Bạch Nhi đi đến ngự thư phòng, một khoảng sân trống trải khiến cô nhớ đến những ngày cực khổ lẫn vui vẻ cùng Khanh Khanh quét tước
Bạch Nhi nhìn lên cây lê đã được trồng ở đây nhiều năm, Khanh Khanh thích nhất ngồi dưới tán lê hưởng thụ những đóa hoa lê theo gió rơi xuống. Quả nhiên cô thấy vạt áo màu trắng đua đưa trong gió.
“Khanh Khanh, cô lên đó làm gì?”
Khanh Khanh nhắm mắt dưỡng thần tựa lưng lên thân cây, môi nàng khẽ nhếch lên mỉn cười “Túy Linh Cung cũng nên trồng một gốc lê” để nàng khỏi phải lúc buồn chán lại chạy đến ngự thư phòng
Nàng không biết nàng chỉ tùy tiện nói một câu nhưng lại có nhiều người để tâm đến, rất lâu sau này khi nàng trở lại Phong Nguyệt điều đầu tiên khiến nàng bất ngờ chính là mỗi nơi nàng nán lại đều có hoa lê. Nàng không ngờ chỉ một câu nói đã khiến kinh thành Phong Nguyệt trở thành một vườn hoa lê lớn. Nhưng đó cũng chỉ là rất lâu sau này, có lẽ không quá lâu nhưng đã khiến nàng quên mất một số chuyện...
Khanh Khanh mở mắt ra nhìn xuống Bạch Nhi “Tìm ta có việc gì?”
Bạch Nhi giật mình nhớ ra chuyện quan trọng muốn nói với nàng “Đã tìm ra người tung tin đồn, là một cung nữ trong cung. Còn nữa bên ngoài cung tin đồn này đã trở thành chuyện chiếm trong trà lâu tửu quán rồi.”
“Người đâu?”
“Hôm qua đã tìm thấy xác của họ ở ngõ nhỏ phía sau phố Kim Vương”
Khanh Khanh không mấy bất ngờ, việc này nàng đã liệu trước, nếu là người không minh hẳn sẽ không để loại người hám danh hám lợi này sống sót.
“Chúng ta phải làm gì tiếp theo đây? Nhân chúng cũng đã chết rồi”
Khanh Khanh nhảy xuống đất, phủi đi bụi bám trên vạt áo thong thả rời đi “Không sao, binh đến ắt có tướng chặn“. Nàng khẽ cười, đêm nay hẳn sẽ có người đến tìm nàng?
Quả như Khanh Khanh dự đoán, sau bữa tối nàng đi dạo một vòng đến hoa viên lại nhìn thấy nữ tử ngày đó đứng chờ nàng ở trước cửa Túy Linh cung
“Cô biết ta sẽ đến tìm cô sao?”- Hàn Khiết Tử có chút bất ngờ khi thấy nàng đến
Khanh Khanh khẽ cười, tự ngồi xuống bàn đá gần đó “Ta chợt nhớ ra trước đây từ có một nữ tử theo dõi ta”, nàng nhìn thấy vẻ lúng túng trên mặt cô ấy càng chắc chắn thân phận người này
“Hàn Quý Phi người giúp ta là vì mục đích gì?” Khanh Khanh lên tiếng vạch trần thân phận của Hàn Khiết Tử
Hàn Khiết Tử không lấy làm lạ khẽ cười “Quả nhiên không thể qua nhãn quan của cô” cô ngồi xuống, đối diện với nàng “Ta vì Linh Nhi”
Khanh Khanh cúi đầu khẽ cười “Hàn Quý Phi, ta không phải là Phong Nguyệt Linh Nhi”
“Ta biết, vì ngươi không phải là Linh Nhi ta càng ấy náy” Hàn Khiết Tử ngẩn đầu nhìn vào mắt nàng “Chuyện của Kiều Hữu Lan là một phần do ta, ta muốn bù đắp”
Khanh Khanh cảm nhận được sự chân thật trong ánh mắt cô ấy, chỉ là trong đó còn có một phần ưu thương bị cô cố gắng che giấu. “Ngươi hẳn không chỉ vì chuyện đó?”
Hàn Khiết Tử phì cười nhưng đáy mắt lại đọng nước “Quả không thể qua mắt ngươi“. Cô bình ổn cảm xúc lại nói “Cái chết của Linh Nhi là một phần do ta mà ra, muội ấy đã không còn, muội ấy đã không cho ta có cơ hội để bù đắp nữa...”
