Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 137: Chương 137: Ngoại Truyện 1.7 Hàm Mộc Vân




Trong rừng rậm tối om, một đốm lữa nhỏ miễn cưỡng có thể chiếu sáng một vùng, sưởi ấm bên cạnh có bóng dáng một nữ tử. Hàm Mộc Vân ngồi bên đốm chán nản dùng nhánh cây khô chọc chọc tàn tro.

Khi không lại bị Tử Dạ nhìn trúng lệnh đi bắt hậu duệ Miêu Cương tộc, giờ thì tốt, nàng theo lời nam nhân ủy thác đi về phía nam đã hai ngày. Tối hôm trước còn có thể miễn cưỡng qua đêm tại khách điếm nhỏ ngoại ô hôm nay trực tiếp ở ngoài trời.

Không phải nàng muốn gấp mà nàng không đủ thời gian, Tử Dạ chỉ cho nàng thời gian một tháng, không xong cũng đừng hòng vác mặt trở về.

Mộc Vân thở dài bĩu môi, vì cớ gì cũng đều là xuyên không người ta thì trở thành tiểu thư, công chúa, con ông cháu cha, hằng ngày ngoại trừ ăn uống thì thu nạp mỹ nam, đối phó phản diện. Nàng xuyên thì tốt?! Rơi ngay rừng rậm, làm thuộc hạ cho người ta, còn bị thương vô số lần.

Nàng muốn vùng lên!!!

Đương lúc chìm trong oán thán của bản thân, nàng nghe tiếng sột soạt từ bụi cây đối diện.

Mộc Vân nhíu nhíu mày nhìn chằm chằm về phía bụi cây. Bụi cây tối om run rẩy một chút đột nhiên nổi lên hai đốm sáng màu xanh. Xung quanh dần dần xuất hiện nhiều đốm sáng màu xanh, gần như bao vây nàng.

Mộc Vân thầm mắng con mẹ nó, vận may chó chết kiểu gì đi rừng liền gặp chó sói??!!

Nghe nói chó sói sợ lữa... Có thật không ah???

Những đốm xanh xanh kia dường như di chuyển chậm chạp đến gần nàng, cách vài trượng thì dừng lại, vừa vặn là giới hạn ánh lửa chiếu đến. Những con sói dường như e ngại gì đó chỉ đứng bao vây xung quanh dùng ánh mắt nhìn con mồi nhìn chằm chằm nàng.

Hàm Mộc Vân cố gắng trấn tĩnh đứng dậy, rút dao găm bên hông ra đồng thời dùng cành khô mồi thêm lửa khiến đốm lửa nhỏ hực cháy dữ dội hơn. Đốm lữa rực cháy lên thành công khiến những đôi mắt xanh lui vài bước.

Nàng thầm thở phào một hơi, lại cố gắng không thể hiện sự sợ hãi trước bầy đàn động vật ăn thịt kia. Nàng biết nếu như bọn chúng nhận ra nàng sợ hãi thì lửa cũng không thể cản chân được bọn chúng.

Nhưng đây không phải là cách, củi lửa nếu tàn nàng cũng sẽ bị vồ đến chết ah!

Mộc Vân nhìn cây cổ thụ không rõ giống gì phía sau lưng cách không quá mười bước, sói có biết leo cây không ah? Nàng nhớ chó không thể leo cây vậy sói là dòng họ của nó... Không biết leo chứ?

Mộc Vân cắn răng nhìn đàn sói vây xung quanh bắt đầu mất khiên nhẫn rụt rịch quyết định leo lên cây trốn. Thật ra thì đây là lần đầu tiên nàng chơi trò leo cây ah!!!

Nàng dùng dao găm leo lên thân cây cổ thụ to lớn, leo đến cành cây khá chắc chắn cách đất rất cao thì đốm lửa bên dưới đã leo lắt tắt ngóm. Đàn sói di chuyển tới gần, bọn chúng nhìn thấy nàng trên cây từng thử dùng móng vuốt cào cào thân cây nhưng dù thế nào vẫn không với được. Bọn chúng không hề bỏ cuộc quanh quanh quẩn quẩn bên dưới gốc cây.

