“Để ta bồi sư thúc?”
Hắc Kết nhếch môi lạnh lùng, tay phải tụ chưởng lực màu lam nhạt, dần dần nội lực màu lam bao lấy toàn bộ cơ thể y.
Xích Liệt biết Hắc Kết từ nhỏ đã thông minh, học một hiểu mười lại còn là trò con ngoan của Xích Ngạo Thiên. Y hiện tại chỉ hai mươi hai tuổi nhưng nội lực tuyệt không kém hơn ba vị sư huynh, bày trận, phá trận càng không thua Bối Lan.
Xích Liệt không chút lơ là, lần này ông tay vận nội lực, xung quanh xuất hiện đốm khí nhỏ màu đen dần bao phủ lấy người ông ta. Vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt lành!
Hai người một trưởng bối một tiểu bối, cùng xuất từ Xích hà cung từng bị người người đánh đuổi nhưng nhìn lại thật khác biệc. Một người ma tính tràn đầy một người lại thuần khiết như đóa hoa sen.
Hắc Kết trước một bước tung chưởng lực về phía Xích Liệt, hai người bắt đầu cuộc chiến. Hai màu khí lực đen xanh như hòa vào nhau, với mắt thường chẳng thấy hai bóng người bên trong.
Khanh Khanh trên đài bị phản lực lại từ cuộc đấu phải lui ra sau vài bước, nhãn lực của nàng trời sinh tinh tường như tại lúc này lại không thể nhìn thấy hai bóng dáng đang chiến đấu quyết liệt trong đám khí hỗn độn. Nàng nhịn xuống cảm giác hoa mắt chống mặt, gắm Khổng Y kiếm xuống sàn gỗ chống đỡ bản thân.
Nàng cảm nhận được từ khi rời khỏi Tử Động sức khỏe nàng dường như càng ngày càng giảm.
Trên trà lâu đám người Na Bố Lạp Hàn Minh theo dõi trận chiến bên dưới mà thần kinh căng thẳng. Bọn họ biết Hắc Kết cùng Khanh Khanh có thù với quốc sư Tây Hạ nhưng ngàn lần vạn lần không nghĩ tới họ cư nhiên khiêu chiến tại quảng trường của người ta.
Cửa phòng trà có người gõ, một nam nhân bước vào, đến chỗ Na Bố Lạp Hàn Minh ghé vào tai hắn nói nhỏ.
Na Bố Lạp Hàn Minh lập tức kinh ngạc đứng dậy “Lăng Vân, đệ ở đây bảo về Hinh Nhã, Trác Nhạn, Thiệu Phi, hai huynh đi theo ta.”
Nói đoạn Na Bố Lạp Hàn Minh vội vãi theo nam thanh niên kia ra ngoài trong sư nghi hoặc của mọi người.
Nam nhân kia dẫn ba người Hàn Minh, Vu Trác Nhạn, Thiệu Phi đến một căn nhà tranh cách quảng trường một dãy phố, vị trí nhà tranh cũng cách quốc sư phủ không quá xa.
Na Bố Lạp Hàn Minh bước vào chính phòng liền nhìn thấy một thi thể nữ tử nằm trên giường trúc. Cơ thể nàng đã được tẩy rữa sạch sẽ thay bộ áo mới nhưng vẫn không giấu nỗi vẻ tàn tạ trước khi chết. Tóc nàng xõa dài, đôi mắt buộc một tấm vải trắng.
Trong phòng còn có một người phụ nữ đang lau mặt cho thi thể nữ kia.
“Này là...?”-Na Bố Lạp Hàn Minh nhíu mày.
Nam nhân khép cửa lại đi tới một bên “Nàng là đại tiểu thư Xích Hà cung, cũng là Sư tỷ của Hắc Kết.”
Nhìn thi thể có lẽ đã chết không quá lâu ba người dần hiểu tại sao hôm nay lại cảm thấy Hắc Kết khác biệt như vậy.
Na Bố Lạp Hàn Minh lại hỏi “Ngươi nói có chứng cứ nước Di muốn thôn tính Tây Hạ là có ý gì?”
