Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 66: Chương 66




Cả ngày Lam Khanh Khanh nằm trên giường cũng phát chán, trước kia cho dù nàng có sắp chết cũng bị tổ chức gọi sang đã thành thói quen. Nàng nhìn Bạch Nhi loay hoay đằng đấy hỏi “Ngươi làm gì vậy”, Bạch Nhi đi đến đưa cho nàng một túi thơm.

Lam Khanh Khanh chau mày “Đây là thứ gì?” Bạch Nhi ngồi xổm xuống đặc hai tay lên giường cằm gối lên “Đây là túi thơm ta tự làm, tặng cô“. Bạch Nhi thêu rất đẹp, là hình đóa lê “Ta không phải tiểu thư khuê các, không cần”, “cô ngửi thử đi” Bạch Nhi đặc túi thơm bên mũi nàng, mùi hoa lê nhanh chóng sọc vào mũi

“Ta biết cô thích hoa Lê nên đã ép khô cùng với một số thảo dược, rất tốt cho sức khỏe” nàng nhìn vẻ mặt Bạch Nhi vươn lên nụ cười “được!“.

“Khanh Khanh, ta xin lỗi” cô cúi gầm mặt, bả vai rung rung, Khanh Khanh nâng cằm Bạch Nhi lên cười nhẹ “Khóc cái gì chứ ta còn chưa chết“. Nàng kéo Bạch Nhi ngồi lên giường lau đi nước mắt cho cô, “Ta đã hứa sẽ bảo vệ cô...nhưng lại để cô bị thương ra thanh thết này“. “Đồ ngốc, Phong Nguyệt Vô Thần ở đó còn không cứu được thì ngươi cứu được sao? Vả lại là ta cố ý” Bạch Nhi cúi mặt xuống “ta xin lỗi, ta không nên để cô đi một mình”

Lam Khanh Khanh xoa đầu cô “Được coi như ta nhận lời xin lỗi của cô, đừng khóc nữa“.

“Nghe có người khóc ta tưởng muội chết rồi”, Lam Khanh Khanh ném gối tới người vừa phát ngôn kia “Ta chưa gặp huynh lần cuối sao nỡ chết được, mồn miệng huynh quả thật càng ngày càng thối“.

Mộ Dung Xuất nhúng vai ngồi trên bàn “Ta có ý tốt đến xem muội muội lại gặp là mắng ta ah”, Bạch Nhi lau nước mắt leo xuống giường hướng hắn cúi đầu định đi ra ngoài lại bị hắn kéo lại “Bạch Nhi, cô cũng không cần ra ngoài trời đang lạnh đấy“. Bạch Nhi có chút ngạc nhiên, “Bạch Nhi, cô không phải người ngoài, đừng lúc nào cũng chạy ra ngoài như vậy” Bạch Nhi hướng nàng gật đầu.

“Nhất là lúc có một số người vô duyên đến” Bạch Nhi cúi đầu che miệng cười, “Khanh Khanh, Muội là nói ta sao?“. Nàng nhúng vai “người đó là huynh sao?”, hắn lườm nàng một phát lấy từ túi áo ném cho nàng lọ thuốc “Ta nghe nói muội bị thương liền cấp tốc vào cung thăm muội, muội lại đối xử như vậy với ta”

“Ta ổn rồi, về đi” Mộ Dung Xuất chỉ vào nang có chút tức giận “muội, muội giỏi lắm lần sau ta không thèm gặp muội nữa“. “Vậy sao? Vậy ta lại bớt một sự phiền hà” nàng dừng một chút cười xảo huyệt “Không phải huynh tranh với bọn họ vào cung thăm ta chứ?“. Mộ Dung Xuất rõ vẻ lúng túng “Ai tranh chứ, rõ ràng là Đại ca phái ta đi”

Lam Khanh Khanh cười cười “Mộ Dung Xuất, có ai đã từng bảo huynh rất đáng yêu chưa?”, Hắn có chút ngẩn ra gò má hơi đỏ, nàng và Bạch Nhi phá lên cười “Thì ra huynh cũng biết xấu hỗ nha“. Mộ Dung Xuất trừng nàng và Bạch Nhi, giận dỗi leo xuống bàn “Ta không nói chuyện với các ngươi nữa”

Lam Khanh Khanh thấy hắn như vậy cũng chỉ cười không trêu ghẹo nữa “Cho ta hỏi thăm Thương Liên nhé“. Hắn phi người qua cửa xổ biến mất, “Khanh Khanh, cô không sợ hắn “báo thù” sao?” Nàng nhúng nhúng vai “Ta đang đợi hắn “báo thù” đây”

1s...2s...3s

Lam Khanh Khanh đột nhiên nhớ ra nàng chưa nói với Mộ Dung Xuất một chuyện. “Khanh Khanh, cô làm sao vậy”, nàng bĩu môi nằm xuống giường kéo chăn lên “Ta làm sao lại quên mất nói chuyện đấy với hắn chứ“. “Chuyện gì?” Lam Khanh Khanh lắc đầu, “Nếu là chuyện qua trọng thì ta đi gọi Phùng Liên nhé”, nàng lại lắc đầu “Không cần, chắc ta nghĩ nhiều rồi”

Bạch Nhi cầm lo thuốc của Mộ Dung Xuất đến “Thuốc này có vẻ rất tốt, Khanh Khanh ta bôi thuốc giúp cô nhé”, nàng gật đầu.

