Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 69: Chương 69: Kể ngươi nghe câu chuyện




Lam Khanh Khanh ngồi trên giường tựa đầu vào cột gỗ đầu giường, nàng ngồi đó lẵng lặng nghe tiếng Bạch Nhi đang xột xoạc chuẩn bị giường của cô.

“Bạch Nhi” Khanh Khanh bỗng dưng gọi, Bạch Nhi đang ở gian bên hỏi nàng “Có việc gì sao?“. Nàng không trả lời, Bạch Nhi chau mày đợi một lát cũng không nghe nàng nói gì liền chạy sang.

“Khanh Khanh, cô làm sao vậy?” Khanh Khanh lắc đầu “Cô đừng chuẩn bị nữa, hôm nay ngủ với ta đi” Bạch Nhi có chút sững sốt. Cô nhìn Khanh Khanh đã leo lên giường nằm gọn phía trong chừa chỗ cho cô, Bạch Nhi liền đóng lại cửa sổ thổi tắt nến. Cô leo lên giường nằm bên cạnh Khanh Khanh, giườbg cung nữ vốn nhỏ nhưng dù gì cũng vừa đủ hai nàng.

Bạch Nhi nghiêng đầu nhìn Khanh Khanh thấy nàng luôn nhìn lên đỉnh màn liền nhìn theo nàng “Ta luôn thắc mắt cớ sao ngươi lúc nào cũng nhìn lên đấy“. “Không ngủ được” Bạch Nhi mỉn cười “Hay ta hát cho cô nghe nhé, có lẽ vẫn hiệu quả hơn nhìn lên đấy“. Khanh Khanh nghiêng nghiêng đầu “Cô biết hát sao?”, Bạch Nhi ngượng ngùng sờ mũi “Ta hát không hay, chỉ biết hát vài ca khúc dân gian, cô... cô không muốn nghe thì thôi”

“Được” Bạch Nhi bắt đầu hát, giọng cô dịu nhẹ như ru người khác vào giấc ngủ, nàng bất chợt nhớ đến mẹ ruột của nàng, bà cũng đã từng hát ru nàng ngủ như vậy.

“Ngươi chắc hẳn đã từng tò mò về ta”, Bạch Nhi ngừng hát nhìn nàng, “Ta kể cho ngươi một câu chuyện, ngươi hẳn phải nghe thật kĩ, ta chỉ nói một lần“. Bạch Nhi ừ một tiếng nằm nghiên người nhìn nàng, nàng lại thủy chung nhìn đỉnh màn bắt đầu nói

“Trước có một cô bé từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, nàng dù trong cô nhi viện lại phải ngày ngày giành giật miếng ăn chỗ ngủ mới có thể sống. Đến năm 7 tuổi cha mẹ ruột của nàng đến đoán, nàng ấy thật sự rất vui sướng. Có cha mẹ thật tốt!”

Lam Khanh Khanh hít sâu một hơi mỉn cười, đôi mắt bỗng chóc trở nên ưu thương

“Cứ ngỡ cuộc sống của nàng cứ sẽ mãi như vậy như năm nàng 10 tuổi cha mẹ nàng bị người khác giết chết trước mắt nàng. Nàng hẳn bị sốc rất lớn ảnh hưởng đến thần kinh phải vào viện cứu chữa. Ngay lúc tối tăm nhất có một bàn tay vương ra, nàng cứ nghĩ đó là ánh sánh duy nhất nhưng không bàn tay đã đẩy nàng đến nơi tăm tối nhất. Giúp nàng chỉ vì được cái danh tiếng, hắn còn chính là người gây nên trận thảm sát đó.

Nàng luôn không gọi hắn tiếng cha luôn không chấp nhận gia đình giả tạo đó, chỉ duy nhất một cô bé nhỏ hơn nàng một tuổi luôn gọi nàng tiếng chị...”

Bạch Nhi biết đứa trẻ nàng kể chính là nàng, cô liền đoán đứa trẻ luôn gọi cô tiếng chị đó là Hàm Mộc Vân. Bạch Nhi đưa tay cầm lấy ta nàng như muốn truyền cho nàng một chút gì đó ấm áp, sự an ủi.

“Thù hận bao trùm lấy nàng ấy, nàng tham gia tổ chức huấn luyện sát thủ bật nhất thế giới ngầm gặp được một nam nhân tên Vương Tường Hải. Hắn đối với nàng thật tốt, luôn chỉ dạy bảo vệ nàng, hứa sẽ giúp nàng phục thù. Nàng đó cũng đến một cô gái 16 tuổi tự tay kết liễu cả nhà Hàm gia, có thể nói máu chảy thành sông, tay nàng dính đầy máu. Đáng tiếc thay cũng lúc đó nàng nhận ra bộ mặt thật của tên nam nhân kia. Hắn một tay đẩy nàng rơi xuống vách núi, cô bé bị ta giết cả nhà lại vì cứu ta mà rơi xuống”

