Trong rừng cây u ám, một nữ tử vận y phục dạ hàng cưỡi ngựa như bay. Nàng đeo mạn sa mỏng che mặt, mái tóc dài tùy tiện buông thả bị gió làm rối tung.
Nàng nghe thấy tiếng binh khí va chạm lòng cười lạnh, gấp như vậy đã đánh nhau rồi?
Nàng giảm tốc độ, lấy đà từ trên lưng ngựa phi thân lên thân cây cổ thụ trong rừng.
Là một đám hắc y nhân đuổi giết hai nam tử, thuộc hạ của hai nam tử kia hiển nhiên không phải đối thủ của bọm lính đánh thuê trên chợ đen, toàn bộ bị mất mạng. Hai nam tử kia mắt giăng đầu tơ máu, khắp người bị thương cơ hồ không thể đối kháng nổi
Nàng nhúng người bay về hướng thanh đao đang lao đến chém nam tử, “Keng” một tiếng thanh đao của hắc y nhân vỡ vụn. Nàng xoay xoay thanh chủy thủ trong tay, một chiêu đoạt mạng người đối diện.
Nàng đẩy hai nam tử ra phía sau, một mình đối chọi hơn mười hắc y nhân
“Thật lâu không giết người!” - nàng cất giọng cảm thán, ánh mắt đột nhiên sắc lạnh. Đó là lần đầu cũng là lần cuối cùng đám hắc y nhân nghe giọng nàng.
Trời bắt đầu có sấm chớp, chẳng bao lâu lại đổ mưa, cơn mưa đầu tiên của mùa xuân ấm áp
Đã đến lúc kết thúc rồi!
*
Mùng năm tháng giêng Phong Nguyệt vương triều thứ xx
Hoàng cung mở yến tiệc tẩy trần cho đại vương Mông Cổ_Gia Lỗ Thượng Phong. Người lấy cớ yến tiệc vui mừng nhưng có kẻ ngốc mới không nhận ra đây chính là hồng môn yến
Trong đại điện, Đại vương Mông Cổ lấy được Ngọc tỷ. Thượng Quan Tề cùng Lương gia bị kết án mưu phản, nhân chứng, vật chứng đều rõ ràng, cái quan đại thần liên quan đều bị nhốt vào đại lao.
Năm mới vừa qua, khí trời còn hơi ấm mùa xuân ấm áp Phong Nguyệt đã đổi gió. Chuyện hoàng thượng hai nước bắt tay diệt loạn thần truyền xa.
_Đại lao_
Bạch Nhi theo Khanh Khanh vào trong đại lao, chân trước vừa vào chân sau đã rụt lại. Không nói đến mùi ẩm móc của đại lao nồng nặc khiến cô chịu không nổi mà tiếng kêu la thảm thiết từ bên trong khiến người khác không thể không sợ hãi.
Khanh Khanh nhìn thoáng qua khuôn mặt khó coi của Bạch Nhi nhếch môi “Cô về trước đi”
Bạch Nhi ngẩn đầu, tỏ ra mình không sao “Khanh Khanh, ta còn có thể...”
“Trở về đi”- thanh âm lạnh lùng không cho phép người khác kháng cự, Khanh Khanh vào trong chỉ để lại bóng lưng cô độc
Bạch Nhi cúi đầu ủ rũ, cô cảm thấy dạo gần đây Khanh Khanh càng ngày càng trở nên lạnh lùng, ít nói. Cô có cảm giác nhìn thấy nữ nhân trong mưa đêm đó, giết sạch hơn mười đại hắn Mông Cổ. Ánh mắt nàng bắt đầu có ưu thương trở lại mà trước đây thường bị nụ cười che mất. Cô có cảm giác, cô không thể bên cạnh Khanh Khanh được nữa...
Khanh Khanh lạnh lùng đi qua những tiếng kêu gào, những bàn tay vươn ra muốn nàng cứu. Cai ngục dẫn nàng đến một căn thất sâu trong lòng đất, nơi giam giữ tội phạm mang trọng tội.
Khanh Khanh đứng bên ngoài song sắt nhìn người ngồi trong kia, bình thản đến lạ thường
“Ngươi đang mong chờ điều gì?”
Người kia ngẩn đầu, đại lao bẩn thiểu không thể làm nhòe đi khích chất của hắn, hắn khẽ cười “Chờ Nhạn Nhi trở lại!”
“Lương Vũ Dật, Lương Hồng Nhạn đã chết rồi, ngươi lẽ nào không biết? Hay là giả vờ không biết?”
“Người chết là Lương chiêu nghi của hoàng thượng, người sống trong lòng ta là Nhạn Nhi”
Khanh Khanh bật cười, nàng cười lớn “Nam nhân các ngươi đều như vậy, khi còn bên cạnh chẳng biết trân trọng, nàng rời đi rồi lại mang dáng vẻ người bị hại? Drama cũng thật hay chỉ là quá nhạt nhẽo”
Vũ Dật không biết từ “Drama” có nghĩ gì nhưng hắn biết sẽ chẳng là điều tốt lành. Hắn ngẩn đầu nhìn nàng “Ta tin nàng sẽ trở lại”
“Được nếu nàng ta ngốc đến mức trở lại cứu ngươi, ta sẽ thả ngươi đi”
Khanh Khanh quay lưng rời đi lại nghe người phía sau nói, giọng điệu bình thản
“Không phải lúc nào cũng nên sẽ người bị hại mình, sau này biết rõ sẽ hối hận!”
