Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 91: Chương 91: Khách điếm thành viên châu




Vốn lộ trình từ kinh thành đến Nam Cương phải mất đến mười ngày đêm mới đến nơi nhưng Phong Nguyệt Vô Thần lại thúc giục đoàn người đi không ngừng nghỉ, chỉ tới ngày thứ đã năm đã đến Viên Châu_Tòa thành tiếp giáp Nam Cương

Phong Nguyệt Vô Thần ra lệnh dừng lại nghỉ trọ ở khách điếm trong thành Viên Châu một ngày khiến mọi người ai cũng đều mừng ra mặt. Đùa à? Hắn đi ngày đêm không ngừng nghỉ, ngựa cũng đã thay hai ba lần, bọn họ là thường dân sao sánh với tinh thần sát thép của mỗ vương gia nào đó chứ

Lam Khanh Khanh chẳng thèm quan tâm đám nhân đang chia phòng kia nàng một mìmh chạy lên phòng chui thẳng vào phòng tắm. Suốt đường đi ngủ còn chưa được thẳng giấc nói chi đến việc tắm rửa sạch sẽ, hình như lần gần đây nàng tắm là hai ngày trước đi

Trong lòng lệ rơi, thầm mắng tên mỗ nam nhân vô lương tâm bóc lột sức ép của chúng dân, cùng lắm chỉ là đi cứu tế thôi mà, làm như giặc đang đánh vào thành không bằng

Khanh Khanh tắm xong tùy tiện khoát lên mình một kiện sa mỏng, bên trong nàng chỉ mặt tiết y che đi những gì cần che, kiện sa mỏng không thể nào che hết đường cong lả lướt cùng chiếc eo thon.

Nàng chui vô chăn trùm kín mít chỉ chừa lại cái đầu nhỏ, tóc mai vì mới tắm nên hơi ẩm ướt. Dọc đường mệt nhọc, toàn thân rã rời khiến nàng nhanh chóng rơi vào mộng đẹp

Cách cửa mở ra Phong Nguyệt Vô Thần đi vào nhìn người con gái trên giường hơi nhíu mày, rồi bỗng bật cười. Hắn thoát ngoại bào, vén chăn nằm bên cạnh nàng.

Cảm nhận thân thể lạnh băng qua một lớp y phục của nữ tử trong chăn Phong Nguyệt Vô Thần khẽ chau mày, nàng cũng thật to gan, chưa nói đến biên cương mùa đông rét lạnh hơn kinh thành rất nhiều mà ở một khách điếm xa lạ nàng cư nhiên mặc như thế này ngủ

Hắn hơi nhích người lại gần nàng, một tay để đầu nàng gác lên một tay ôm eo nàng. Khanh Khanh trong mộng cảm thấy bên cạnh ấm áp liền vô ý thức ỷ lại, nàng rút người vào ngực hắn, chỉnh tư thế thoải mái tiếp tục ngủ

Phong Nguyệt Vô Thần cười khổ cảm nhận cơ thể có gì đó khác thường, nàng còn không biết mình bộ dạng như thế nào ôm một nam nhân ngủ. Hắn nhìn nàng tựa như con mèo nhỏ dụi dụi ngực hắn khẽ mỉm cười

Phong Nguyệt Vô Thần đặt cằm trên đỉnh đầu nàng từ từ nhắm mắt ngủ

Phong Nguyệt Quân Y ngồi bên thư án đọc sách, hắn lật từng trang đôi mày lại càng nhíu chặt. Tình hình biên cương rối loạn hơn hắn nghĩ nhiều, ôn dịch phát sinh trong thiên tai đã khó mà trị dứt điểm mà bệnh lây truyền này một loại thuốc khống chế bệnh vẫn chưa tìm thấy

Phong Nguyệt Quân Y ngẩn đầu nhìn ra phía cửa “Là ai?”

Bên ngoài bước vào một cô gái vận y phục thường dân hết sức bình thường nhưng khuôn mặt lại khả ái, xinh đẹp, khí chất thanh cao không hợp với y phục trên người

“Sao lại là tẩu?”

Hàm Mộc Vân ngây ngô cười hai tiếng lấy lòng “Tiểu Ngũ ah, ta cũng vừa đến thôi nha“.

Phong Nguyệt Quân Y buông quyển sách ra dứng dậy “Tẩu đến hoàng huynh có biết không?“. Mộc Vân lắc đầu “Hắn biết còn không nhốt ta lại sao? Ta nào có thể đi đến đây được“. Phải biết bọn Khanh Khanh tốc hành ngày đêm, Mộc Vân đuổi đến được cũng thật quá tài rồi

“Tẩu vẫn nên về đi tránh cho hoàng huynh lo lắng, nơi biên cương này còn nguy hiểm hơn người khác đồn đại nhiều, nếu lỡ tẩu bị lây bệnh đệ không gánh vác nỗi”

Hàm Mộc Vân vỗ vỗ vai hắn “Ngươi yên tâm ta là một đại phu tự biết lo cho bản thân, vả lại chính vì ta là đại phu còn lại phi tử trong cung nên không thể trơ mắt nhìn con dân Phong Nguyệt chịu khổ được”

Phong Nguyệt Quân Y cau mày nhất quyết không thỏa hiệp “Đợi lát đệ sẽ nói với tam ca và Khanh Khanh để họ quyết định tẩu có được ở lại không“. Mộc Vân trợn mắt “Này ngươi không thể vậy...”

