Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 133: Chương 133: Ngoại Truyện 1.3 Hàm Mộc Vân




“Cô nương ta nhìn cũng có chút nhan sắt đấy!”

“Này nói nhỏ một chút...”

Căn phòng Mộc Vân thuê ở khách điếm ngoại thành bị bao phủ một tầng sương trắng. Mộc Vân ngủ trên giường lớn có chút nhíu mày, nàng mở mắt ra nhìn thấy làn sương trắng lững lờ bên cạnh nhanh chóng che mũi lại.

“Ngươi nói thuốc đã phát huy tác dụng chưa?”

“Chúng ta thổi nhiều như vậy chắc cô ta sẽ bị trúng thuốc”

Nàng bị người ta chuốc thuốc? Nhưng ở cổ đại nàng đâu có gây thù chuốc oán với ai. Chẳng lẽ...

Cửa phòng mở ra, Mộc Vân vờ như không biết gì nhắm mắt nằm yên trên giường. Khói thuốc mê bay đi hết hai người kia đi vào phòng, một nữ nhân đi đến bên giường quan sát “Cô ta hôn mê rồi, đem dây đến đây”

Nam nhân phía sau cầm một đoạn dây thừng buộc tay chân Mộc Vân lại. Nam nhân cười hề hề hỏi nữ nhân “Cô ta đáng giá bao nhiêu đây? Nhìn xinh đẹp thế này chắc cũng phải...” nói đến đây hắn lại cười

Mộc Vân thầm khinh thường bọn họ, đối với y thuật bằng thạc sĩ không nói quá của nàng chút thuốc mê nàng cũng chỉ là món đồ chơi lúc nàng còn nhỏ thôi. Muốn bán nàng đi à? Cũng không biết Mộc Vân nàng đáng giá bao nhiêu

Nữ nhân hừ lạnh liếc xéo hắn ta “Thu lại ánh mắt háo sắc của ngươi đi, xem cô ta chỉ tầm mười mấy tuổi bán đi còn nguyên vẹn sẽ có giá hơn”

Bà nó nàng đâu phải gà mà gà tơ cao giá hơn gà già, bà nhịn!

Mộc Vân bị hai phu phụ kia ném lên xe ngựa nàng cũng chẳng buồn quan tâm họ đưa nàng đi đâu, ngủ một giấc. khi tỉnh lại đã nghe thấy xung quanh rất náo nhiệt, mùi son phấn nồng nặc xộc vào mũi khiến nàng ho khan vài cái.

“Tỉnh rồi sao?”

Mộc Vân ngồi dậy nhìn xung quanh, nàng đang ở trong một căn phòng rất đẹp, trong phòng treo rất nhiều màn che đủ màu. Nàng có vảm giác rất giống phòng của mấy cô nương thanh lâu trong phim.

Mộc Vân xuống giường vén màn lên đi ra ngoài liền nhìn thấy một nử tử vận y phục loan màu xinh đẹp, có chút chói mắt.

“Ngươi là ai?”

Nữ tử kia đặt ly trà xuống quay sang nhìn Mộc Vân “Đúng thật không tồi, rất xinh đẹp”

Mộc Vân ngẩn ra trong chốc lát, không phải vì lời nói mà là vì khuôn mặt của người kia. Nếu dùng hai từ miêu tả nữ tử đối diện thì chỉ có thể là hai từ “Yêu Nghiệt”! Ở cổ đại đúng là lò tạo mỹ nhân mà, ai cũng xinh đẹp hết phần thiên hạ

“Sao vậy?”

Mộc Vân giật mình, ý thức được mình vừa thất thố liền cười cười gãi đầu tới ngồi cạnh nử tử kia “Không có gì cảm thấy ngươi rất xinh đẹp”

Nữ tử xinh đẹp như nghe được chuyện vui nhất trong hôm nay cười lớn “Ngươi biết ta là ai không?”

Mộc Vân lắc đầu

“Ta gọi là Tử Dạ!”

Khoan! Đại não Mộc Vân bắt đầu chuyển động, nàng vừa đến đây nhưng không phải là không biết chuyện. Kinh lăng Phong Nguyệt có ba con phố lớn, Thành Tây của Dạ Nguyệt Sơn trang, Phố Kim Vương của Huyết Ưu cung, còn lại con phố ong bướm tấp ngập chính là Thành Đông của Tử Dạ cô nương _ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nắm giữ.

Người trước mặt nàng đây chính là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân vạn người ngưỡng mộ? Nghe nói muốn gặp Tử Dạ ngoại trừ vàng bạc châu báu còn phải tinh thông thơ phú để đối đáp. Vật mà nàng bị bắt cóc liền gặp được Tử Dạ cô nương. Mộc Vân hiện tại có cảm giác như gặp được idol vậy nha

“Kinh ngạc lắm sao?”

Mộc Vân gật đầu “Nhưng tại sao ta lại ở đây?”, nàng nhanh chóng nắm bắt vấn đề

“Có người bán ngươi vào thanh lâu của ta”

“Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tại sao ta có thể gặp thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tử Dạ cô nương đây?”

