Tử Thần Gõ Cửa Diêm Vương

Chương 10: Chương 10: Xem Phim




Phạm Vô Cứu nhìn cả phòng cùng một kiểu, quả thực nhìn không ra anh em cùng người yêu có gì khác nhau, vì thế lại mở công cụ tìm kiếm, nhập vào “Người yêu có thể làm gì”, trong nháy mắt nhảy ra vô số đáp án. Nhiều nhất trong số đó, đơn giản chỉ là ăn uống, mua sắm, xem phim, tặng quà cho nhau, đây là những lựa chọn thông thường.

Phạm Vô Cứu suy nghĩ một chút, cảm thấy xem phim là một lựa chọn không tồi. Khi còn trẻ, anh cùng Tạ Tất An đọc sách tập võ, thường kéo tay nhau lên trấn xem kịch chiếu bóng, đó là trò tiêu khiển yêu thích của bọn trẻ. Thời dân quốc Lâm Viên thịnh vượng, sân khấu vừa dựng lên, trên sân khấu hát vang, khán giả dưới đài vỗ tay khen ngợi, anh và lão Bạch cũng sẽ ẩn đi thân hình, trà trộn trong đám người nghe kịch. Cái tiếng hí hí vừa cất giọng, bốn phương tám hướng đến nghe, một phương là người, bảy hướng là quỷ thần. Lời này tuy là tưởng tượng của người phàm, nhưng cũng coi như chó ngáp phải ruồi, đám quỷ thần bọn họ quả thật cũng cần giải trí, bằng không sớm muộn gì cũng bị công việc bức điên.

Về sau số người tăng vọt, lại gặp thời buổi loạn lạc, vong hồn vô số, Diêm Vương thông báo tuyển dụng rất nhiều Vô Thường tạm thời lên làm việc chia sẻ áp lực công việc. Hắc Bạch Vô Thường liên trục xoay tròn mấy trăm năm buông lỏng xuống, trả miếng bế quan nghỉ ngơi trăm năm, sau khi xuất quan liền bắt kịp khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng của thế kỷ 21. Phương thức giải trí hiện đại rất đa dạng, Phạm Vô Cứu nghiện game, Tạ Tất An ở nhà theo đuổi kịch, hai trạch nam đến nay vẫn chưa chính thức bước vào rạp chiếu phim hiện đại, xem một bộ phim.

Lần này là một thời điểm tốt.

Phạm Vô Cứu hạ quyết tâm, bắt đầu lên mạng tìm kiếm bộ phim phát hành gần đây, quyết định chọn một bộ để đặt chỗ ngồi, buổi chiều cùng lão Bạch đi xem —— chỗ ngồi nhất định phải là ghế tình nhân.

Đúng là họ có thể sử dụng cơ thể Vô Thường vô hình người trần thế không thấy trực tiếp vào rạp chiếu phim, xem tất cả các bộ phim miễn phí, nhưng như vậy sẽ không có bầu không khí giữa các cặp tình nhân nhỏ.

Về phần chọn bộ phim nào, Phạm Vô Cứu cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng, tham khảo rất nhiều ý kiến. Trên mạng nói rằng các cặp tình nhân trẻ xem phim với nhau nên xem thể loại tình cảm, bầu không khí có thể hôn nhau trong rạp chiếu phim tối tăm. Nhưng cũng có những người nói xem phim kinh dị, bạn gái sợ hãi sẽ trốn vào lòng bạn trai.

Phạm Vô Cứu nhìn chằm chằm mảng phim tình cảm một lúc lâu, nhịn đau lựa chọn phim kinh dị.

Trong suy nghĩ của Phạm Vô Cứu, anh có thể dùng danh nghĩa bạn trai cùng Tạ Tất An ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, tặng quà, làm tất cả những chuyện mà các cặp tình nhân trên đời sẽ làm, trong thời gian hiệu quả mũi tên vàng kéo dài, để Tạ Tất An có được một trải nghiệm tình yêu hoàn mỹ.

Nhưng điều này không bao gồm hôn môi và lên giường. Bọn họ dù sao cũng chỉ là trải nghiệm ngắn hạn, sau khi trải nghiệm mũi tên vàng hết hạn, tất cả mọi thứ sẽ khôi phục nguyên trạng. Những chuyện khác sau đó đều có thể dùng diễn trò nói qua loa, chỉ có hai thứ này không thể đụng vào, đụng vào liền không có cách nào trở về quá khứ.

