Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 121: Chương 121




Khanh Khanh rời khỏi căn nhà tranh không bao lâu người bên trong cũng rời đi. Khanh Khanh đưa ngọc bội thân phận ở Dạ Nguyệt của nàng cho Cát Vân bảo cô đến Túy Yên lâu nhờ giúp đỡ.

Khanh Khanh trở về cung ngay lập tức đi tìm Hoắc Y

“Tiểu thư tìm thuộc hạ có việc?”

“Ngươi nói xem gần đây bên phía Thượng Quan Tề có động tĩnh gì lạ không?”

Hoắc Y nghĩ một lát, lắc đầu “Không có”

Khanh Khanh chau mày nghĩ ra một khả năng “Vậy Lương gia?”

“Lương gia? Nghĩa tử Lương Vũ Dật của Lương lão gia mấy ngày trước đã rời kinh. Nghe nói trở về quê làm chút việc cho Lương chiêu nghi quá cố”

Khanh Khanh cười lạnh, không phải trở về quê lo mộ phần cho Lương Hồng Nhạn mà thay Thượng Quan Tề dẫn quân đến Mông Cổ. Phong Nguyệt sắp sảy ra trận đại loạn rồi

“Hoắc Y ngươi trở về Dạ Nguyệt một chuyến truyền lệnh của ta tìm kiếm tung tích của Gia Lỗ Thượng Phong và Triệu Khánh Lâm. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác”

Hoắc Y nghiêng đầu khó hiểu “Chẳng phải Gia Lỗ Thượng Phong đang ở Mông Cổ sao?”

“Đến Dạ Nguyệt cũng không biết chuyện?”, khá khen cho Thượng Quan Tề, hắn xử lí gọn gàng như vậy đến Dạ Nguyệt còn không biết Mông Cổ vừa sảy ra trận Huyết tẩy. Nếu không phải Cát Vân trộm ngọc tỷ trốn đi được chỉ e rằng nàng cũng chẳng biết được, đợi Phong Nguyệt loạn lên nàng chính là người thảm nhất.

“Mông Cổ đã sảy ra chuyện gì sao?”

“Hoàng cung Mông Cổ bị tập kích, hiện tại Gia Lỗ Thượng Phong chẳng rõ sống hay chết. Bằng mọi giá phải tìm được hắn, trước khi Phong Nguyệt loạn lên!”

Hoắc Y khẽ chau mày, hắn cúi đầu phụng mệnh rời đi.

Khanh Khanh trở về Túy Linh cung vừa thấy giường mền đã nằm lăn ra, nàng ném ngọc tỷ sang bên cạnh thở dài

“Hoàng quyền tốt đến thế nào mà người trong thiên hạ đều muốn có? Thật là mấy kẻ rảnh hơi, chiến đến ta sống ngươi chết chỉ vì cái ngôi cửu ngũ chí tôn. Thật không hiểu nổi, cũng chẳng muốn hiểu lòng thiên hạ”

“Cũng chỉ có cô mới nói ra những lời này thôi”- Bạch Nhi vào phòng đóng kín cửa lại tránh “tai vách mạch rừng” nghe những lời này của nàng.

Khanh Khanh lồm cồm bò dạy thấy Bạch Nhi lại mệt mỏi ngã người xuống giường lăn qua lăn lại “Thật sự hôm nay mệt chết ta rồi”

“Hôm qua cô đi đâu đấy, ta chờ cô cả một đêm nhưng chẳng thấy cô trở về” - Bạch Nhi ai oán ngồi xuống bên cạnh nàng

“Uốmg nhiều say mất, ngủ ở Túy Yên Lầu, bởi vậy đầu mới đau nhứt mệt mỏi như vậy, ta thề lần sau sẽ không uống rượu nữa!”

Bạch Nhi “Xì” một tiếng nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường ném cái hộp trên tay cho nàng “Phùng Liên đem tới, nghe nói có một nữ nhân đưa cái này đến Túy Yên Lầu nói là có một nam tử nhờ đưa đến cho cô. Còn có nam tử đó nói chúc cô sinh thần vui vẻ”

Khanh Khanh cầm hộp gỗ trên tay cau mày, nữ nhân đưa đến chẳng lẽ là bà chủ quán mì, nam tử biết hôm qua là sinh nhật nàng chỉ có thể là nam tử tối qua đưa nàng đến Túy Yên Lâu, Hắc Kết!

Nàng mở ra bên trong là vòng tay hình hoa Hạ Tuyết làm bằng ngọc thạch màu lục xinh đẹp, chiếc vòng tay này quen đến không thể nào quen hơn. Vòng tay này chính là món quà sinh nhật năm tám tuổi mẹ nàng tặng cũng là chiếc vòng trong trận hỏa hoạn bị mất. Hiện tại có thể khẳng định nam tử cứu nàng trong biển lữa chính là Hắc Kết

Còn việc nàng không hiểu, tại sao hắn lại đối tốt với nàng như vậy? Nàng không tin hắn đối với nàng như vậy là vô điều kiện!