Nước mắt cô kiềm nén suốt ba năm bắt đầu tuôn rơi “Vì vậy ta muốn giúp ngươi, giúp Phủ Hàn coi như chuộc lại một phần lỗi lầm ta đã gây ra”
Khanh Khanh dần hiểu. Hàn Khiết Tử là thanh mai trúc mã của Phong Nguyệt Phủ Hàn, cùng lớn lên với Phong Nguyệt Linh Nhi tình như tỷ muội. Vậy vì cớ gì lại đẩy Phong Nguyệt Linh Nhi đến bước đường chẳng thể quay đầu đó? Nàng chẳng hiểu, cũng chẳng thể hiểu. Phong Nguyệt Phủ Hàn hẳn vì thế nên mới lấy cô ấy theo lời hứa năm xưa nhưng chẳng mảy may để ý tới cô ấy, đày vào lãnh cung, tuy là Quý phi một nước lại chẳng bằng hầu nữ trong cung
Khanh Khanh đứng dậy, môi nhếch lên hình bán nguyệt “Ta không phải là Phong Nguyệt Linh Nhi cũng chẳng có tư cách nhận ân huệ này“. Nói đoạn nàng liền rời đi
Hàn Khiết Tử thấy nàng đi liền vội vã đứng dậy “Tin đồn xuất phát từ Tam vương phủ, ta tin cô sẽ rõ là ai”
Bước chân Khanh Khanh bỗng khự lại, nàng không xoay người chỉ để Hagn Khiết Tử nhìn thấy bóng lưng nàng “Ân tình này ngày sau ta sẽ trả”
Chung quy nàng vẫn không muốn chiếm đoạt sự bù đắp vốn không phải cho nàng, hay nói cách khác nàng không muốn thế thân người khác
*
_Tam Vương phủ_
Khanh Khanh đứng trước đại môn tam vương phủ, nàng có ý muốn vào lại có cảm xúc gì đó ngăn chặng, lôi kéo nàng lại. Nàng không phải ngươi nóng nảy tức giận mà đến chấp vấn gi gì đó. Nàng chỉ muốn đến hỏi rỗ một số chuyện
“Khanh Khanh?” Vân nhìn thấy nàng liền vui vẻ chạy lại, hắn cười đến vô cùng vui vẻ “Cô đến tìm vương gia sao?”
Khanh Khanh lắc đầu “Ta đến tìm Liễu An Nhiên”
Khuôn mặt Vân thoáng chút đơ ra “Cô tìm đường chủ làm gì?”
“Có một số chuyện muốn hỏi cho rõ”
Khanh Khanh nhấc chân bước vào phủ, nàng có cảm giác lần này trở lại sẽ có chuyện gì không tốt sảy ra, nàng cảm thấy có chút sợ, sợ thật sự Liễu An Nhiên là chủ mưu phía sau.
Còn tại sao nàng lại sợ? Nàng chẳng biết.
Khanh Khanh đi đến biệt viện phía đông nơi Liễu An Nhiên ở, trong viện cũng chỉ có mỗi Tiểu Lan hầu hạ nàng ta nêm chẳng có ai cản nàng
“Đến rồi?”
Liễu An Nhiên ngồi trên thư án vẽ tranh nghe thấy tiếng bước chân khẽ nhíu mày, cô không ngẩn đầu cũng biết là ai tới
Khanh Khanh vào phòng, nàng không nói gì chỉ đứng tựa vào cửa nhìn cô ta.
Liễu An Nhiên vẽ một nét cuối, cô đặt bút xuống, ngẩn đầu nhìn nàng “Là biết được chuyện rồi?”
Khanh Khanh cuối đầu khẽ cười, nàng ngẩn đầu lên trong mắt chỉ có một mảng lạnh lùng “Ngươi là ai?”
Lần này đổi lại Liễu An Nhiên bật cười, cô đi khỏi thư án đứng trước mặt nàng “Lam cô nương chẳng nhẽ trí nhớ người kém như vậy, ta gọi là Liễu An Nhiên, ngươi quên rồi?”
“Vậy sao? Vậy người tung tin đồn là ngươi?”
Liễu An Nhiên gật đầu vẻ mặt thản nhiên “Nếu ngươi đã nghỉ vậy thì cứ cho là vậy đi”
“Tại sao ngươi lại biết...ta là người nơi khác?”
Đôi mắt xinh đẹp của Liễu An Nhiên hơi trầm xuống, môi cô nhếch lên đường cong xinh đẹp “Ta chưa từng chỉ đích danh...“. Nhùn vẻ lạnh băng của Khanh Khanh cô thu lại nụ cười giả tạo “Là một nữ tử áo đen nói cho ta biết, còn việc ngươi tin hay không thì tùy”
Chắc chắn nàng sẽ không tin!
“Nếu ngươi tìm được đáp án rồi thì có phải là nên rời khỏi không?” Liễu An Nhiên ra ý tứ đuổi khách nàng cũng không thể mặt dày ở lại
Khanh Khanh chào lấy lễ đương rời đi lại nghe thấy tiếng Liễu An Nhiên
“À nhắc ngươi một chuyện, đừng tin tưởng vào nam nhân quá, xuyên đến đây chắc hẳn ngươi đã biết vì lí do gì?”