Mọi người lâm vào trầm mặc.
“Các vị lúc vào trấn có thấy tòa phật tháp trên đài tại trung tâm trấn chứ? Bốn tháng trước có một vị thiên sư đi ngang qua trấn, ông ấy bảo người dân trong trấn xây một tòa phật tháp tại đó lập đàn cúng bái. Chúng tôi xây nên phật tháp đã là nửa tháng sau. Vị thiền sư kia lập đàn cúng bái, quả thật có một đoạn thời gian trong rừng rất yên tĩnh, không, chỉ là mấy ngày thôi. Sau đó nữ quỷ trong rừng có vẻ như bị chọc tức đã kêu gọi rất nhiều đồng minh, đêm đến trong rừng thường truyền ra tiếng gầm rú rất đáng sợ.”
“Vị thiên sư kia lại lập đàn làm phép thêm một lần nữa. Nhưng không diệt quỷ mà lại kéo đến thiên tai, nhiều ngày liên tiếp mưa gió rất nặng. Dân trong trấn đều không dám ra ngoài nửa bước. Vị thiên sư kia một mình vào rừng, bị thiên lôi đánh chết. Sau đó không lâu dịch bệnh lan tràng như mọi người biết đấy.”
Lại còn có chuyện này? Tại sao lại chưa từng nghe qua?
“Các ngươi cũng thật gan dạ nhỉ? Dám vào rừng chôn xác?” - Hắc Kết ngoài mặt cười nhưng đôi mắt lại lạnh lùng khóa chặt thanh niên.
Khuôn mặt Thanh niên méo mó “Ta nào gan dạ gì, ta nghe nói vị thiên sư kia mất mạng như chết cũng muốn trừ yêu ma nên đã làm một cái kết giới trong rừng. Ta cũng không biết là cái kết giới gì nhưng mấy vị trưởng giả nói đem xác người bị nhiễm dịch bệnh chôn ở đây sẽ không bị lây nhiễm. Vả lại qủy chỉ xuất hiện vào ban đêm, bọn ta vào rừng vào ban ngày còn có bùa do vị thiên sư đó cho...”
Thanh niên móc trong ngực ra lá bùa màu vàng đưa ra “Chính là cái này, nghe nói hộ thân, ma quỷ không thể đến gần”
Vu Trác Nhạn cùng Na Bố Lạp Hàn Minh lại gần, xem xét lá bùa.
“Dẫn bọn ta đến nơi chôn cất thi hài”
Thanh niên “À” một tiếng, chỉ chỉ về phía trước “Kia đi thêm một lát liền tới thôi”
Hắc Kết nghiêng đầu khẽ cười “Cậu lên trước dẫn đường đi”
Thanh niên rụt cổ lắc lắc đầu “Không đi, không đi”
Hắc Kết kéo vai hắn lại đẩy về phía trước “Đi, ca ca ở phía sau bảo hộ ngươi!”
Năm người đi một đoạn liền bắt gặp một khoảng đất trống lớn giữ rừng cây. Trên mặt đất cây cối ngã nghiêng, còn có vết tích đào bới. Nơi này không có tàn cây che chắn đã nhìn rõ sắc trời bên ngoài. Mặt trời đã xuống núi, chỉ còn vài sợi tàn quang màu hỗ phách lập lòe, rất nhanh trời sẽ tối.
Thanh niên hơi sợ sệt lên tiếng “Các vị đến là muốn xem thứ gì? Xem xong liền mau rời khỏi, rất nhanh trời sẽ tối, sẽ...”
“Vậy ngươi rời đi trước?”
Thanh niên ngó xung quanh đột nhiên rùng mình, kéo lấy vạt áo Hắc Kết, dù chết cũng không buông “Này trời đã sắp tối, ta... Nhỡ may gặp phải...”
Hắc Kết cười cười đẩy tay hắn ra “Sợ thì ngoan ngoãn ở đó đi!”
Hắc Kết đi lại nắm đất có vẻ bị người ta đào bởi gần đó ngồi xổm xuống “Nơi này chôn thi hài người mất do dịch bệnh?”
“Đúng vậy nha!”
Khanh Khanh đưa mắt nhìn qua đoạn xương cánh tay trắng toát nằm lăn lóc cách đó không xa, hỏi: “Gần đây có dã thú không?”
“Chậc, nơi này đã có yêu ma còn thêm dã thú nữa thì bọn ta chết chắc rồi!”
“Không có sao?” - Nàng hỏi lại một lần nữa.
Thanh niên gật đầu.
_Rắc_
Tiếng động đạp gãy cây khô vang lên rất nhỏ nhưng trong không gian rừng rậm yên tĩnh vang lên khá lớn. Năm người hít sâu một hơi ngưng thần cảnh giác bốn phía.
“Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào? Chết tiệt!”
