Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 23: Chương 23




Lam Khanh Khanh ai oán nhìn cái nơi tự xưng là nơi ở dành cho cung nữ quét sân càng nhìn càng nghĩ càng uất ức, hoàng cung Mông Cổ, Dạ Nguyệt sơn trang, tam vương phủ so ra cái nào cũng tốt hơn nơi qủy quái này.

“Cô là người mới à?” một cô bé khoảng mười sáu mười bảy tuổi bước ra thấy cô niềm nở cười. “Cô tên gì?” Lam Khanh Khanh thở dài một hơi nháy mắt bộ dạng ủ rủ bay đi mất nghiên đầu cười thân thiện “à ta tên là Lam Khanh Khanh, cô là?”, “ta gọi Bạch Nhi cung nữ quét tước ở ngự thư phòng“.

Lam Khanh Khanh à một tiếng đi theo Bạch Nhi vào trong, “này Bạch Nhi ta là quét tước vào lúc nào?“. Bạch Nhi nghĩ nghĩ “ta nghe ma ma nói người làm vào buổi tối“.

Lam Khanh Khanh trợn mắt, buổi tối? Không cho ta ngủ sao? “Bạch Nhi vậy cung nữ quét tước vào buổi sáng là ai?”, “là ta và tiểu Hoa nhưng mà tiểu Hoa được chuyển sang bên Tư Thủy cung rồi”

Lam Khanh Khanh cười gian trá “vậy ngươi nói với ma ma gì đó để ta cùng ngươi buổi sáng nhé”, “làm sao được, ma ma rất nghiêm khắc“. Nàng nghĩ nghĩ nhìn Bạch Nhi nói “vậy nói ta không chịu được gió đêm, sợ ma rồi sợ qủy, ta lại là họ hàng bà con xa với ngươi hai chúng ta làm việc chung may ra còn giúp đỡ lẫn nhau”

Bạch Nhi gãi đầu “chuyện này...”, “được rồi vào nói đi mà” Lam Khanh Khanh kéo Bạch Nhi đi vào trong.

*****

Cơn gió thổi qua một cái làm nàng rùng mình, Lam Khanh Khanh ai oán, sân ngự thư phòng có cần rộng vậy không trời. Mị nóa đã vậy còn trồng nhiều cây, Lam Khanh Khanh lại ngước đầu lên nhìn trời, mặt trời còn chưa ló ra, tránh làm buổi tối thì sáng lại dậy sớm là sao trời! haiz may ra mình không phải thiên kim tiểu thư.

“Khanh Khanh mau quét đi còn hai canh giờ nữa hoàng thượng sẽ hạ triều đấy” Bạch Nhi thấy nàng đứng trơ ra đấy thì thúc dục. Lam Khanh Khanh gục đầu thở dài bắt đầu quơ quơ cây chổi trên tay, Bạch Nhi lắc đầu mặc kệ nàng tiếp tục quét.

Mặt trời bắt đầu ló ra Bạch Nhi kéo kéo Lam Khanh Khanh “mau mau đi hoàng thượng sắp tới rồi” nàng bĩu môi tích cực quét tước thầm đem mười tám đời tổ tông Phong Nguyệt Vô Thần lẫn tên hoàng đế gì đó ra cặn khẽ thăm hỏi. (Hai anh này có cùng tổ tông^^)

Phía xa bóng dáng màu tím đi bên cạnh nam nhân vận hoàng bào khẽ nhếch môi cười, không ngờ nàng lại chịu quét tước thật.

“Hoàng thượng giá đáo” giọng nói đặc trưng có một không hai của thái giám vang lên, Lam Khanh Khanh bất đắt dĩ bị Bạch Nhi kéo qùy xuống. Lam Khanh Khanh cúi gầm mặt xuống để không ai thấy mặt, nàng chỉ thấy một đôi hài màu tím được thêu bằng chỉ kim tuyến vàng nhạt hơi khự lại trước mặt nàng. Cho dù Lam Khanh Khanh nàng không có ngẩn mặt lên cũng biết là tên vô sỉ nào đó.