Bạch Nhi bôi thuốc, băng bó lại vết thương bỗng nghe nàng hỏi “Bạch Nhi, cô có tin vào chuyện ma quỷ không?“. “Sao tự dưng cô lại nhắc tới chuyện ma quỷ?” Cô nhớ lại ngày trước Khanh Khanh giết rất nhiều người ở ngoài sân Bình Tước cung bỗng rùng mình, “Khanh Khanh cô đừng làm ta sợ nhé, trước đây cô bảo không có ma quỷ mà”

Lam Khanh Khanh cười nhẹ lắc đầu “Quả thật không có ma quỷ, nhưng lại có âm linh, ta nghĩ ta đã biết thích khách ở nơi săn bắn là thứ gì rồi” không những một mà tận hai lần nàng cảm thấy điều đó. Bạch Nhi băng bó cho nàng xong nghe nàng nói vậy càng có chút sợ hãi “Khanh Khanh à cô biết ta sợ ma mà”, “Vẫn là câu nói đó, có ta ở đây ngươi sợ gì chứ?”

_Trang Uyển_

“Kết hoạch thất bại rồi”, Phương Thanh quỳ một gối xuống hướng nử tử vận hắc y nói, Tử Dạ cười lạnh “Các người không phải vô dụng quá sao?“.

“Không thể trách nàng, là ta đã làm không tốt” nam tử áo trắng nhàn nhã ngồi trên bệ cửa xổ, nam tử nhìn rất xinh đẹp nhưng cảm giác gần hắn rất lạnh lẽo. Tử Dạ khoanh tay, giọng có chút giễu cợt “Bạch Kết, chủ tử phái ngươi đến chẳng lẽ chỉ để làm những trò vặt này thôi sao, so ra vẫn là Hắc Kết nhanh nhẹn hơn nhỉ”

“ Chủ Tử làm việc còn có chỗ cô xen vào sao?” nam tử gọi là Bạch Kết kia nhảy xuống đất nhàn nhã đi đến Tử Dạ, hắn nâng cằm cô lên thân thể tỏ ra hàn khí khiến người khác rét run “Tử Dạ, cô vẫn chưa leo lên được giường của chủ tử thì đừng ở đây đối đầu với ta“.

“Ngươi...” khuôn mặt sau chiếc mặt nạ nhăn nhó vì tức giận. Tử Dạ hất tay hắn ra, treo trên môi nụ cười mỉa mai “ít ra ta là người, ngươi... là cái gì?”

Bạch Kết rõ tức giận, Phương Thanh chau mày đứng dậy đẩy hai người ra “Nơi này là cung của ta, hai người muốn gây gỗ phiền ra ngoài“. Tử Dạ hất cằm cao ngạo rời đi, Bạch Kết khuôn mặt vẫn lộ vẻ tức giận ngồi xuống bàn.

“Chuyện ở khu săn bắt huynh có thể nói cho ta rồi chứ” Bạch Kết nhìn Phương Thanh nhếch môi “Ngươi đáng lẽ ra không nên ở trong này...Trang Phi?“. “Chẳng phải cũng chỉ vì chủ tử sao? Ta đã là tần không còn là phi nữa” Phương Thanh ngồi xuống phía đối diện hắn “Xong nhiệm vụ lần này ta sẽ xin chủ tử rời đi”

“Nhiệm vụ lần này là đánh đổi cả mạng, cứ cho là có thể sống xót đi, nguơi nghĩ chủ tử có thế để thuộc hạ rèn luyện bao năm rời khỏi sao, huống hồ cô còn nắm giữ nhiều bí mật như vậy“. Trong mắt Phương Thanh dường như có chút bi thương, cô cúi đầu che đi “Ta không phải là tiểu thư của Phương gia, không phải là con ruột của thượng thư, sống trong thân phận này ta mệt mỏi rồi”

Hắn nhúng nhúng vai “Giết được Gia Lỗ Thượng Phong hẳn nói đi“. Cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt Bạch Kết “Ngươi sống như vậy không mệt sao? Trong mắt người khác người khác ngươi chỉ là con rối do hắn tạo ra...“. “Ta không quan tâm trong mắt họ ta là cái gì, ta vốn dĩ chỉ là con rối do chủ tử tạo ra, vì vậy ta chỉ làm việc cho chủ tử”

Nước mắt lăn dài, Phương Thanh lẩm bẩm như để hắn lẫn bản thân nghe thấy “ngươi và ta giống nhau, đều quan tâm tất cả những gì họ nói”

Bạch Kết bỗng khự lại, thết thì sao? Hắn cũng không phải người...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.