Nam nhân kia mỉn cười “Ý trên mặt chữ.” Hắn tới cái tủ bên giường kéo cái ngăn nhỏ đem ra một xấp giấy đưa cho Na Bố Lạp Hàn Minh “Đây là chứng cứ nước Di có ý đồ với Tây Hạ, tướng quân hẳn biết hơn ta phải nên làm gì.”
“Thứ này từ đâu ngươi có?”
“Là Tứ công tử đưa cho ta bảo ta báo cho tướng quân một tiếng.”-nam nhân bình thản xem như không phải chuyện của mình, hắn nhìn qua Bối Lan lại bồi thêm một câu “Tứ công tử có dặn dò nói qua cho tướng quân, phiền ngài giúp y đưa thi thể đại tiểu thư trở về Tây Hạ chôn cất bên cạnh đại cô gia.”
Tứ công tử chính là Hắc Kết?!
Na Bố Lạp Hàn Minh nhíu mày “Ngươi là người của Xích Hà cung?”
Nam nhân cười nhạt “Đã từng là thủ hạ dưới trướng tứ công tử, phiền tướng quân giúp chôn cất đại tiểu thư, ta phải trở về báo tang cho cung chủ.”
Nam nhân cúi đầu hướng Na Bố Lạp Hàn Minh “Cảm tạ tướng quân!”
Na Bố Lạp Hàn Minh gật đầu, người đời đều nói Xích Hà cung đều không phải thứ gì tốt lành như cái gì cũng đều có mặt tốt mặt xấu. Không thể vơ đũa một nắm được!
“Được, ta sẽ hảo hảo chiếu cố nàng!”
Nam nhân khẽ cười hướng người phụ nữ đang ngồi bên cạnh Bối Lan một tiếng, người phụ nữ kia đứng dậy lấy bọc quần áo sớm đã chuẩn bị cùng nam nhân rời đi.
Na Bố Lạp Hàn Minh nhìn thi thể Bối Lan thở dài “Thiệu Phi, huynh giúp ta đưa Bối Lan cô nương về Tây Hạ mai táng được không?”
“Không thành vấn đề!”- Thiệu Phi khoát tay, lại nói “Đợi mai táng Bối Lan cô nương xong ta lại quay lại hỗ trợ các người!”
“Hảo!”
Thiệu Phi gọi thêm vài thuộc hạ hộ tống thi thể Bối Lan đi ngay, Na Bố Lạp Hàn Minh cùng Vu Trác Nhạn vội đem chứng cứ về quảng trường.
Hai người đến nơi, trên đài Hắc Kết và Xích Liệt vẫn còn hung hăng chiến đấu không biết mệt mỏi. Thỉnh thoáng hai bên bị đáng bậc ngược ra, ai cũng bị thương, một thân đầy vết máu.
Na Bố Lạp Hàn Minh cùng Vu Trác Nhạn trực tiếp lên đài tế lễ cao.
Na Bố Lạp Hàn Minh ném xấp giấy, thư từ ghi lại âm mưu đánh chiếm Tây Hạ ném trước mặt Di hoàng, trầm giọng “Di hoàng, ngài nên cho bản tướng một lời giải thích?”
Di hoàng nhìn thấy những thư từ đó sợ đến mặt trắng bệt, lắp bắp “Cái đó, Na Bố Lạp tướng quân, ngươi....”
Na Bố Lạp Hàn Minh nhếch môi “Ý ngài là trong đây ghi đều đúng?”
Di hoàng lau vội mồ hôi, hắn nhìn đến hai bóng người đang giao chiến bên dưới, mắt hơi chuyển “Là trẫm mê muội bị yêu đạo Xích Hà cung kia mê hoặc, sau trận chiến đó trẫm tuyệt không có đánh chủ ý đến Tây Hạ nữa!”
“Theo lời Di hoàng nói chính là thừa nhận việc sảy ra nửa năm nay ở biên giới Tây Hạ là do ngài chỉ thị? Thừa nhận việc Nước Di có mưu đồ đánh chiếm Tây Hạ, bất quá đều là yêu đạo Xích Liệt kia ở đằng sau giật dây?”
