Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 89: Chương 89




Trên gian trà nhã, một nam tử khí chất bất phàm ngồi bên cửa sổ nhìn xuống phía phố lớn, hắn vận bạch y khuôn mặt tuấn tú mang vẻ cương nghị từng trãi.

Đôi mắt vốn tĩnh lặng vì nhìn thấy bóng dáng một nữ tử mà khẽ động, rất nhanh liền biến mất như kích động trong mắt hắn vừa rồi chỉ là ảo giác.

Bạch Mặc Thương lấy trong ngực ra thỏi bạc trắng đặc trên bàn, hắn gọi hai tiếng “Tiểu Nhị” rồi đứng dậy rời đi

Hàm Mộc Vân cảm giác như ai đó đang nhìn mình liền quay đầu, cửa sổ trên gian trà nhã trống không, nàng thu ánh mắt, vẻ mặt quái dị, không phải có mỹ nam tử nào đó đang thầm thương trộm nhớ nàng đấy chứ?

“Nghĩ gì mà vui đến vậy?” Mộc Vân thu lại vẻ háo sắc trừng mắt nhìn tên xú nam nhân phá vỡ mộng đẹp của nàng “Sao lại là ngươi? Ngươi không phải phải dõi ta đấy chứ?“. Bạch Mặt Thương phe phẩy phiến quạt cười nhẹ “Cô nương nhạy cảm quá rồi chăng? Đường này đâu phải của nhà cô tại sao ta lại không thể xuất hiện ở đây?”

Hàm Mộc Vân hừ một tiếng mắng thầm tên hồ ly, tên gian thương chết tiệt, lần đầu gặp hắn đã dính đến chuyện ngân lượng, thật đối với hắn không có hảo cảm nha

“Vậy thì cũng không nên chắn trước mặt ta chứ” Mộc Vân kéo khóe miệng nặn ra nụ cười nàng cho là có lễ nhất “Phiền công tử tráng sang bên cho ta đi qua rồi”

Bạch Mặc Thương nghiên người qua một bên cho nàng đi nhưng không rời đi mà đi phía sau nàng, Mộc Vân cau mày quay lại “Chết tiệt! Là ta còn thiếu ngươi ngân lượng à?“. Hắn nhúng nhúng vai đáy mắt vô cùng vui vẻ “Chuyện ngân lượng là ta có lỗi, mong cô nương cho ta cơ hội bù tội”

“Cô nương cái rắm” Sao tên này lại bám riết nàng không buông chứ? Đường đường là ông chủ cái lầu gì gì đó lại rảnh rồi không có việc làm sao? Tại sao mỗi lần trốn ra ngoài chơi lại gặp toàn thứ gì không vậy nè

Bạch Mặc Thương chau mày, trong lòng nàng hình tượng của hắn không mấy tốt nhỉ?

Chưa để hắn nói phía sau Mộc Vân đã vang lên thanh âm trong trẻo chứa đầy ý cười “Đúng nha, không phải là cô nương“. Khanh Khanh một thân nam trang xuất hiện trước mặt hai người, Bạch Mặc Thương nhíu mày “Sao muội lại ở đây?”

“Tại sao ta không thể ở đây? Đường này là của huynh?” Bạch Mặt Thương vuốt vuốt mũi, tại sao mỗi lần gặp Khanh Khanh thì huynh đệ Dạ Nguyệt nhà hắn lại đều phải giơ tay đầu hàng vậy nha

Khanh Khanh nhìn Mộc Vân bĩu môi đứng bên cạnh lại nhìn Bạch Mặc Thương thoáng hiểu gì đó, nàng nở nụ cười đầy ý tứ “Nhị ca không nên gọi Mộc Vân là cô nương, cô ấy....” nàng kéo dài âm thanh một chút nhìn thoáng qua Mộc Vân “Cô ấy là cô nương đã xuất giá, nên gọi là phu nhân”

Bạch Mặc Thương thoáng vẻ kinh ngạc rất nhanh chóng hồi phục, hắn cười nhẹ phe phẩy quạt “Muội quen Hàm...phu nhân?“. “Khanh Khanh là tỷ tỷ của ta” Hàm Mộc Vân cướp lời tuyên bố, nàng chắc chắn nếu Khanh Khanh mở miệng sẽ nói có chút quen biết nàng mà thôi

“Khó khăn lắm mới trốn ra ngoài được, ngươi không đi vui chơi sao?” Mộc Vân bĩu môi, này là muốn đuổi khéo nàng mà “Được rồi ta đi nơi khác, lát nữa chúng ta cùng về nhé” Mộc Vân lườm Bạch Mặc Thương một cái tung tăng chạy đi

“Muội có chuyện gì muốn hỏi sao?” Khanh Khanh cười nhẹ gật đầu “Huynh hiểu muội nhỉ, muội muốn nhờ Dạ Nguyệt điều tra giúp muội một người“. “Là ai xui xẻo bị muội để ý đến vậy?”, “Không phải xui xẻo mà là hắn không có mắt đụng đến muội”

Bạch Mặc Thương nhúng nhúng vai “Được rồi, là ai nào?”, “Hộ Bộ Thượng Thư, Thượng Quan Tề“. Bạch Mặc Thương nhíu mày “Hắn nỗi tiếng là quan thanh liêm, cương trực, hắn đắt tội gì với muội vậy?“. Khanh Khanh nhếch môi cười lạnh “Muội mới không tin hắn như lời đồn đại”

Bạch Mặc Thương gật đầu “Được, ta sẽ điều tra“. Khanh Khanh do dự chốc lát bỗng hỏi “Huynh có biết người phụ nữ tên Phi Yến Nguyệt Tâm không?”

