Tử Thần Khóc

Chương 1: Chương 1: Chương 1: ca sĩ nổi tiếng (1).




Phố A được người ta coi là phố nghệ thuật, ở đây đào tạo ra hàng loạt ngôi sao nổi tiếng cho cả nước. Và Cẩm Tú hiện là ngôi sao tiên phong trong việc ca hát của phố A. Cô hát rất hay, lại rất đẹp, chiếc mũi cao thanh tú làm nổi bật lên khuân mặt sắc xảo trắng nõn nà, đôi mày lá liễu làm bao người chết mê chết mệt. Nói cô họa thủy cũng không ngoa. Chỉ là mấy ai biết dưới vỏ hào nhoáng đó là nỗi nhục nhã và đau khổ tột cùng.

Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại với Cẩm Tú, ngày mà cô được tỏa sáng, ngày quyết định sự nghiệp của cô ở đỉnh vinh quang. Mặc trên mình chiếc váy nhung đỏ sang trọng, chiếc áo choàng lông cáo rất mỏng quấn hờ trên đôi vai trần quyến rũ, cô bước đi tự tin trên con đường trải kín thảm đỏ. Những chiếc máy quay phim và máy ảnh chớp lóe liên tục cũng không thể làm ảnh hưởng đến biểu cảm của cô. Thậm chí còn làm khí chất cao quý của cô tăng lên gấp bội. Bờ môi đỏ như ma quỷ kia nở một nụ cười, như khiêu khích, như hút hồn những người đang đăm đăm đôi mắt vào cô.

Ở trong kia không khí sôi sục như muốn nổ tung thì ở ngoài này trời mưa lất phất, mây mù che kín cả bầu trời. Dưới tàng cây Machioneel, có một bóng dáng nho nhỏ đang đưa đôi mắt không cảm xúc nhìn Cẩm Tú được vây trong ánh hào quang của sự nổi tiếng kia. Cô gái này có khuân mặt tinh xảo hiện lên đôi chút ngây thơ, ánh mắt trong veo vô hồn, môi hồng nhạt phếch do đứng dưới mưa khá lâu, mặc trên người bộ đồng phục học sinh cũ kĩ, có thể thấy cô gái này vô cùng bình thường. Kì lạ là cô gái có thể đứng dưới tàng cây Machioneel mà không hề hấn gì. Với cái cây này người ta thường tránh rất xa nó, bởi nó là một loài cây nguy hiểm. Đứng dưới nó trong làn mưa lất phất sẽ gây ra phát ban, mẩn ngứa. Có vẻ cô gái vì quá mải mê ngắm nhìn nên không để ý rằng bản thân đã bứt bừa một quả màu xanh non trên cây, rồi đưa vào miệng nhai chóp chép lúc nào không hay. Như nhận ra điều gì đó, cô gái dời mắt nhìn vào quả Machioneel trên tay, thầm lên tiếng: “Không ngon. Lũ lừa đảo.”

“Ê! chúng mày! Con ngốc nó ăn thật kìa! Ha ha! Đúng là đồ ngốc mà!”

“Đây đâu gọi là ngốc, phải gọi là ngu ha ha.”

“Đúng, Tạ thiếu nói rất đúng.”

Đứng bên kia đường, có năm bảy đứa con trai đang cười ha hả có vẻ vô cùng thích thú.

Cô gái dần bước về phía lũ con trai, trước khi đi khỏi chỗ vốn đứng cô bứt thêm vài quả Machioneel.

Thấy cô tới gần, chúng có vẻ ngạc nhiên, một tên bước lên trước, ánh mắt bỡn cợt lướt qua mặt cô, hất hàm thách thức: “Sao? Muốn trả thù à?”

Cô im lặng trưng ánh mắt vô cảm nhìn tên con trai, ánh mắt đó vô cảm nhưng tên con trai lại cảm giác được cái lạnh thấu xương truyền từ chân lên đầu khiến cậu ta phải rùng mình thụt lui một bước.

Một tên khác thấy là lạ bèn đá vào chân cậu ta quát: “Đồ hèn, cút!” Như tỉnh mộng, câu ta lui ra sau thêm mấy bước, rồi như ma đuổi chạy thục mạng.

“Khá đấy, tao thích!” Tên đó sát lại gần cô gái, lè lưỡi ra như thể muốn liếm vào cổ cô.

Nhếch môi cười, đánh mắt sang chiếc cổ đang rất gần với cô, trong đôi mắt vô cảm ấy xuất hiện một vài tia máu, rất nhỏ, vô cùng nhỏ, thật khó để phát hiện.

Thấy chiếc lưỡi đang đến dần, cô lên tiếng, giọng khàn mà dễ nghe: “Ăn chứ?”