“Hôm qua là sinh thần cô sao?”

Khanh Đóng nắp hộp gỗ lại nằm xuống giường “Là ngày ta bị đưa vào cô nhi viện, chẳng đáng để chúc mừng“. Nàng nhớ trước đây cha mẹ nàng đều lấy ngày này làm sinh thần nàng, họ bảo ngày sinh của nàng xấu nên chẳng cho nàng biết. Nàng còn từng hoài nghi có phải cha mẹ nàng đã quên mất hay không

“Còn là ngày...cha mẹ ta chết!”

Vốn là một party sinh nhật nhỏ cuối cùng trở thành trận thảm sát. Dù là ngày sinh thần đúng hay ngày dời đều là ngày không tốt!

Bạch Nhi ngây người “Xin lỗi ta...”

“Không sao” Khanh Khanh phẩy tay “Ta mệt rồi cô ra ngoài đi”

Bạch Nhi nhìn nàng một lúc mới do dự ra ngoài. Cô là sợ nàng nhớ đến chuyện cũ mà thương tâm.

*

Không khí tết đến ngập tràn trong lẫn ngoài cung, lồng đèn đỏ treo khắp mọi nơi. Khung ảnh vốn là vui vẻ an lành như ít người ngờ tới rằng phía sau không khí náo nhiệt lại có một âm mưu to lớn

Trong hoàng thành, cung tỳ thái giám bận rộn chuẩn bị cho một năm mới, đèn cung đình treo trên lan can được thắp sáng rực rỡ cùng lồng đèn

Theo quy cũ ngày cuối năm hoàng thượng chủ trì cúng lễ tổ tiên thần phật, cầu một năm mới an lành cùng đa tạ năm đã qua trời ban cho dân chúng thái bình.

Phong Nguyệt Phủ Hàn trong đại điện phong Hàm Mộc Vân thăng cấp Quý Phi, đầy đủ tư cách cùng hoàng thượng tham gia cúng lễ.

Một đạo thánh chỉ ban đến Túy Yên cung còn khiến Mộc Vân kinh hãi rơi từ trên ghế xuống. Cô sau đó còn chạy đến Ngự Thư Phòng tính sổ với Phong Nguyệt Vô Thần, cuối cùng bị làm cho tức mà trở về.

Lương Đệ, Chiêu Nghi, Tần, Phi trở xuống không thể cùng hoàng thượng đến tế lễ, cô còn nghĩ thoát được kiếp không ngờ hắn lại giữa đại điện phong nàng làm quý phi. Cuối năm còn phải khổ như vậy!

Sáng ngày cuối năm gà vừa gáy, mặt trời còn chưa mọc trong cung đã chuẩn bị tế lễ.

Mộc Vân vốn đang ôm mộng đẹp bị Thương Khuynh kéo dậy, giằng co mãi mới lôi cô được ra khỏi giường. Mộc Vân mơ mơ màng màng mặc cho Nguyệt Tuy cùng Thương Liên chỉnh chu cho cô.

Mộc Vân từng cảm thán phục sức của Chiêu Nghi rườm rà, khó chịu, cô không ngờ tới phục sức Quý Phi còn rắc rối hơn gấp bộ. Y phục màu nâu thêu khổng tước xinh đẹp, trên cổ quàng khăn cổ lông cáo màu trắng tuyết.

Đầu tóc cô được búi lên, đỉnh đầu cài bộ điêu dài có lưu tô điểm vài viên ngọc thạch, hai đầu bộ điêu khắc hình khổng tước xòe cánh. Thương Khuynh cài thêm vài cây trâm bạc nữa mới buôn tha đầu tóc nàng. Nguyệt Tuy gắn móng tay giả làm bằng vàng nạm ngọc thạch cho cô.

Thương Khuynh trang điểm cho cô cố ý làm nhạt một chút để phù hợp buổi tế lễ, mi tâm Mộc Vân được vẽ một đóa mai màu vàng nhạt, thoáng ẩn thoáng hiện dưới tua trâm cài.

Từ đầu đến cuối Mộc Vân chỉ chìm vào giấc mộng mặc Nguyệt Tuy cùng Thương Liên giày vò. Thương Khuynh vỗ nhẹ mặt cô “Quý Phi nương nương, đã xong rồi nên đến Hàm Minh Điện rồi”

Mộc Vân mở mắt nhìn bên ngoài mặt cũng chỉ bắt đầu mọc sắc mặt cực kì khó coi “Tế lễ gì mà sớm vậy không biết”

Nguyệt Tuy khoác áo choàng lông lên cho Mộc Vân. Hiện tại Mộc Vân đã là Quý Phi cũng đã có loan liễn đưa đón, cô vừa ngồi lên loan liễn lại tiến vào mộng đẹp đến khi bị Thương Khuynh lay tỉnh mới hoảng hồn bởi đoàn quan lại nghiêm chỉnh đứng trước điện.

Quy mô như này cũng quá mức lớn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.