“Khanh Khanh...”
“Tiểu thư!”
Bạch Nhi vốn hớn hở muốn khoe công trạng với Khanh Khanh lại nghe thanh âm nghiêm túc đầy quy củ vang lên. Bạch Nhi kéo vải che mặt xuống bĩu môi, cô không ngốc, là bọn họ chê cô thiếu phép tắt
Khanh Khanh tựa lưng vào cây trúc già giương môi hình bán nguyệt, tiểu nha đầu Bạch Nhi này luôn quen tùy tiện với nàng như vậy. Bị thuộc hạ Dạ Nguyệt nói xéo chắc đang rất khó chịu
Bạch Nhi lấy trong tay áo ra vật thủ lĩnh đoàn áp tiêu lén đưa cô đưa cho Khanh Khanh. Đám hắc y nhân đến sau trên cổ tay có viền lụa đỏ chính là người của Dạ Nguyệt, hắc y nhân cầm đầu chính là Lam Khanh Khanh.
Nàng mấy ngày trước đã gữi thư đến Mông Cổ bảo họ hợp tác một chút, cái hợp tác chính là người của hắn vận chuyển bảo vật “vô tình” để bảo vật bị cướp mất
“À phải rồi, đám hắc y nhân tới trước kia là người của ai?”
Nàng nhếch môi “Chắc là của Thượng Quan Tề đi”
Bạch Nhi nghiên nghiên đầu khó hiểu “Hắn cướp bảo vật để làm gì? Vả lại bảo vật đang trong tay chúng ta vậy thứ bọn họ cướp ở trong kiệu là thứ gì?”
Khanh Khanh cười cười gõ đầu Bạch Nhi một cái “Thứ trong kiệu là giả đấy! Nên bảo cô ngốc hay bảo cô quá ngây thơ đây? Tìm cơ hội ném cô vào ổ huấn luyện ma quỷ của Dạ Nguyệt học hỏi một thời gian mới được”
Bạch Nhi bĩu môi không thèm quan tâm nàng nữa.
Khanh Khanh cầm miếng ngọc thạch như tấm lệnh bài ngó nghiên, rốt cuộc cũng chẳng biết là thứ gì. Nàng ném ngọc thạch về phía thuộc hạ Dạ Nguyệt, người đứng gần nhất bất ngờ trước hành động của nàng, loạn choạng chụp lấy ngọc thạch
“Đấy là thứ gì?”
Người kia lật ngọc thạch sang trái rồi lại sang phải kinh ngạc kêu lên “Là binh phù”
Khanh Khanh lấy lại ngọc thạch bĩu môi dáng vẻ không tin “Binh phù gì thế này? Thật giống mấy cái ngọc bội bình thường ở ngoài chợ. Không nói binh phù điều binh khiển tướng, là nước nào? Mông Cổ? Bên đó tốt đến nỗi đem tặng cả dàn binh tinh nhuệ sao? Phong Nguyệt? Vật quan trọng như này tại sao lại ở Mông Cổ?”
“Tiểu thư người không biết sao, đại lục chúng ta có sáu vương quốc lớn Phong Nguyệt, Ngụy, Phong, Tây Hạ, Mông Cổ, Liêu. Trừ hai nước Liêu, Tây Hạ ở xa, Phong Quốc đối đầu với ta từ trước thì Phong Nguyệt, Mông Cổ và Ngụy đã từng lập ra giao ước Liên Minh”
Khanh Khanh nhướng mày “Giao ước liên minh?”
“Đúng vậy, năm đó các vị tiên hoàng còn là bằng hữu giang hồ với nhau. Trong một lần nổi hứng họ đã cùng nhau kí khế ước máu nhằm lấy con dân, thái bình làm gốc, sẽ không vì bất cứ chuyện gì đem quân xâm lược hai nước còn lại.”
“Ba nước còn xây dựng một mật doanh cho các binh sĩ, phàm là người trong mật doanh đều có tài khí hơn người. Binh phù này cũng chính là lệnh bài hiệu lệnh binh sĩ trong mật doanh, trước đây là do ba vị vua đương thời giữ nhưng ba năm trước Ngụy quốc không tham gia vào nữa, binh phù chỉ còn Hoàng đế Mông Cổ và Phong Nguyệt biết tung tích”
Khanh Khanh nhìn chằm chằm miếng ngọc thạch nàng từ cho là tầm thường trên tay cảm thán “Uy lực mạnh như vậy? Bán ra sẽ được bao nhiêu đây?”
Bạch Nhi phì cười, đám thuộc hạ Dạ Nguyệt chỉ dám cúi đầu vai rung rung chẳng dám cười lớn
Nàng nhíu mày “Ta nói gì sai sao?”
“Khanh Khanh đại tiểu thư của ta ơi, đây là binh phù mật doanh ba nước, là binh phù đấy” Bạch Nhi tận tình ra tay thông não cho nàng
“Ta biết, hắn cũng vừa nói”- mặt mỗ nữ tử nào đó vẫn tỉnh bơ
“Vậy người còn đem bán sao?” Bạch Nhi thật sự hết nói nỗi nàng rồi
“Mật doanh này có ghê gớm không? Không kém Dạ Nguyệt sơn trang vĩ đại của chúng ta chứ?”