Mộc Vân thầm toát mồ hôi, nàng chỉ cần chậm một bước liền bị bọn sói vồ tập thể rồi!

Đột nhiên cành cây bên cạnh khẽ động một cái, nàng giật mình quay sang liền bị cái đống thù lù đen thui ngồi bên nhánh cây bên cạnh dọa trượt chân. Mộc Vân kinh hãi dùng dao găm cắm chặt vào thân cây kéo lại thân thể suýt rơi xuống làm mồi cho sói.

Đàn sói nhận ra dị động liền nhao nhao vây lại, bọn chúng nhìn thấy nàng đung đưa trên cành thì ra sức phi lên chụp nàng. May mà cành khá cao dù bọn chúng với cũng không với tới, dù vậy nàng vẫn co rụt chân lên, cố bám lấy cành cây leo lên.

Trên có ma dưới có sói, mẹ nó cái số hưởng gì đây?

Đống thù lù ngồi trên nhánh cây bên kia giương đôi mắt đen tuyền nhìn nàng đang vùng vẫy, đôi mắt kia trong đêm tối lại sáng đến lợi hại.

Mộc Vân vất vất vả vả cuối cùng cũng leo lên được, nàng vắt người nằm dài trên thân cây thở hỗn hễn. Nhìn đống thù lù kia cũng không còn sợ hãi như ban đầu.

Nàng nhìn kĩ mới phát hiện thứ kia vậy mà lại là người, là một cô gái tầm mười bảy mười tám đầu tóc dài rối bời, y phục màu đen tuyền rách rưới. Nhìn thật giống như một nữ khất cái, nữ tử lại có một đôi con ngươi rất sáng rất thuần khiết lại rất lạnh lùng. Đang nhìn chằm chằm nàng!?

Mộc Vân thở hỗn hễn “Ngươi nhìn ta làm gì? Dọa sợ chết ta!”

Nữ tử kia chỉ nhìn chằm chằm nàng, không nói chuyện.

Mộc Vân cũng lười để ý, nàng ngồi dậy dựa vào thân cây nhìn xuống đàn sói không có ý muốn đi phía dưới, có lẽ người này cũng trách sói đi?

Đàn sói đã không muốn đi nàng cũng lười đi, tá túc trên cây một đêm vậy.

Mộc Vân nhìn thoáng qua nữ tử cuộn người lại thành một đống ngồi bên kia không có ý bắt chuyện đành nhắm mắt ngủ. Nàng cũng không dám ngủ sâu, sợ đang ngủ lại rơi xuống làm mồi cho sói.

Chợp mắt không lâu nàng bị gió lạnh làm tỉnh, nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy một đôi con ngươi đen tuyền nhìn mình bị dọa suýt nữa rơi xuống. Nàng định thần lại mới nhận ra là vị tỷ tỷ kì quái kia, nàng vuốt vuốt ngực, cố bắt chuyện

“Vị tỷ tỷ này... À tỷ vì sao lại ở đây một mình?”

“...”

Nữ tử chỉ nhìn chằm chằm nàng không có đáp lời.

Mộc Vân nghĩ nghĩ, bản thân không phải có chỗ nào kì quái đó chứ? Vị tỷ tỷ kia tại sao lại nhìn nàng như vậy?

“A, vị tỷ tỷ này...”

Lời còn chưa dứt bỗng thấy nữ tử cau mày, đôi mắt vốn màu đen dần dần chuyển sang màu tím, ban đầu chỉ nhàn nhạt, sau lại biến thành tím đen. Khuôn mặt nữ tử có chút vặn vẹo như đang chịu đựng thống khổ nào đó, nữ tử chôn mặt vào đầu gối, hai tay không ngừng vò tóc. Đúng lúc mặt trăng tròn trịa treo cao.

Mộc Vân kinh hãi, nàng di chuyển đến nhánh cây của nữ tử cẩn thận dò xét “Tỷ tỷ, tỷ bị làm sao vậy?”