“Khách điếm đã hết phòng, tẩu trước cứ tạm thời ở phòng này đi” nói rồi Phong Nguyệt Quân Y liền rời đi để lại Mộc Vân buồn bực dậm chân, khốn khiếp! Nàng khó khăn lắm mới đuổi theo được đến đây chẳng lẽ lại phải quay về?

Lam Khanh Khanh trên giường khẽ nhíu nhíu mày, cơ thể uống éo khó chịu vì tạp âm ồn ào bên ngoài. Nàng mở mắt, đôi con ngươi chết trân nhìn lòng ngực trước mặt, nàng nâng mắt lên một chút liền thấy khuôn mặt tuấn mĩ đang ngủ

Khanh Khanh nhẹ nhàng nhích nhích thân thể ra lại bị cánh tay đặt ngay hông kéo sát lại “Muốn đi đâu?”

Nàng bĩu môi chống hai tay lên ngực hắn tạo ra khoảng cách “Bên dưới ồn ào như vậy không tỉnh giấc mới lạ”

Phong Nguyệt Vô Thần nghiêng đầu nghe, quả nhiên có tiếng cãi vãi khóc lóc từ dưới biệt viện truyền đến. Khanh Khanh cau mày đẩy đẩy tay Phong Nguyệt Vô Thần ra “Ngươi ôm đủ chưa? Ta là thuộc hạ chứ không phải là gối ôm của ngươi”

Phong Nguyệt Vô Thần cười khẽ buông tay nàng liền trên giường phi xuóng đất mang hài vào. “Ngươi muốn đi đâu?”, “Xuống đó xem một chút”

Phong Nguyệt Vô Thần chau mày ngồi dậy “Ngươi tính ăn mặc như thế ra ngoài? Cho ai xem đây?“. Bấy giờ Khanh Khanh mới giật mình nhìn lại bộ sa mỏng trên người rồi lại trợn tròn mắt tức giận “Ngươi cư nhiên ôm ta ngủ trong bộ dạng thế này?“. Hắn cười cười “Dù sao ngươi cũng là người của ta, thiên hạ có nói thì cùng lắm ta nạp ngươi làm trắc phi”

Lam Khanh Khanh liếc xéo hắn một cái, tức giận đi vào trong thay y phục

*

Bên dưới đại sảnh khách điếm tiếng cãi vả ồn ào dần lắng bớt, lúc Khanh Khanh đi xuống chỉ còn thấy một cậu bé tầm 5-6 tuổi quỳ trước đại môn, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên dường như đã bị nhiễm bệnh lây truyền.

“Này tại sao tên nhóc kia lại quỳ trước cửa vậy?”

Lam Khanh Khanh chau mày ngoảnh đầu nhìn người vừa nói, tiểu nhị nhìn cậu bé tỏ vẻ ghét bỏ “Khi nảy có một đám dân đen bị nhiễm bệnh đến, bị đuổi đi cả rồi chỉ còn thằng bé đó dù bị đánh đập thế nào cũng không chịu đi”

Hàm Mộc Vân chau mày tức giận “Tại sao các ngươi lại nhẫn tâm như thế, bọn họ chỉ là nhiễm bệnh thôi mà“. “Bà cô của tôi ơi, bọn họ là bị bệnh truyền nhiễm đấy, nơi này của chúng tôi là khách điếm nếu lây cho các vị khách trên kia phải làm sao đây?”

“Nơi này là tiệm thuốc?” Khanh Khanh nhàn nhạt mở miệng, tiểu nhị kia lúc này mới thấy khách quan trên lầu đã có và người đi xuống liền kinh hãi “Các vị quan khách mau mau lên lầu đi, kẻ bị nhiễm bệnh từ thằng nhóc đấy”

Mọi người trong khách điểm ai nấy đều tỏ ra vẻ chán ghét kinh bỉ cậu bé đang quỳ ngoài cửa, thậm chí có vài người lên tiếng mắng. Cậu bé hơi ngẩn đầu nhìn xung quanh một lượt như muốn ghi nhớ tất cả những khuôn mặt đang chửi rủa bé kia. Ánh mắt cậu bé dừng lại trên gương mặt lạnh lùng của Lam Khanh Khanh thoảng vẻ kinh hỉ

“Ta đang hỏi ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.