Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 107: Chương 107: Xem...các huynh là nam nhân




“Muội/ Ngươi rất đẹp!”

Không gian có chút im ắng, mọi người đều cảm thấy có chút điện phát ra từ đôi mắt hai nam tử. Chỉ duy nhất một người không nhận ra

Lam Khanh Khanh kinh ngạc nhìn Phong Nguyệt Vô Thần “Sao ngươi lại ở đây?”

Diêu Chính Vũ thu mắt không thèm nhìn Phong Nguyệt Vô Thần thêm một cái, chấm dứt màn đấu mắt căng thẳng. Hắn mỉn cười đứng dậy đi đến bên cạnh Khanh Khanh ôm eo nàng

“Khanh Khanh hôm nay của chúng ta trở thành thục nữ rồi nha”

Khanh Khanh lườm Diêu Chính Vũ, khủy tay thúc vào bụng hắn giãy ra khỏi móng vuốt đang đặt ngang eo “Bát ca, ngại quá thời điểm không thuận lợi nếu không ta đã trở thành tội nhân của tổ tiên huynh rồi”

Khanh Khanh miễn phí cho Diêu Chính Vũ một khuôn mặt “từ ái” đi đến bên cạnh Lâm Bích Tần ngồi xuống

Diêu Chính Vũ ôm bụng cười trừ “Muội muốn mạng ta ta liền dâng cho muội chơi đùa“. Khanh Khanh hừ một tiếng cầm ly rượu của Lâm Bích Tần uống cạn

Không khí lại một lần nữa trở nên im ắng, Khanh Khanh cau mày “Có chuyện?”

Phong Nguyệt Vô Thần cười nhạt lặng lẽ uống rượu, nàng không biết cũng chẳng quan tâm hành động lúc này của nàng có bao nhiêu là không đúng lễ nghĩa

Lâm Bích Tần mắt thấy nàng lấy ly rượu mình chưa kịp can ngăn đã thấy nàng đưa lên môi uống, hắn bất đắc dĩ thở dài không tình nguyện đón nhận ánh mắt giết người của hai vị nào đó

“Khanh Khanh, đó là ly rượu của ta” -Lâm Bích Tần nhẹ giọng nhắc nhở

“Ta biết!”

“Muội là nữ tử đó Khanh Khanh, hai người...hai người như vậy có phải quá thân mật không?” -Mộ Dung Xuất kinh ngạc nhìn nàng lại nhìn Lâm Bích Tần

Diêu Chính Vũ nhìn nàng ánh mắt đáng thương “Khanh Khanh, ta thật sự đau lòng đấy!”

Khanh Khanh chau mày “Có cần nghiêm trọng vậy không?”

“Khanh Khanh!”

Sắc nặng nề đáng sợ của Tô Yên đang ngồi bên cạnh Đông Phương Chính khiến cho nàng biết được hành động này có bao nhiêu thất lễ. Khanh Khanh quay sang Lâm Bích Tần hỏi nhỏ “Ta làm sai rồi sao?”

Lâm Bích Tần cười nhẹ lắc đầu, trong mắt tràn đầy cưng chiều “Người đâu đem cho Thập Nhị tiểu thư một ly rượu mới”

Cảnh này trong mắt mọi người chính là chàng chàng thiếp thiếp liếc mắt đưa tình.

“Ôi mẹ ơi! Ta chỉ đến trễ một chút thôi lại sảy ra chuyện gì thế này?”

Lúc này mọi người mới để ý thấy hai nam tử bị hóa đá đứng ngoài cửa, một là hoa hoa công tử Vương Lăng Thần còn lại là Hồ ly Bạch Mặc Thương. Một lạnh một nóng hiện tại lại có cùng vẻ mặt tỏ rõ bốn chữ “Không thể tin nổi!”

Khanh Khanh chau mày “Cũng chỉ là uống cùng ly rượu có cần phải làm quá vậy không? Nam nhân các huynh ăn chung ngủ chung uống chung chẳng lẽ tất cả đều mờ ám?”

Vương Lăng Thần thở dài vẻ mặt đáng thương đến bàn ngồi “Khanh Khanh của chúng ta...”

Lâm Bích Tần cảm nhận được tất cả mũi nhọn đều chỉa vào mình bất đắc dĩ gượng cười, hắn mở miệng giải thích giúp Khanh Khanh “Các huynh hiểu lầm rồi, muội ấy là nữ tử phóng khoán uống cùng ca ca cũng chẳng cho là chuyện lớn. Dù sao mọi chuyện muội ấy làm đều không hợp phép tắc”

“Ca ca? Vậy ta không phải tam ca của muội sao?” -Mộ Dung Xuất ai oán. Mọi người đều tập trung vào vấn đề của Khanh Khanh mà quên mất còn một vị khách

Người Dạ Nguyệt cũng không nhận ra sắc mặt Phong Nguyệt Vô Thần có chút tái nhợt, hắn từ khi nãy đã luôn uống rượu

Khanh Khanh ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ “Tam ca? Ta cần phải cân nhắc kĩ!“.