Bạch Nhi nắm tay nàng càng chặt cho nàng dũng khí kể tiếp. Nàng gượng cười

“Rơi xuống vách núi không chết được, nàng ta ấy vậy mà xuyên không, gặp trúng chuyện mà chẳng ai tin sẽ xuất hiện trên đời. Từ thế kỉ 21 nàng xuyên đến cổ đại phong kiến rơi xuống thảo nguyên Mông Cổ. Triệu bá mẫu thu nhận nàng làm nghĩa nữ nhưng số nàng đúng là khắc người thân chưa bao lâu cha nương bị bọn quan lại đánh chết, tỷ tỷ thì bị...cường bạo đến chết”

Cuối cùng nước mắt Khanh Khanh cũng bắt đầu rơi, Bạch Nhi nhìn nàng cũng không biết từ khi nào đã khóc. Nàng lại kể tiếp

“Ta một mình tìm đến hoàng cung giết sạch bọn quan lại sa đọa, hành hạ những tên làm nhục tỷ tỷ đến chết, tên hoàng thượng hoang dâm vô độ chết cũng không ra hình người. Nàng rời khỏi đó đến trung nguyên, cơ may lại cứu được Tam công tử Mộ Dung Xuất của Dạ Nguyệt Sơn Trang. Nàng liền trở thành thập nhị tiểu thư Dạ Nguyệt lấy danh Lãnh công tử. Đáng tiếc cuộc sống tự do của nàng lại bị đánh gãy bởi tên Phong Nguyệt Vô Thần luôn mang vẻ vô hại kia. Cuối cùng nàng buộc vào cung làm cung nữ, gặp lại người nàng đã mắc nợ ở kiếp trước.”Lam Khanh Khanh quay sang Bạch Nhi khẽ cười lau đi nước mắt của cô “Thế nào lại khóc rồi”, Bạch Nhi lắc đầu đưa tay gạt nước mắt động trên má Khanh Khanh “Chẳng phải cô cũng khóc sao“. “Đau lòng cho nàng sao?” Bạch Nhi lắc đầu “Ta không đau lòng cho nàng mà đau lòng cho cô”

“Từ trước đến nay chưa từng có ai đau lòng cho ta”, “Chẳng phải có ta rồi sao? Không phải cũng chỉ có ta, ta thấy Hàm nương nương quả thật quan tâm ngươi”

Lam Khanh Khanh thở dài “Ta gây cho nàng đau khổ lớn thể còn mặt mũi chấp nhận tấm lòng nàng sao? Tâm tư của nàng không phải ta không thấu mà là không dám đối diện“. Bạch Nhi đẩy nàng một cái “Ta chỉ tò mò về thân phận cô cô liền kể câu chuyện dàu như vậy, làm ta rơi biết bao nhiêu nước mắt”

Bạch Nhi thấy nàng nở nụ cười cũng an lòng, “Nha ta thật không ngờ người ta theo lại có lai lịch lớn như vậy, Thiên An quận chúa, Thập Nhị tiểu thư Dạ Nguyệt, tỷ tỷ của Lương đệ, thủ hạ củ Vương gia...”, “Nô tỳ quét tước?“. Cả hai người nhìn nhau phì cười

“Ta khi nảy vốn chưa từng nhắc đến bốn chữ Thiên An Quận Chúa” Bạch Nhi tỏ vẻ đương nhiên “Chẳng phải cô huyết tẩy hoàng cung Mông Cổ sao? Ai chả biết nàng được phong làm Thiên An Quận Chúa“.

Lam Khanh Khanh xoa đầu nàng “Ngủ đi”, Bạch Nhi ra sức gật đầu bỗng dưng hỏi “Có khi nào ngươi giết ta diệt khẩu không?”

Lam Khanh chau mày “Nếu giết ta đã giết trước khi ngươi leo lên chiếc giường này nằm rồi“. Bạch Nhi cười hì hì chỉnh lại tư thế nhắm mắt ngủ.

Khanh Khanh im lặng hồi lâu mở miệng nói, cũng không biết Bạch Nhi còn thức hay đã an giấc “Ta đã nói toàn bộ cho ngươi nghe vậy thì càng khẳng định ngươi mãi mãi sẽ là người của ta, nếu có chút lòng dạ ta cũng không phiền xuống tay“. “Khanh Khanh, nếu lòng dạ ta thay đổi không cần kiếm của ngươi ta cũng sẽ nhảy sông tự vẫn” Bạch Nhi bỗng mở mắt có chút úp mở kéo tay nàng

“Khanh Khanh... chuyện ban chiều... liệu có tính là phản bội không?” Khanh Khanh nhìn nàng môi nhếch lên lộ vẻ nguy hiểm “Đó khôg phải là hành động phản bội mà là đại phản bội, Bạch Nhi xem ta xử lí cô”

Hai người đùa nhau ầm ỹ, gần đến nữa đêm cả hai đều mệt mỏi thiếp đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.