“Tiểu thư, mật doanh này có rất nhiều anh tài, khí thế có hơn chứ không kém Dạ Nguyệt!” -Thuộc hạ thứ nhất nói chắc như đinh đóng cột
“Tiểu thư người hẳn biết Phi Yến Hoàng phi, mẫu thân Tam vương gia, bà ấy chính là đào tạo từ mật doanh ra. Trước đây là ám vệ hoàng gia bậc nhất Phong Nguyệt”- Thuộc hạ thứ hai đưa ra ví dụ
Khanh Khanh nhếch môi “Oh” một tiếng “Vậy Binh phù trong tay bản tiểu thư, vậy... Mật doanh cũng là của bản tiểu thư!”
*
Khanh Khanh cho thuộc hạ Dạ Nguyệt trở về Sơn Trang trước, nàng cùng Bạch Nhi thay hắc y ra vận thường phục cưỡi ngựa trở về kinh thành
Bạch Nhi lúc đầu nhìn thấy nàng muốn cưỡi ngựa trở về còn hoảng sợ nhất quyết muốn ra trấn lớn mua một cỗ xe ngựa
Khanh Khanh cười trừ, nàng trực tiếp lên ngựa thúc ngựa đi trong cặp mắt kinh ngạc của Bạch Nhi
“Cô biết cưỡi ngựa từ khi nào?”
Khanh Khanh tùy tiện trả lời “Khi ở Nam cương“. Nàng đột nhiên dừng ngựa “Là một nam tử dạy ta cưỡi ngựa, hắn...tên gì ấy nhỉ?”
Bạch Nhi còn tưởng nàng có chuyện gì quay đầu lại vừa vặn nghe nàng nói, xúc cảm dâng lên đột ngột xuýt té ngựa, “Khanh Khanh hắn ta chắc chắn đã nói tên sao? Khuôn mặt thì sao, có nhìn rõ không?“. Cô dám khẳng định trên thế gian này chỉ có duy nhất Khanh Khanh nhà nàng có não cá vành tệ hại như vậy. Một người quen biết cũng bị nàng cho thành xa lạ
“Chắc chắn hắn đã nói tên” Khanh Khanh nghiên đầu suy nghĩ “Khuôn mặt...không nhớ rõ!”
Bạch Nhi rất ưa chi đồng tình với vị kia! (*Tiểu Hắc Kết -_-: Khanh Khanh! Nàng là nữ nhân vô lương tâm nhất ta từng gặp*)
Khanh Khanh gạt cái thắc mắc rốt cuộc ngày đó ở Nam Cương nàng gặp người nào sang một bên. Khanh Khanh cùng Bạch Nhi thúc ngựa liên tục trở về kinh, lần này động tĩnh lớn như vậy hẳn Thượng Quan tề sẽ nghi ngờ
Không thể để hắn biết nàng rời kinh
Khanh Khanh và Bạch Nhi trở về trời cũng đã chuyển sang màu hổ phách, vừa vào cổng thành nàng đã thấy con phố lớn treo đầy đèn lồng đỏ, náo nhiệt hơn này thường rất nhiều.
“Hôm nay là ngày gì sao?”
“Khanh Khanh cô không biết sao hôm nay là 25 tháng chạp, chắc hiện tại trong cung cũng nên trang trí đón tết rồi”
Khanh Khanh ngẩn ra, hôm nay đã là 25 tháng chạp vậy mà nàng chẳng nhớ ra, ở hiện đại hôm nay chính là giáng sinh phải không? Cũng chính là....
Bạch Nhi thấy nàng thừ người ra liền cười “Cô xem cô, sắp qua năm mới rồi mà còn chẳng biết. Cũng đúng ngày đó cô từ vương phủ trở về liền ở lì trong cung...“. Bạch Nhi biết mình lỡ lời liền lén nhìn sắc mặt nàng, giọng điệu áy náy “Khanh Khanh, ta không cố ý, xin lỗi”
Trước đây ở hiện đại Khanh Khanh chẳng quan tâm mấy đến chuyện lễ tết, năm trước cũng chỉ ở Dạ Nguyệt hết ngủ lại ăn chẳng quan tâm đến bên ngoài. Hiện tại đột nhiên nhận ra lại sắp sang một năm mới cảm thấy trong lòng có gì đó rất kì lạ
Khanh Khanh nhẹ cười lắc đầu “Không sao, cô hồi cung trước, ta muốn đi dạo một chút”
Bạch Nhi gật đầu “Vậy cô phải về sớm một chút, hiện tại đã có giờ giới cấm, trời cũng đã gần tối rồi chú ý một chút...”
Khanh Khanh phì cười “Được rồi, ta không phải con nít”
“Vậy ta trở về trước, chuẩn bị cơm tối chờ cô”
“Được!”