Di hoàng siết chặt nắm tay, cắn răng gật đầu “Đều chính là sự thật, trẫm bị yêu đạo mê hoặc không gì chối cải chỉ xin hoàng thượng Tây Hạ khoan hồng độ lượng tha thứ con dân nước Di. Trẫm nhất định sẽ bồi thường Tây Hạ thật ổn thỏa!”
Di hoàng run rẩy cầu xin, chỉ thiếu điều quỳ xuống đất mà dập đầu, vì tôn nghiêm của một hoàng đế.
Na Bố Lạp Hàn Minh nhếch môi khinh bỉ. Bên dưới đài đúng lúc Hắc Kết cùng Xích Liệt tung một chưởng về phía đối phương, cả hai đều bị phản lực đánh bậc ngược lại.
Khanh Khanh cắn răng, cố chịu sức ép nội lực của hai người họ, nàng giơ Khổng Y Kiếm về phía trước ngăn bớt phản lực đỡ Hắc Kết đã muốn khụy xuống.
Toàn thân Hắc Kết không chỗ nào không bị thương, bàn tay phải không biết bị Xích Liệt đánh trúng hay bị phản lực lại mà vốn trắng nõn giờ đen tím. Trên cơ thể y, vết bầm như vậy hẳn không chỉ có một.
Hắc Kết đưa tay che ngực phun ra ngụm máu, Khanh Khanh chau mày, dùng vải y phục sạch sẽ lau cho y.
Bên kia Xích Liệt cũng bị đánh bật về lại, trên người có một số vết thương, tay phải tụ chưởng lực đang tí tách nhỏ máu xuống đất, môi vươn lại sợi tơ máu.
Chung quy Hắc Kết và Xích Liệt cũng có sự khác biệt cấp bậc nội lực, Hắc Kết đã nội lực thâm hậu Xích Liệt lại hơn hẳn y rất nhiều. Giao chiến trực diện y vẫn ở yếu thế.
Na Bố Lạp Hàn Minh trên đài cao hô lớn “Yêu đạo Xích Liệt của Xích Hà cung giả dạng thành Bạch Hạ quốc sư lừa bịp dân chúng, mê hoặc quân vương tạo phản. Chứng cứ đã có rõ, Di hoàng cũng đã khai nhận. Xích Liệt bị quy vào tội phạm hai nước Tây Hạ và Di, bản tướng quân nhận lệnh hoàng đế Tây Hạ bắt Xích Liệt!”
Trong thoáng chốc bá quan, bách tính đều nhìn Xích Liệt bằng ánh mắt soi mói có, ghét bỏ có, không thể tin đều có. Chẳng mấy chốc tiếng chửi rủ vang khắp quảng trường, có người thậm chí còn ném rau cải lên lên đài.
Xích Liệt từng là tín ngưỡng của họ, hiện tại nhận ra cái mình xem là tín ngưỡng đang lừa bịp họ.
Họ chỉ là dân thường, chỉ cần một đời bình an, họ không mong muốn Tây Hạ cùng Di quốc đối kháng để rồi người chịu khổ chỉ là bách tính họ.
Xích Liệt một lần phơi bày liền dấy lên ngọn lữa phẫn hận, cảm giác bị lừa gạt. Sự nghiệp huy hoàng của ông ta gầy dựng bao nhiêu năm sụp đổ trong nháy mắt!
Xích Liệt nhếch môi cười điên cuồng, cống hiến cho họ nhiều như vậy để đổi lấy những lời chửi rủa này đây sao?
Xích Liệt hung tợn nhìn Hắc Kết cùng Khanh Khanh “Các ngươi giỏi lắm!”
Ta sẽ nhớ kĩ các ngươi!
Xích Liệt rút trong ngực ra lá bù màu vàng nhạt cỡ bàn tay kẹp ở ngón trỏ và ngón giữa. Bàn tay ông ta múa vài đường trong không trung, lá bù bốc cháy hiện ra một trận pháp dưới đất.
“Bùm” một tiếng nhỏ, khói trắng mù mịt. Xích Liệt giữa quảng trường biến mất không tung tích!
____________________
P/s: tuần sau tớ bù bốn chap nữa sẽ trở lại lịch up chap ban đầu nha (Tuần 2 chap T5, CN)
Và có một tin buồn...ngày mai sẽ không có chap mới!