nữa, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt trong nháy mắt, Lucifinil buông gánh nặng xuống, ánh sáng ở thời khắc đó ngang bằng với bóng tối.

Sau khi bình tĩnh lại, Lucifinil vẫn không tự tin. Có lẽ cậu nhận ra trước kia tự ép mình quá chặt, có một số việc không thể xem là tội lỗi, nhưng cậu vẫn chưa tìm được ý nghĩa tồn tại của mình.

Cậu đã từng vì Thượng Đế, vì Thiên Thần, để bảo vệ Thiên Đàng và tồn tại vì thế giới, đánh đâu thắng đó, một mình đảm đương một phía, nhưng không bao giờ nghĩ về bản thân.

Bây giờ mất đi tín ngưỡng với Thượng Đế, linh hồn đầy thương tích, ngược lại càng ngày càng ỷ lại dựa vào Lucifer bảo vệ cậu.

Nhưng càng ỷ lại Lucifer, Lucifinil lại cảm thấy mình không cần phải tồn tại. Nguyên bản cậu ở phe ánh sáng đã phải coi cậu là địch, thủ lĩnh phe bóng tối là Lucifer không phải cậu. Cậu không muốn biến mất là bởi vì cậu muốn nhắc Lucifer không làm ác, ngoài ra, cậu không biết mình còn có thể làm cái gì.

Quay lưng lại với Thượng Đế, phản bội để rồi ra khỏi Thiên Đàng, bị con người sợ hãi, cậu đã không thuộc về thế giới này nữa.

Cậu tồn tại như chỉ vì ràng buộc với Lucifer, không còn có ý nghĩa của riêng mình nữa, cậu trở thành phụ thuộc Lucifer.

—— Vẫn là bị cảm xúc tự chán ghét quấy phá.

Có được ý nghĩ như vậy, ánh sáng của cậu rất khó có thể lâu dài ngang bằng với bóng tối của Lucifer.

Lucifer đột nhiên nói: “Lucifinil, em có biết vì sao đột nhiên anh muốn hiểu sắc dục không?”

Lucifinil khó xử cúi đầu: “Bởi vì... Em có mong muốn như vậy, nên anh mới có nó.”

Tất cả tội lỗi của Lucifer bắt nguồn từ cậu.

“Sai rồi.” Lucifer nói, “Em không có ham muốn như vậy.”

Lucifinil ngạc nhiên nói: “Nếu em không thì làm sao anh có thể?”

“Lucifinil, anh là em, cũng không phải em.” Lucifer bình tĩnh nói.

“Là anh đơn phương sinh ra dục vọng với em.”

Lucifinil sửng sốt.

“Anh sinh ra là vì bảo vệ yếu ớt, tự ti, Lucifinil, đây là sứ mệnh của anh.” Lucifer nói, “Khi ở trên Thiên Đàng, anh nhìn chằm chằm vào em mạnh mẽ, mệt mỏi, ánh sáng ảm đạm, khi anh có cơ hội để kiểm soát cơ thể của em để làm cho em ngủ, mỗi lần kiểm soát, anh cảm thấy trái tim anh rất đau.”

Lucifer khó hiểu: “Nhưng anh không có bệnh tim...”

Lucifer thản nhiên nói: “Anh cho rằng thân thể bị thương, nhưng không có lý gì khi em khống chế thân thể thì trái tim lại đau đớn. Về sau mới nghĩ thông suốt, đó hẳn là anh đang đau lòng.”

Lucifinil theo bản năng vuốt ve ngực.

“Anh đã nhìn thấy Thái Tử Lucifinil kiên cường, kiêu ngạo, bất khuất.” Lucifer nói, “Ánh sáng rực rỡ đến nỗi gần như không có chỗ cho anh trong biển tri thức, nhưng anh thích ánh sáng đó rất nhiều.”

“Nếu như em biến mất, anh sẽ không làm ác.” Lucifer bình tĩnh nói.

“Em là tín ngưỡng của anh, nếu em dám sinh ra ý nghĩ tự hủy diệt, để thân thể lại cho anh, sau khi linh hồn em biến mất, tín ngưỡng nghiền nát anh, anh chỉ có thể cùng biến mất theo em.”

“Vì an toàn của anh, em nên thu hồi những ý nghĩ nguy hiểm kia đi.”

Nếu không biết ý nghĩa sự tồn tại của mình và muốn tự biến mất.

Vậy thì hãy vì đối phương mà tồn tại.

Họ là những người tín ngưỡng nhau và là tín đồ của nhau.

.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.