Bụi cỏ phía trước bị vén ra, thân ảnh nử tử vận y phục cánh sen nhếch nhác xuất hiện, phía sau còn có một nam tử vận bạch y
“Hinh Nhã, cẩn thận một chút...”
Lăng Vân nhìn năm người phía trước, kinh ngạc “Đại ca, sao các huynh lại ở đây?”
Nạp Lan Hinh Nhã vừa thấy rõ Na Bố Lạp Hàn Minh liền oa oa khóc lớn nhào vào lòng hắn “Tỷ phu”
Vu Trác Nhạn cùng Hàn Minh nhìn rõ người đến liền thở ra một hơi, buông bỏ phòng bị.
“Bọn ta đến tìm hai người đó”
Thanh niên nhìn Nạp Lan Hinh Nhã, gãi gãi đầu “Không đúng”
“Cái gì không đúng?”
“Nữ tử ban chiều ta thấy trong trấn tuy cũng vận y phục hồng sen giống nàng ấy nhưng mà tóc người kia buông xõa, trên mặt còn mang mạn sa che, cao hơn một chút.”
Vậy có nghĩa Nạp Lan Hinh Nhã cùng nữ tử kia không phải cùng một người?
Khanh Khanh cúi đầu, tay phải vân vê một cái ám khí, nàng phóng ám khí về phía bụi rậm, thanh âm lạnh lùng
“Còn không mau cút ra?”
Mọi người đột nhiên im bặt nhìn chằm chằm nơi nàng vừa phóng ám khí tới. Bên kia tràn ra tiếng cười ha ha quỷ dị, từ trong bụi rậm bước ra một thiếu nữ y phục hồng sen cùng một nam tử vận áo vải đơn sơ.
Hai người chính là “thi xác” mà đám người Khanh Khanh vào trấn trông thấy cùng nữ tử thanh niên kia nhầm thành Nạp Lan Hinh Nhã.
Nữ tử nhìn về phía Khanh Khanh, đôi mắt cong lên tràn ý cười “Nha vậy cũng nhận ra? Hôm nay gặp cao thủ rồi haha”
Khanh Khanh lạnh nhạt liếc nam tử bên cạnh nàng ta, thanh âm chán ghét “Nếu không có hắn ta ngươi rất thành công”
Nữ tử cau có nhìn về phía nam tử “Ngu ngốc có chút chuyện cũng làm không xong!”
Khanh Khanh cúi đầu nhìn xuống đất, lười để ý đến bên kia đang mâu thuẫn nội bộ.
Nữ tử thu lại tầm mắt nhìn tới Khanh Khanh cùng Hắc Kết đang đứng cùng một chỗ “Lần này đến cũng có lấy hai người có thực lực, không tồi”
Khanh Khanh cau mày ngẩn đầu nhìn Hắc Kết “Nàng ta có bệnh à?“. Tuy nàng hỏi Hắc Kết nhưng thanh âm lại chẳng chút kiêng dè, mọi người đều nghe thấy.
Đánh thì đánh đi nói những lời vô nghĩa làm gì?
Sắc mặt nữ tử có chút khó coi, nàng ta lấy từ bên hông ra cây sáo trúc màu lục ra đưa lên môi khẽ cười “Tiểu nữ sẽ tiếp đãi các vị thật tốt nhỉ?”
Dứt lời nàng ta thổi sáo, đôi tay linh hoạt di chuyển qua lại trên thanh sáo, thanh âm chói tai vang lên, càng ngày càng quỷ dị.
Ngay khi đầu mày nàng ta nhíu lại có chút mất kiên nhẫn thì từ dưới đất mọc ra rất nhiều bàn tay. Từ bàn tay trở thành cánh tay, từ cánh tay cả thân thể “người” đều chui ra khỏi đất. Hơn hai chục cổ thi thể xếp thành hàng trước mặt.
Này... Điều khiển xác chết?
Thanh niên cùng Nạp Lan Hinh Nhã chưa từng nhìn qua cảnh ghê rợn này sắc mặt tái nhợt, hét một tiếng lùi ra sau mấy bước, ngã xuống đất.
Nữ tử nhìn cảnh này có vẻ rất hài lòng thả sáo trúc xuống “Để bọn họ chơi đùa cùng các vị vậy”
Hơn hai chục cổ thi thể kia có lẽ là những người mất mạng bởi bệnh dịch. Có kẻ thi thể đã hư thối đến không ra hình dạng, có kẻ xương sống đã lộ ra trắng toát, có kẻ quần áo rách rưới nhưng da thịt khá toàn vẹn hơn những “người” khác.
Khanh Khanh nhìn qua thấy Hắc Kết nhíu mày, nhẹ giọng hỏi “Quen mắt?”
Hắc Kết trầm ngâm không nói ra lời nào.
Nử tử kia cười lớn vài tiếng, gõ gõ sáo trúc lên tay “Hành động đi”