*
Mưu phản là trọng tội tru di cữu tộc, Lương phủ cùng Thượng Thư phủ bị tịch biên tài sản xung quân khố. Lương tướng gia cùng vài viên quan tham gia trực tiếp bị kết án tử, gia quyến lưu đầy lên phía Bắc. Riêng Thượng Quan Tề nguyên lai là thế tử Mông Cổ được Gia Lỗ Thượng Phong đem trở về Mông Cổ xử trí.
Ngày chém đầu loạn thần, dân chúng đều tụ tập xem náo nhiệt.
Vị quan giám sát nhìn mặt trời, khoảng khắc đẹp nhất của buổi sáng
“Giờ ngọ đã đến” - ông cầm thẻ gỗ màu đỏ ném xuống “Trãm!”
Mấy đại hán béo ú cầm chén rượu uống một ngụm rồi phun lên thanh đao. Họ rút ván gỗ sau lưng tội thần ném sang một bên, giơ đao cao, một đao này rơi xuống ắt hẳn sẽ không còn đầu trên cổ nữa
Nhưng thứ rơi xuống không phải là đầu tội thần mà thanh đao của đại hán kia, thân thể hắn mất hết sức sống ngã xuống.
Xung quanh xuất hiện rất nhiều hắc y nhân từ trên mái nhà ngõ hẹp phi ra. Dân chúng hỗn loạn chạy tìm chỗ trốn, bính lính bao vây lại đài, bảo vệ vị quan giám sát kia.
Đám hắc y nhân phi thân đến chỗ phạm nhân, họ nhìn thấy đám hắc y cứ tưởng sẽ cứu mình vui mừng đến rơi nước mắt.
Nữ tử vận hắc y cùng một vài người khác kéo những tội thần lại xem mặt “Không có thiếu chủ”
Nữ tử đẩy tên tội thần kia ra hô lớn “Rút!“. Trong chốc lát đám hắc y nhân rút hết không còn một ai, không cứu tội nhân cũng không giết binh lính.
Ở góc khuất nọ có một hắc y nam tử, hắn chau mày thầm than không ổn liền một mạnh phi thân đi, hướng hoàng cung.
*
Cổng thành phía đông hoàng thành, nam tử vận y phục thô sơ của phu xe đội nón đan bằng trúc vành rộng che nửa khuôn mặt.
Lam Khanh Khanh vận bạch y đơn sơ, áo choàng lông đỏ thẫm khoát bên ngoài “Coi như ta đánh giá quá cao nàng ấy”
Nam tử cười “Là cô ngốc!”
Nàng liếc xéo hắn “Ta không giống như nữ nhân các nàng, quá ngốc!”
Người trong xe ngựa bất mãn với lời nói của nàng, vén màn xe lên “Cô nói ai ngốc đấy hả? Hừ đừng tưởng ngươi là ân nhân của ta thì muốn nói thế nào thì nói!”
Người trong xe ngựa không ai khác chính là Nhạn Nhi, nữ nhân vốn dĩ đã tạ thế trong Trúc Yên cung. Nam tử ngẩn đầu để lộ ra khuôn mặt, hắn chính là Lương Vũ Dật.
“Lam Khanh Khanh, ta đã nghe qua về ngươi, trước khi ngươi tới đây!”
Khanh Khanh cau mày “Ngươi có ý gì?”
Vũ Dật mỉn cười “Vẫn là câu đó, không phải lúc nào người cũng nên tự cho mình là người bị hại. Hắc Kết là người tốt, ít ra chấp niệm của hắn đối với cô lớn đến mức có thể khiến hắn đối tốt, bảo vệ cô một đời.”
Khanh Khanh nhìn xe ngựa rời đi, đại não vẫn không thể tiêu hóa được lời của Vũ Dật trước lúc rời đi. Trong lòng nàng bắt đầu có cảm giác gì đó rất không đúng, có phải ở thời không này nàng thuận lợi quá mức không? Trở thành quận chúa mông cổ, trở thành tiểu thư Dạ Nguyệt, còn có Phong Nguyệt Vô Thần coi trọng, giống phong Nguyệt Linh Nhi. Liễu An Nhiên biết nàng, Hắc Kết biết nàng, ngay cả Vũ Dật cũng biết nàng, nàng lại không hề biết họ.
Nếu trước đây nàng cho rằng mọi người đối với nàng như vậy đều vì nàng giống Linh Nhi thì sau khi gặp Hắc Kết nàng cảm thấy có rất nhiều điểm rất không khớp. Nàng có cảm giác như có ai đó điều khiển mọi thứ...
Và...
Tại sao nàng lại xuyên đến thời không này? Rốt cuộc có chuyện gì mà nàng không biết?