Nụ hôn tối qua là một ngoài ý muốn. Có thể dùng nhầm lẫn xấu hổ lý giải. Nhưng về sau anh không thể chủ động có những ý nghĩ này, càng không nên có những hành động này. Cho dù Tạ Tất An nghĩ, anh cũng phải nghĩ biện pháp tránh đi.

Tạ Tất An không tỉnh táo, nhưng anh lại thanh tỉnh.

Anh tuyệt đối sẽ không thừa dịp người gặp nguy hiểm, ở thời điểm Tạ Tất An thần trí không rõ chiếm hữu cậu, vậy cùng hấp diêm có gì khác nhau?

Mặc dù tư vị của nụ hôn kia quả thật rất tuyệt vời, làm cho anh hồi tưởng vô cùng... Nhưng anh quyết không thể cầm thú mượn cơ hội này chiếm tiện nghi của anh em!

Một cái ôm đã ổn rồi, thật đấy. Anh chỉ nghĩ đến bước này, nhiều hơn không dám nghĩ.

Phạm Vô Cứu xem đề tài, vừa vặn cùng thời điểm phát hành hai bộ phim kinh dị, một bộ trong nước, một bộ ở nước ngoài. Phạm Vô Cứu không cần suy nghĩ đã chọn bộ phim kinh dị trong nước tên là “Nhà Có Ma” Anh sợ sau khi xem phim kinh dị nước ngoài bị Diêm Vương điện hạ biết, đối phương lạnh lùng ném tới một ngàn bộ phim kinh dị trong nước, ra lệnh: “Quốc gia của ta làm sao không có yêu ma quỷ quái kinh khủng như phương Tây? Cậu đây là tiếp thêm chí khí cho người ta, diệt uy phong của mình. Nhanh chóng xem xong cho tôi một ngàn bộ phim kinh dị trong nước này và mỗi bộ đính kèm một vạn chữ cảm tưởng!”

“...” Phạm Vô Cứu vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, đó mới gọi là phim kinh dị sống động.

Chọn xong phim, Phạm Vô Cứu mua vé trên mạng, liền đi đem lịch trình buổi chiều nói cho Tạ Tất An biết.

Tạ Tất An đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt của mũi tên, đối với việc này tỏ vẻ mười hai vạn phần chờ mong.

Bộ phim bắt đầu lúc 3 giờ chiều, kết thúc lúc 5 giờ, Phạm Vô Cứu và Tạ Tất An đến rạp chiếu phim lúc 2 giờ 30. Quầy chưa bắt đầu kiểm tra vé, họ đã ngồi trên ghế sofa trong phòng chờ chơi điện thoại di động.

Bởi vì xuất hiện trước mặt người khác, Tạ Tất An lại khôi phục kiểu tóc ngắn thanh thoát hiện đại, áo thun trắng quần jeans phối hợp, thoạt nhìn thanh xuân tràn đầy. Phạm Vô Cứu toàn thân cao thấp bất đồng màu sắc với cậu, bộ dáng anh tuấn, ngồi cùng một chỗ phi thường xứng đôi.

Các rạp chiếu phim vào cuối tuần có rất nhiều người và hai người đã thu hút sự chú ý của đông đảo quần chúng. Dù sao đại soái ca có giá trị nhan sắc cao không phải tùy ý là có thể thấy được, đây còn là hai người, lực sát thương chồng lên nhau. Nhất là vị quần áo trắng kia, dung mạo khí chất giống như búp bê sứ tinh xảo dễ vỡ, yếu ớt đến mức làm cho người ta có thể dâng lên một loại dục vọng bảo hộ.

Phạm Vô Cứu mua một hộp bỏng ngô lớn và hai ly trà sữa, đặt bỏng ngô lên bàn, một ly trà sữa đưa cho Tạ Tất An: “Buổi sáng em nói muốn uống, mua cho em.”

Tạ Tất An cắm tai nghe, trong điện thoại di động là một bộ phim truyền hình huyền huyễn cỡ lớn, ánh mắt chưa từng rời khỏi màn hình. Cậu có một gương mặt Tiên khí, kì thực rất nhiều phương diện đều tiếp đất. Thần Tiên thì cũng phải ăn khói lửa nhân gian.