Tử Dạ bật cười “Thông minh lắm! Ta muốn ngươi trở thành người của ta” cô chỉ vào hộp ngâm châm trên bàn

Mộc Vân cau mày lục lọi trên người, quả thật là đã mất ngân châm “Cô uy hiếp ta? Cùng lắm chỉ là ngân châm châm cứu, ta chỉ là một lang băm nhỏ nhoi làm sao có tư cách làm thủ hạ của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đây?”

“Đương nhiên được ta xem trọng ngươi ắt có chỗ để dùng, ngoan ngoãn ở trong phòng suy nghĩ một chút. Hoặc theo ta hoặc như nữ nhân trong thanh lâu này đi tiếp khách đi“. Tử Dạ uyển chuyển đứng dậy rời khỏi phòng, cô không sợ Mộc Vân trốn khỏi, cửa cũng không thèm cài then chốt.

“Nhận một xú nha đầu không hiểu lễ nghĩa làm gì?”

Tử Dạ dừng bước nhìn về góc khuất bên ngoài hành lang rồi lại nhìn về phía cửa phòng tẩm thất Mộc Vân ở, “Chúng ta lộ liễu quá rồi không nên để người trong cung nhận ra lại gây phiền phức cho chủ tử”

Nam nhân trong góc khuất khẽ cười, cất giọng châm biếm “Ngươi không sợ xú nha đầu kia dựa vào nhan sắc mà leo lên giường Thượng Quan Tề?“.

“Hừ, chuyện của ta không cần kẻ nữa người nữa ma như ngươi quản“. Khuôn mặt yêu nghiệt của Tử Dạ tức giận đến khó coi, cô điều chỉnh lại tâm tình, bật cười

“Ngươi tưởng mình là người của Xích Hà cung mà kiêu ngạo sao? Bạch Kết à Bạch Kết ngươi cũng chỉ là một sinh vật do Xích Hà cung chủ tạo ra thôi. Cho dù ông ta có lấy tên của đồ đệ hắn yêu nhất đặt cho ngươi thì ngươi cũng chỉ mãi là món hàng lợi dụng xong rồi vứt đi. Ngươi bằng Hắc Kết sao?”

Tiếng rắc rắc vang lên từ trong bóng tối, thanh âm của vật nặng đổ sập xuống. Tử Dạ nhếch môi cười tặc lưỡi “Ngươi thật đáng thương!”

*

Hàm Mộc Vân đi dạo khắp thanh lâu được gọi là Tương Hy Quán, nơi đây là thanh lâu bậc nhất ở Thành Đông cũng chỉ do một mình Tử Dạ coi quản.

Tử Dạ cô nương này đẹp thì đẹp thật chỉ đó điều quá thâm độc thật phù hợp với cái tên “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân rắn rết”

Cô ta muốn cô làm thủ hạ cho mình cũng không đơn giản như vậy, cứ nói trắng ra chính là tìm kiếm chuột bạch vô tình bắt được nàng. Mộc Vân đến đây không lâu chẳng biết được thế sự trọng đại gì gì đó cũng chẳng biết Tử Dạ kia có âm mưu to lớn gì. Nàng chỉ biết muốn hại nàng, không có cửa à mà lỗ chó cũng chẳng để qua đâu nhé.

Đang mơ hồ suy nghĩ mông lung, đuôi mắt nàng nhìn đến một bóng người dưới lầu. Mỹ nhân như hoa như ngọc.... à nhầm là mỹ nam ngọc thụ lâm phong mang vẻ mặt lạnh lùng sải bước lên từng bậc than. Khí chất này, khuôn mặt này là trời ban nha, hắn giống như hạc lạc giữa bầy gà, đứng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn...

Nam tử này chính là người ngày đó trên phố lớn nha, gọi là cái gì Phủ Hàn, là soái ca tên Phủ Hàn nha.

Đôi môi Mộc Vân cong lên hình bán nguyệt, nàng xách váy chạy xuống lầu.

Tương Hy Quán gồm có ba dãy lầu chia ra làm Thượng, Trung, Hạ. Tầng cao nhất của ba dãy liên thành dãy gọi là Tiên dùng để tiếp khách quý trọng đa số là những người có thẻ vàng được cấp mỗi năm của Tương Hy Quán.

Tầng trệt cuối cùng dùng để tiếp dân đen thấp cổ bé họng gọi là Đẳng. Phàm là những người vào Tương Hy Quán đều phải bỏ ra số tiền không nhỏ dù là tầng Đẳng hay tầng Thượng Trung Hạ. Chỉ duy nhất tầng Tiên dù có ngàn vàng của chẳng vào được dù chỉ là một bước.

Phía sau Đại sảng chính là khuôn hoa viên rộng lớn đủ mọi sắc màu, phía sau khuôn viên chính là khuê các của các cô nương ở Tương Hy Quán. Các cô nương ở đây cũng phân theo thứ bậc mà chia nơi ở theo bốn dãy Thượng, Trung, Hạ, Đẳng. Bên phải khuôn viên là một biệt viện, Tiên Mặc Cư lớn dành cho những cô nương, nô dịch phục vụ ở Tiên sảnh, còn là nơi trú ngụ của một số vị khách quý thẻ vàng.

Và hiển nhiên Mộc Vân không phải cô nương ở Tiên sảnh, cũng không phải khách vip của Tương Hy Quán cũng được dọn vào ở Tiên Mặc cư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.