Hắn chau mày thật chặt “Làm sao muội biết bà ấy?”, “Nghe Tứ vương gia nói qua, bà ta là thân mẫu của Phong Nguyệt Vô Thần“. Nàng càng ngày càng quan tâm đến Phong Nguyệt Vô Thần rồi, chỉ đáng tiếc cho tên si tình ở Dạ Nguyệt ngày đêm mong nhớ đến Khanh Khanh của bọn họ

“Phi Yến Nguyệt Tâm là Sát thủ hoàng gia, thuộc hạ thân cận của tiên hoàng, bà ấy còn một tỷ tỷ gọi là Phi Yến Thủy Nguyệt” Bạch Mặc Thương dừng một chút để tìm xem từ ngữ dễ hiểu cho câu sau “Phi Yến Thủy Nguyệt đó chính là thân mẫu của lão ngũ. Nói cách khác Phong Nguyệt Vô Thần còn phải gọi Lão Ngũ một tiếng biễu ca”

Phi Yến Lãnh Thiên là biễu ca của Phong Nguyệt Vô Thần? Mà nàng coi như cũng là muội muội của Phi Yến Lãnh Thiên, cái tình huống máu chó gì đây? Thân phận của Phong Nguyệt Vô Thần thực lớn nga

Lam Khanh Khanh gật đầu như đã hiểu “Muội có việc, đi trước” nàng vừa quay người liền nghe Bạch Mặc Thương gọi lại “Khanh Nhi, Tháng sau chính là sinh thần của đại ca muội có về không?“. Khanh Khanh thoáng dừng bước “Là ngày nào?”, “Cuối tháng sau”

_Túy Linh Cung_

“Đi đâu?”

Lam Khanh Khanh giật mình nhìn mỗ nam nhân xem phòng nàng như phòng hắn mà tự tiện ra vào kia, chau mày “Đây là phòng của ta, đừng tự tiện ra vào vậy chứ”

“Phòng?” Phong Nguyệt Vô Thần cười yêu nghiệt “Ngươi là của ta đương nhiên phòng ngươi cũng là của ta“. Khanh Khanh đầu đầy hắc tuyến, cái lí luận chó má gì đây, từ khi nào nàng là của hắn? “Này ta chỉ là thuộc hạ của ngươi, không phải người của ngươi”

Phong Nguyệt Vô Thần cười cười “Được không phải thì không phải, sớm muộn gì cũng trở thành người của ta, không cần khiêm tốn“. “Ngươi...” Khanh Khanh trợn mắt nhìn tên nam nhân mặt dày vô sỉ đến không nói nên lời

“Hai ngày nữa ta phải đến Nam cương”, nàng nhướng mày “Thì sao?“.

Giọng Phong Nguyệt Vô Thần đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn bước đến gần nàng cúi thấp đầu đối diện với nàng

“Có muốn đi cùng ta không?”

Đại não bị một câu nói đầy ôn nhu kia trở nên trống rỗng, tim cũng bị lỡ một nhịp đập. Nàng nhìn đôi mắt đen lấy hiện giờ chỉ chứa mình nàng có chút động lòng

Phong Nguyệt Vô Thần nở nụ cười ôn nhu xoa xoa đầu nàng, giọng buồn buồn “Không cần miễn cưỡng, không muốn đi thì không cần đi” hắn nâng cái cằm nhỏ của nàng đầy cưng chiều “đợi ta về!”

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại động lòng bởi một tia cô đơn trong mắt hắn vô thức nói “Ta đi cùng ngươi“. Phong Nguyệt Vô Thần vô cùng vui vẻ xoa đầu nàng “Được vậy chuẩn bị đi”

Phong Nguyệt Vô Thần rời đi nàng ngơ ngác nhìn theo hắn một lát, đợi khuất bóng nàng mới giật mình định thần “Chết tiệt! Dám dùng mỹ nam kế với bà”

Phong Nguyệt nhìn thoáng qua Túy Linh Cung khẽ cười, dáng vẻ ngơ ngác của nàng cũng thật đáng yêu, cô bé này hẳn chưa trãi qua chuyện tình cảm đi

Khanh Khanh gục đầu trên bàn thầm oán trách bản thân nhất thời hồ đồ bị sắc dụ, biên cương đó ai mà không biết đã loạn lên thành một đoàn, vả lại nếu đến biên cương thì làm sao về Mông Cổ một chuyến đây. Hành trình từ kinh thành đến đó cũng khoảng mười ngày

Bỗng Khanh Khanh bật người đậy, đến Nam Cương phải đi qua Viên Châu, mà trước đây nàng lần đầu tiên đến Phong Nguyệt là qua cửa khẩu Viên Châu. Nói cách khác Nam Cương hẳn là biên giới giữa Phong Nguyệt và Mông Cổ đi?

Vậy thì đi vậy đến đó tìm cơ hội trốn sang Mông Cổ rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.