Phạm Vô Cứu thấy cậu không đưa tay nhận, dứt khoát đưa ống hút đến bên miệng cậu: “Uống một ngụm.”

Tạ Tất An vô cùng tự nhiên há miệng ngậm ống hút, hút trà sữa trong cốc lên, trân châu theo yết hầu lăn qua nuốt xuống.

Phạm Vô Cứu nâng trà sữa cho cậu, nhìn bộ dáng đáng yêu lại mê người của cậu, bất giác tâm tình của anh cũng đi lên. Anh nhìn Tạ Tất An im lặng cười một lát, lại cảm thấy mình cũng có chút khô miệng, vội vàng cầm lấy một ly trà sữa khác làm dịu giọng.

Tình cảnh này, rơi vào trong đại sảnh không ít người chú ý tới hai soái ca, trực tiếp dập đầu chết.

Tạ Tất An còn chưa xem xong một tập phim, loa thông báo đã bắt đầu nhắc nhở người xem kiểm tra vé.

Phạm Vô Cứu đứng dậy nói: “Đi.”

Tạ Tất An rút tai nghe ra, tắt điện thoại di động, rốt cục nỡ nâng khuôn mặt thanh lệ tuyệt đẹp của cậu lên, theo Phạm Vô Cứu đi xếp hàng kiểm tra vé.

Xếp hàng trước họ là một cặp tình nhân, cô gái lo lắng nói: “Bộ phim có phải rất đáng sợ không? Em sợ ma lắm, em có chút không dám nhìn.”

Chàng trai an ủi: “Em yêu đừng sợ, anh bảo vệ em.”

Tạ Tất An mới hỏi một câu: “Xem phim gì vậy?”

Chọn phim, mua, lấy vé đều là Phạm Vô Cứu một tay sắp xếp, Tạ Tất An chỉ biết hành trình buổi chiều là xem phim, còn không biết cụ thể xem phim gì.

Phạm Vô Cứu nói: “Nhà Có Ma.”

Tạ Tất An vừa nghe cái tên này: “Phim ma?”

Phạm Vô Cứu: “Đúng vậy.”

Tạ Tất An trầm mặc.

Phạm Vô Cứu vội vàng học theo bộ dáng của nam sinh phía trước an ủi cậu: “Nếu em sợ có thể ôm chặt tôi.”

Tạ Tất An suy nghĩ một chút, nói: “Mặc dù tôi sẽ không sợ, nhưng vẫn có thể ôm chặt anh.”

Phạm Vô Cứu: “...”

Mẹ kiếp, bị bình luận trên mạng lừa gạt. Anh một lòng nghĩ lão Bạch bị dọa sau đó sẽ nhào vào trong ngực anh, anh lại xem nhẹ lão Bạch căn bản sẽ không bị quỷ dọa.

Làm nhân viên thu tiền thuê nhà đã lâu, anh lại quên mất công việc của bọn họ là Câu Hồn, mỗi ngày đều tiếp xúc với quỷ. Lão Bạch mà sợ một con quỷ à, nên là quỷ sợ cậu.

Phạm Vô Cứu mệt mỏi nói: “Hình như tôi đã chọn nhầm đề tài.” Lần đầu tiên hẹn hò đã làm hỏng chuyện, anh rất chán nản.

Tạ Tất An ngược lại an ủi anh: “Đề tài của anh rất có ý tưởng, tôi rất hứng thú.”

Quỷ sai xem phim quỷ, đại khái là gặp quỷ thật nhiều rồi, giờ muốn xem quỷ giả.

Phạm Vô Cứu: “...”

Bất kể hối hận thế nào, vé đã được mua, bộ phim vẫn phải xem.

Trong phòng chiếu ánh sáng tối sầm lại, âm thanh khủng bố bật ra, thật đúng là có chút hương vị kinh hãi.

Nội dung phim vô cùng nhàm chán, kể về câu chuyện 5 du khách sau khi lạc vào nhà ma ám không ra được, sau đó số 1 bị giết, số 2 bị giết, số 3 bị giết, số 4, số 5 bị dọa đến ảo giác tự giết lẫn nhau, cuối cùng diệt sạch.