Nghe cô nói hắn cứng người, hỏi lại: “Sao?”

“Tao hỏi muốn ăn chứ?” Chưa đợi hắn trả lời, cô cầm quả Machioneel nhét vào miệng hắn. Thấy hắn muốn nhả ra, cô dùng sức, lấy tay bóp chặt miệng hắn, tay và chân còn lại cô quấn lấy người hắn, hỏi: “Ngon không?”

Hắn thật hận bản thân, sức của hắn hôm nay dường như bị rút cạn, mặc cho cô thỏa sức đùa bỡn. Đã thế hắn còn gật đầu khi cô hỏi. Có lẽ hắn cần giải hạn, bị ma ám rồi. Một đứa con gái làm sao có sức lực lớn đến vậy chứ? Với lại thường ngày cô ta toàn bị ăn hiếp, ánh mắt nai con khác hẳn với ánh mắt vô cảm đến đáng sợ này. Là tại sao?

Cô cười: “Tốt lắm“.

Hắn: “...” Giờ hắn mới biết bị đùa bỡn không vui chút nào.

Cô thả hắn ra và bước đi, mọi người ở đây như bị dính chú, không một ai có thể cử động được, chỉ có duy nhất tròng mắt là chuyển động theo mỗi bước chân của cô.

Khi đi qua hội trường nơi nữ ca sĩ đang hân hoan nhận giải, cô lại cười, nụ cười nhàn nhạt, môi mấp máy: “12 giờ đếm ngược!” Người đi đường nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, cô lại trưng ra khuân măt vô cảm.

Người đi đường: “...”

Đêm xuống, trong hội trường, đèn flash đã tắt, giờ đây chỉ còn lại bóng đèn nhiều màu thơ mộng. Lễ trao giải đã kết thúc và giờ nơi đây đang tổ chức một bữa tiệc. Cẩm Tú lướt mắt qua mọi ngóc nghách của bữa tiệc, bắt gặp một đôi mắt như chim ưng đang nhìn mình, đôi mắt đó thật đẹp, nó như lưu ly tỏa ánh sáng trong sự chết chóc, lại như ánh trăng ngoài kia, lạnh lẽo đến khó thở. Cô chỉ biết đó... là đôi mắt săn mồi còn hút hồn hơn cả đôi mắt của cô.

Hắn bước dần tới chỗ Cẩm Tú, trên người mang mùi hương của hoa tử đinh hương.

Đưa bàn tay thon dài của mình ra, hắn nắm lấy tay cô, cúi người hôn nhẹ lên nó như một phép lễ nghi lịch thiệp. Không thể không nói, Cẩm Tú đã say nắng anh chàng này. Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ: “Đã vào được đây, chắc hẳn không phải một nhân vật tầm thường, nếu... bản thân có thể bám vào một cái cây to hơn công ty đào tạo sao thì... chắc hẳn sự nghiệp của cô sẽ càng thăng tiến. Mà cho dù cái cây này không đủ to nhưng nhan sắc bậc này thì...” Suy nghĩ kĩ càng chỉ trong tích tắc, Cẩm Tú trưng ra bộ dáng quen thuộc, đó là cười quyến rũ. Đôi mắt lúng liếng đưa tình giờ có phần ngại ngùng liền cụp xuống. Đôi môi khép mở như mời dụ người ta đến cắn một cái.

Cẩm Tú nào biết, trong khi ánh mắt cô cụp xuống xấu hổ, người đàn ông bên cạnh cô lại như muốn ăn cô lập tức, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cổ cô như một món ăn sắp tới miệng, thật ngon, hương thơm ngào ngạt.

“Cẩm Tú? rất vui khi được quen biết em.”

“Vâng, anh là?”

“Là một người vốn hâm mộ em từ rất lâu về trước.” Trên tay hắn là ly rượu nho lóng lánh sắc tím, hệt như con người hắn, người con của hoa tử đinh hương. Hắn đưa ly rượu cho Cẩm Tú, đôi mắt chim ưng dõi theo từng cử động của cô. Bỗng một ánh sáng trắng lọt vào tầm mắt hắn, mắt hắn u ám hơn một phần.

“Xin lỗi quý cô, tôi có việc phải đi trước, chắc chắn chúng ta sẽ sớm gặp lại.” Vừa nói xong, chưa kịp để Cẩm Tú hiểu ra tình hình, bóng hắn đã biến mất nơi cánh cửa.

Hắn ra khỏi bữa tiệc, đôi chân bước chậm vào một khu vườn, ánh trăng le lói chiếu vào hắn làm cho chiếc răng nơi miệng lóe ra ánh sáng trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.