“Khanh Khanh, ta thấy từ khi muội vào Dạ Nguyệt đến nay đều bắt nạt mọi người đủ loại. Chỉ duy nhất Lâm Bích Tần là muội đối tốt. Nói! Muội đối với hắn là như thế nào?”

Lâm Bích Tần có chút dỡ khóc dỡ cười “Bát ca, ta dù gì cũng là đệ đệ của huynh“. Diêu Chính Vũ hất cằm biểu thị rõ chẳng có quan hệ gì ngay lúc này

Khanh Khanh hơi nhếch môi lắc lắc ly rượu trong tay “Đơn giản vì Lâm Bích Tần là ca ca của ta, người khác cho ta bao nhiêu ân tình ta sẽ trả gấp đôi!”

“Hắn là ca ca vậy còn bọn ta thì sao?”

Khanh Khanh hơi nâng mắt nhìn Mộ Dung xuất, môi nàng hơi nhếch lên lạnh lùng lại trong trẻo phun ra từng chữ “Xem các huynh...là nam nhân!”

Bạch Mặc Thương vốn đang uống rượu nghe câu nói của nàng liền phun hết ra ngoài

Xem Lâm Bích Tần là ca ca, xem bọn hắn là nam nhân. Có ý gì?

Khanh Khanh nhẹ cười lại rót một ly uống cạn. Lâm Bích Tần cau mày nhìn nàng có vẻ khác thường “Khanh Khanh, muội say rồi”

Khanh Khanh bĩu môi “Ta không say!”

Mọi người có chút dỡ khóc dỡ cười, nàng chỉ mới uống hai ba ly đã say ra thành như vậy rồi

“Để ta đưa muội ấy về phòng” Tô Yên chạy lại đỡ lấy Khanh Khanh. Lâm Bích Tần lấy ly rượu nàng giữ chặt trên tay xuống “Đệ giúp tẩu một tay”

Khanh Khanh cảm thấy đầu hơi choáng váng, mắt cũng lờ mờ. Nàng thân sát thủ tửu lượng phải thật tốt, ngàn ly không say hoặc không thể đụng vào rượu. Cảm giác say rượu không thể khống chế được bản thân khiến nàng ghét bỏ

Nàng vùng ra khỏi hai người hét lớn “Ta muốn đến Tam vương phủ!”

Nàng chính thức gục xuống bàn

Hiện tại mọi người mới nhớ tới vị khách bên kia, Phong Nguyệt Vô Thần nghe nàng nói liền ngừng uống rượu. Hắn hoàn toàn đối lặp với nàng, một người ngàn ly không say một lại ba chén đã gục

Phong Nguyệt Vô Thần trước ánh mắt kinh ngạc lẫn tức tối của người Dạ Nguyệt đi đến đỡ Khanh Khanh. Hắn nhếch môi lạnh lùng phun ra hai chữ cáo từ rồi ôm Khanh Khanh đi mất

Tô Yên giậm chân bực bội “Khanh Khanh Thật không có tiền đồ mà”

Vốn dĩ hôm nay muốn dạy cho Phong Nguyệt Vô Thần một bài học nhưng lại bị đảo ngược tình thế, người cũng bị hắn đưa đi

*

Phong Nguyệt Vô Thần bế ngang Khanh Khanh vào xe ngựa, nàng bị chất cồn kích thích sớm đã ngủ nhưng vì xe ngựa xốc mà mơ hồ tỉnh lại

Khanh Khanh vẫn không thể nhìn rỗ chỉ lờ mờ thấy được bên cạnh có một nam tử, nàng bất giác níu vạt áo Phong Nguyệt Vô Thần

“Là ngươi?” -Giọng nàng rất nhỏ, nàng trong mơ hồ nhớ lại cảnh hỏa hoạn đêm đó

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Khanh Khanh kéo vạt áo hắn cành ngày càng chặt. Phong Nguyệt Vô Thần chau mày bế ngang nàng lên ngồi trên đùi hắn “Khanh Khanh”

Khanh Khanh khẽ chau mày, nàng nhớ lại ngày hỏa hoạn, có một nam tử cũng gọi tên nàng, nàng nghe không rõ là giọng của ai nhưng nàng biết chắc hắn gọi tên nàng

Nàng nhớ lúc đó chẳng thể cử động được, nàng nghe thấy tiếng binh khí va chạm. Hình như ai đó bị thương rời đi, nam tử đó ôm nàng nhảy qua đám lữa. Nàng nhớ hắn đẩy nàng xuống lầu, cách tốt nhất đối với nàng lúc đó chỉ cầu cho khi nàng rơi xuống có người tiếp được

Khanh Khanh chau mày nắm chặt vạt áo Phong Nguyệt Vô Thần. Nàng nhớ lúc rơi xuống có người ôm được nàng, có trời mới biết lúc đó nàng sợ hãi đến mức nào. Lần đầu tiên sau sáu năm Khanh Khanh mới cảm thấy sợ hãi

Nàng vô thức gọi tên nam nhân đã làm nàng tổn thương “Phong Nguyệt Vô Thần”

“Có ta ở đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.