Đoàn người đi vào trong ngự thư phòng Lam Khanh Khanh mới lòm còm bò dậy, chưa kịp để nàng rủa ai đó thên vài lần thì bóng dáng màu tím đã lần nữa đứng trước mặt. Nàng lườm hắn một cái xê dịch người sang một bên cố ý huơ huơ chổi vào y phục hắn nói “đường rất bẩn để nô tỳ quét đường nhé, vương gia “ hai chữ “vương gia” nàng như rít qua từng khẽ răng.

Phong Nguyệt Vô Thần không tức giận ngược lại còn cười roi rói, Lam Khanh Khanh hừ một tiếng hất cằm quay đi. Phong Nguyệt Vô Thần nhìn nàng một cái rồi quay người đi, Lam Khanh Khanh nhìn lá cây khô dưới đất là Phong Nguyệt Vô Thần mà ra sức quét.

Bạch Nhi tiến sát lại gần nàng hỏi “ngươi to gan thật lại dám làm vậy với tam vương gia?” Lam Khanh Khanh bĩu môi “hắn thì sao? Hắn là cái thá gì mà ta không dám“. Bạch Nhi đưa ngón tay lên môi xuỵt xuỵt vỗ vai nàng “Khanh Khanh gan cô to quá, mà cô đừng lại gần tam vương gia, hắn nổi tiếng là ham mê tửu sắc, ta thấy cô cũng rất xinh đẹp nên tốt nhất tránh xa hắn ra“.

Lam Khanh Khanh cười gật đầu, Phong Nguyệt Vô Thần này scandanl nhiều nhỉ?

*****

Sau một buổi “cực khổ” Lam Khanh Khanh “ra sức quét” vài cọng cỏ cây lá khô cuối cùng nàng cũng bay về phòng của cung nữ quét tước nằm nhoài ra giường. “Khanh Khanh cô là...tiểu thư nhà giàu bị làm ăn thô lỗ à” Bạch Nhi sáp lại gần Lam Khanh Khanh hỏi, “tại sao cô lại nghĩ vậy?“.

Bạch Nhi nhìn Lam Khanh Khanh từ đầu đến đuôi “vậy tại sao cô lại vào cung làm cung nữ?“. Lam Khanh Khanh thở dài “ta mồ côi từ nhỏ không nơi nương tựa lại nghe nói làm cung nữ cũng khá lại nuôi được bản thân nên vào cung kiếm tiền thôi“.

Bạch Nhi phì cười “có ai như cô không, làm cung nữ mà bảo để kiếm tiền” Bạch Nhi nhìn Lam Khanh Khanh vờ ghẹo “nhìn cô xinh đẹp thế này không phải vào cung để quyến rũ hoàng thượng hay hoàng tử, vương gia nào đấy chứ?”

Lam Khanh Khanh ra vẻ nghiêm túc “uầy nếu vậy thì tốt quá” Bạch Nhi nghe xong cười to, Lam Khanh Khanh nhìn nàng cười bất giác cảm thấy vui vẻ, nàng thật sự rất giống con nhỏ phiền phức kia, không biết nó đang ở đâu.

Lam Khanh Khanh nhìn thoáng qua cửa sổ đứng bậy dậy “Bạch Nhi ta ra ngoài một chút” Bạch Nhi gật đầu.

“Thế nào? Hài lòng chưa?” Lam Khanh Khanh bực bội thẳng tay bẻ cành liễu gần đó, Phong Nguyệt Vô Thần cười ngả ngớt “mỹ nhân không nên kích động“. “Không kích động cái muội muội ngươi ấy”, Phong Nguyệt Vô Thần nhúng vai “ta không có muội muội“.

Lam Khanh Khanh nghiên đầu thắc mắc “nếu ta không nhầm thì hình như dưới ngươi có vài quận chúa công chúa gì đấy”, “năm quận chúa là biểu muội, ba công chúa là muội muội nhưng họ không có cùng mẫu thân với ta“.

Lam Khanh Khanh gật đầu “ta hiểu, gia đình đế vương không có tình huynh đệ tỷ muội”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.