Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 8: Chương 8




Cốc...cốc...cốc...

“Cô nương xin mở cửa” két cửa phòng mở ra Lam Khanh Khanh vận trung y khoát đại chiếc áo choàng búi tóc xõa ra tôn lên khuôn mặt xinh đẹp hiếm có. Nàng mơ màng dụi mắt tựa như người vừa thức giấc hỏi “không biết nữa đêm canh ba gia tìm tiểu nữ có việc?”

Vài tên nhân sĩ thô lỗ mặt như hung thần ác xác vác đao đến gõ cửa thấy nàng mặt cũng dịu đi “công nương không biết phòng cô có giấu nam tử áo đen nào không?”

Lam Khanh Khanh ra vẻ sững rốt rồi tức giận nói “gia tiểu nữ là khuê nữ chưa có hôn phối sao người lài nói tiểu nữ giấu nam nhân...thế, thế này thì làm gì có ai dám cưới tiểu nữ, thật oan ức quá“.

Tên đó cuống quýt tặt lưỡi “ấy cô nương ta chỉ lo hắn gây khó dễ cho cô nương...haha mạo muội rồi” tên đó quay sang bọn thủ hạ “đi nơi khác kiếm cho ta phải bắt sống được hắn mau”

Lam Khanh Khanh đóng cửa lại nét cười vô hại lặp tức biến mất thay vào đó là nụ cười lạnh băng “ra“. Trong góc xuất hiện thên một nam tử áo đen, hắn nhìn nàng nói “tại sao lại giúp ta?“.

“Ta chỉ lo vướng phải bọn họ, phiền phức” Lam Khanh Khanh lườm hắn một cái “ngươi đã đi được chưa“. “Ta bị trúng độc”, “mặc kệ ngươi không liên quan đến ta”

Hắn cười khổ chỉ vào vết thương ở cách tay bị trúng độc nói “cho ta mượn chỗ cô nương giả độc, được chứ” Lam Khanh Khanh nhìn vết thươmg khá nghiêm trọng quay mặu đi “tùy ngươi“.

Hắn cười cười lấy trong tay lọ thuốc xét vạt áo băng bó “nếu không phải bọn họ đê tiện hạ độc thủ ta sẽ không phải đi trốn” Lam Khanh Khanh nhìn cách ép độc vào băng bó của hắn cau mày “ngươi biết y thuật?”

Hắn dường như không ngờ đến nàng sẽ hỏi, ngây người đôi chút rồi cười “rất tinh mắt, thủ pháp khi nảy của cô rất tuyệt hảo không biết danh tính là?”, “cần không” Lam Khanh Khanh nhướng mi nói.

Hắn không giận chỉ cười cười “cô nương rất có bản lĩnh, tại hạ Mộ Dung Xuất xin thỉnh giáo đại danh cô nương” nàng nhìn hắn xem hắn không có ý đồ chỉ nhàn nhạt nói “họ Lam“. Mộ Dung Xuất nhếch môi cười hứng thú thứ nhất nàng nghe danh hắn lại không hoang mang, thứ hai lại thận trọng không xưng tên, thú vị nữ nhân này nếu đến Dạ Nguyệt sẽ như hổ mọc thêm cánh.

“Haha cô nương không sợ ta sao?” Lam Khanh Khanh khinh thường nhìn hắn “ngươi là gì mà ta phải sợ”, “cô nương xem ra không biết tại hạ” nàng cười nhạt “xin lỗi ta không phải người ở đây”

Mộ Dung Xuất đứng dậy phi thân ra ngoài cửa sổ “nếu có duyên sẽ gặp lại”

******

Kinh thành đường phố phồn hoa đâu đâu cũng náo nhiệt không tả nỗi, thành Tây chính là con phố tấp nập nhất sòng bạc kĩ viện đến tơ lụa trang sức đều có cả.

Lam Khanh Khanh đi dạo bên thành Tây, cảnh sa hoa khiến bao người líu lưỡi, nghe nói phía sau thành Tây là Dạ Nguyệt sơn trang không ai không dám nể mặc. Tiếp theo thành Tây chính là thành Đông có phố ăn chơi thác loạn nhất, nghe đồn chủ nhân thành Đông chính là một cô nương xinh đẹp như hoa lại thông minh sắt xảo.

Lam Khanh Khanh cải nam trang đi vào một thanh lâu bậc nhất thành Tây Túy Yên Lầu nghe ngóng tin tức, chẳng phải muốn dò hỏi chuyện gì người ta thường vào thanh lâu đó sao

“Công tử nhìn ngài có phần lạ mặt không biết là người phương nào?” một cô nương xinh đẹp vận y phục loan màu hồng phấn, thanh tao thoát tục đi đến bên cạnh Lam Khanh Khanh. Nàng đưa mắt đánh giá nàng ta hồi lâu giương nụ cười nhạt “chẳng dấu tại hạ là người nơi khác đến, nghe danh Túy Yên Lầu đã lâu hôm nay lại dịp chẳng hay cô nương có tiếp đãi”

Cô nương đó nhìn Lam Khanh Khanh hồi lâu cười tươi “công tử khí chất phi phàm, tiểu nữ Thương Liên là chủ lầu mama không biết danh tính công tử“. “Tại hạ họ Lãnh” Thương liền nép qua một bên đưa tay ra ý mời “Lãnh công tử mời”

Lúc đi ngang qua tiếng Thương Liên như có như không nói “cô nương vì ý gì đến bổn lâu” Lam Khanh Khanh giật mình một lác, phiến phiến cây quạt trong tay cười gượng “không qua nỗi mị nhãn của cô nương” phim truyền hình đồ là thứ lừa đảo, mới cải trang mà đã bị người khác nhìn thấu là nữ nhi.

Thương Liên đưa Lam Khanh Khanh đến ngồi bên bàn gần cửa sổ rồi xin phép cáo từ, chưa đầy nữa khắc lại thấy Thương Liên đi ra thi lễ “công tử có gì sai bảo“. Lam Khanh Khanh hiểu ý liền đưa tay mời “cô nương mời ngồi”

Thương Liên ngồi gần Lam Khanh Khanh như có như không tay lướt nhẹ qua tay nàng. Lam Khanh Khanh trầm ngâm rồi gật đầu, mảnh kia ghi “chủ tử của ta muốn gặp người“. Chủ tử? Là ai hình như nàng không có quen ai ở thành Tây.

Lam Khanh Khanh nở nụ cười nhạt nói “mời” hai người đứng dật đi lên lầu, gần cuối hành lang có một căn phòng sa hoa, Thương Liên gõ cửa theo đúng nhịp điệu hai cái rồi mở cửa mời Lam Khanh Khanh như không có ý mình sẽ vào.

Vút...

Vừa nhấc chân bước vào đã có một cây kim phóng ra, Lam Khanh Khanh cau mày nhẹ nhàng dịch người mới thấy bên trong có hai nam tử, một đen một trắng ngồi trầm tĩnh.

Lam Khanh Khanh phủi phủi y phục xoè quạt ra tiêu xái đi đến bên môi là nụ cười giễu cợt “thì ra danh sĩ trung nguyên đều đối đãi với ân nhân như vậy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.