Tuy rằng cốt truyện cứng ngắc, nhưng nữ quỷ hoá trang khủng bố, du khách chết thảm, hiệu ứng âm thanh ghê rợn dọa người, trong bầu không khí tối tăm hiện giờ vô cùng có sức hấp dẫn. Tiếng la hét trong rạp chiếu phim liên tiếp vang lên, thậm chí còn truyền đến tiếng khóc nức nở của các cô gái.

Các cánh mày râu cũng bị dọa đến không nhẹ, chỉ là ngại mặt mũi phải nén mếu.

Một mảng đám người kinh hách sợ sệt, chỉ có hai vị ngồi giữa bình tĩnh như thường.

Khuôn mặt máu thịt mơ hồ của nữ quỷ không hề báo trước xuất hiện trên màn hình lớn, người khác đang hét lên, Tạ Tất An đang ăn bỏng ngô, sau khi nhìn thấy diện mạo nữ quỷ, ăn thêm hai viên.

Du khách chết thảm trên trần nhà, bị quạt quay tốc độ cao xoắn nát bét, người khác nôn mửa, Tạ Tất An mặt không chút thay đổi uống một ngụm trà sữa.

Liên tiếp qua mấy hình ảnh kinh khủng, Tạ Tất An đều không hề phản ứng.

Trong địa phủ, bộ dáng quỷ hồn kỳ quặc nhiều như lông trâu, tùy tiện xách ra một hình tượng khủng bố cũng có thể đánh thắng nữ quỷ trong phim. Những quỷ kia còn phải tôn xưng bọn họ một tiếng Thất gia Bát gia, bọn họ có phản ứng với phim mới là kì lạ.

Bỏng ngô Tạ Tất An ăn được một nửa, đột nhiên nhớ tới lúc kiểm tra vé, Phạm Vô Cứu nói với cậu câu “Nếu em sợ có thể ôm chặt tôi.”

Lão Hắc chọn bộ phim này, hẳn là ôm chút tâm tư tình nhân kia, muốn có lý do được cậu ôm.

Nếu cậu không ra vẻ sợ hãi một chút, lão Hắc chẳng phải rất mất mặt sao?

Tạ Tất An tự phong mình là một người bạn trai hiểu ý, tuyệt đối sẽ không làm người yêu thất vọng.

Vì vậy, trong một cảnh quay rất bình thường, toàn bộ khán giả rất bình tĩnh, Tạ Tất An đột nhiên yếu đuối nhào vào lòng Phạm Vô Cứu, vùi đầu vào ngực anh, bình tĩnh nói: “A, tôi thật sợ hãi.”

Phạm Vô Cứu đang cầm một miếng bỏng ngô nhét vào miệng: “...”

Sợ hãi đến nỗi bỏng ngô trong tay anh rơi xuống.

Phạm Vô Cứu vẻ mặt quỷ dị nhìn về phía màn hình lớn, giờ phút này đang chiếu đoạn du khách còn sống sót tụ tập ở một phòng thương lượng đối sách, ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng không bị hình ảnh này dọa sợ.

Lão Bạch, em đang sợ cái gì vậy?

Phạm Vô Cứu vô cùng vững tin, tất cả tình huống kinh dị của phim, Tạ Tất An không get nổi cái gì gọi là sợ hãi, thế cho nên ngay cả thời cơ ngụy trang sợ hãi cũng xằng bậy như thế.

Nhưng anh hiểu ý người này, đương nhiên sẽ không vạch trần.

Người trong lòng ôm ấp mình, ai lại nỡ cự tuyệt.

Tiểu Bạch chỉ là muốn tìm cớ làm nũng với bạn trai mà thôi, thật sự quá đáng yêu.

Phạm Vô Cứu vỗ vỗ lưng Tạ Tất An, ôn nhu an ủi: “Đừng sợ, Tiểu Bạch, tôi ở đây.”

Các chàng trai ở ghế bên cạnh nhìn họ một cách khó nói.

Họ đã sớm chú ý tới đôi nam nhân gan to bằng trời này, khi người khác đều hoảng sợ thét chói tai, hai vị này từ đầu đến cuối bảo trì bình tĩnh, quần áo trắng còn có thể mặt không đổi sắc ăn ngon lành. Họ còn suy nghĩ người bạn này lá gan hẳn rất lớn.

Hiện tại xem ra, bất quá là phản xạ chậm hơn nửa nhịp so với mọi người.

.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.