Nàng đương muốn bắt mạch cho nữ tử nhưng vừa động vào tay nàng ấy liền bị nàng ấy hất ra. Mộc Vân lảo đảo một chút suýt rơi xuống đất, đây là lần thứ ba nàng suýt làm mồi cho sói rồi nha.

Mộc Vân cưỡng chế bắt mạch cho nàng ấy, nữ tử vùng ra không được đột nhiên ngẩn đầu nhìn nàng, đôi môi khô khốc mấp máy ra ba chữ không trọn vẹn “Buông ta ra...”

Mộc Vân không nghe “Ta là thầy thuốc, thầy thuốc làm sao lại thấy người bị thương trước mặt mà không cứu?”

Nữ tử có vẻ không hiểu, thống khổ nhìn nàng.

Mộc Vân thoáng nhíu mày “Mạch tượng của tỷ thật rối loạn, tỷ trúng độc sao?”

Nữ tử nhìn nàng, môi mấp máy “Độc... Trúng độc...”

Mộc Vân nhíu mày, vị tỷ tỷ này thần kinh không được bình thường sao?

Nàng lấy trong người ra một lọ thuốc nhỏ, đổ ra hai viên dược đưa đến bên miệng nữ tử “Uống đi, đây là thuốc giảm đau, áp chế độc, tỷ uống thử xem.”

Nữ tử do dự một chút cuối cùng cũng uống lấy hai viên thuốc. Nàng ấy nhăn mày, dường như cơn đau không giảm bớt được bao nhiêu. Đôi con ngươi màu tím đen nhìn nàng như giận dỗi nàng lừa nàng ấy, cánh tay nàng đang nắm cùng vùng về.

Mộc Vân dở khóc dở cười.

Nàng thật tò mò, rốt cuộc nữ tử trúng độc dược gì mà thuốc của nàng lại không có tác dụng. Nàng lấy bộ ngân châm ra châm cứu giảm đau cho nữ tử. Lần này cơn đau quả thật giảm bớt phân nửa, hai người kiên trì đến gần sáng cuối cùng đôi mắt của nữ tử cũng khôi phục màu đen, không còn đau đớn nữa.

Đàn sói bên dưới đã tản đi.

Mộc Vân cất ngân châm nhìn thoáng qua nữ tử “Vị tỷ tỷ này muốn đi đâu vậy?”

Nữ tử không đáp lời lại chỉ nhìn nàng chằm chằm.

Mộc Vân cảm thán “Tỷ đã không có nơi nào để đi hay là theo ta đi, độc trong cơ thể tỷ rất đặc biệt, tỷ có thể đi theo ta để ta nguyên cứu không? Nếu có thể chế ra giải dược tỷ cũng không đau nữa.”

Nữ tử nhìn nàng, đôi mắt khẽ động như đang do dự gì đó.

Mộc Vân cũng không quá ép buộc nữ tử, nàng còn có nhiệm vụ bên mình cũng không có quá nhiều thời gian để lãng phí.

“Nếu tỷ không thích ta cũng không ép buộc, nhưng mà tỷ tốt nhất theo ta ra khỏi rừng đi, trong này nguy hiểm vạn phần, tỷ một thân một mình không thể ở lại được.”

Nữ tử lại nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt tròn xoe như cảm thấy nàng thú vị lại như khó hiểu.

Mộc Vân nghiêng đầu nhìn nàng ấy “Tỷ?”

Nữ tử nhìn nhìn, bỗng mở miệng “Ta... Ta... Có thể...” nàng ấy nghĩ nghĩ lại như không tìm được từ ngữ, không thể nói tiếp.

Mộc Vân thâm dò “Tỷ đi theo ta ra chứ?”

Nữ tử như hiểu được câu này thoáng suy nghĩ lại gật đầu.

Mộc Vân vui vẻ “Vậy tỷ tên gì?”

Nữ tử nheo nheo mắt có vẻ không hiểu.

Mộc Vân cẩn thận hỏi lại “Tỷ có tên không? Là tên tự cha nương tỷ đặt cho đấy.”

Nữ tử nghĩ nghĩ nửa ngày mới khó khăn phun ra hai chữ “Nguyệt...Tuy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.