Trăng đã lên cao, tiếng pháo hoa nổ tưng bừng, hình thù đẹp đẽ nhưng mấy ai còn có tâm trạng mà ngắm?
Khanh Khanh rời khỏi thủy đình đi dạo khuôn viên Tư Yến các, nàng dừng lại trước cây Bạch Đằng cao lớn nhúng người phi thân lên cành cây to.
Thân hình cao to của cây Bạch Đằng chẳng hề lung lay trước động tác của nàng, nàng ngồi xuống cành cây đủ chắc
Khanh Khanh nghe bên cạnh có tiếng động, một giọng nói tràn đầy ý cười truyền đến “Cuối cùng cũng tìm được rồi?“. Nàng ngẩn đầu nhìn nam tử áo đen nữa nằm nữa ngồi tựa lưng vào thân cây “Cuối cùng cũng tìm được rồi!”
Hắc Kết nhếch môi cười “Nàng muốn hỏi gì cứ việc”
Khanh Khanh nghiêng đầu “Ta quen ngươi không?“. Hắn nhướng mày lắc đầu “Không quen”
“Vậy ngươi quen ta sao?”
“Nếu như gặp qua vài lần gọi là quen biết thì cho là vậy đi”
Khanh Khanh nhìn hắn, nếu nàng không quen hắn, hắn không quen nàng thì tại sao hắn lại giúp nàng? Chỉ còn một khả năng “Ngươi quen Phong Nguyệt Linh Nhi?”
Hắc Kết chau mày “Tại sao nàng không nghĩ ta vì nàng, Hắc Kết ta không quen người hoàng tộc trừ một nam tử”
Khanh Khanh cười “Vậy thì ta không tìm ra được lí do nào để lí giải ra việc ngươi giúp ta được. Huống hồ ngươi là người của Thượng Quan Tề”
Hắc Kết cười cười lắc đầu “Ta không phải là người của Thượng Quan Tề, loại người như hắn ta còn lười thu nạp, hắn có tu ba kiếp cũng không thể khiến ta trở thành thuộc hạ hắn được. Bất quá chỉ vì lão già kia thôi”
Khanh Khanh bĩu môi “Bốc phét!”
Hắc Kết cười “Ta không nói dối, trên đời này duy nhất chỉ có hai người ta tình nguyệt phục tùng, một là Lão sư phụ ta, người còn lại chính là nàng”
Khanh Khanh hừ lạnh muốn chê hắn thả thích quá sến súa bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện “Ngươi biết từ bốc phét nghĩa là gì sao?” nếu không nhầm hai chữ này chỉ có người hiện đại mới biết, chẳng lẽ...
“Từ đó không phải nghĩa là ta đang nói dối, ba hoa sao? Chẳng lẽ đại sư huynh ta nói sai?” -Vẻ mặt Hắc Kết vô cùng hoang mang
“Sư huynh ngươi sao lại biết những từ ngữ này?”
Hắc Kết bật cười “Khanh Khanh, không chỉ có mình nàng xuyên qua thời không này đâu“. Hắn bỗng nhíu mày cuối đầu, bởi vậy không chỉ mình hắn nhận ra nàng, nếu Đại sư huynh hắn nhìn thấy nàng chỉ e rằng mỹ nhân trước mặt không thể chạm tới rồi.
Khanh Khanh chau mày muốn hỏi gì thêm lại bị hắn đánh lạc hướng “Khanh Khanh, xong chuyện thi phi này nàng muốn đi đâu?”
“Ngươi hỏi để làm gì?”
Hắc Kết cười, là nụ cười xinh đẹp ấm áp nhất nàng từng thấy “Bảo vệ nàng một đời bình an”
*
Khoảng tối bao trùm lấy không gian lạnh lẽo ở rừng trúc ngoại thành, trong rừng trúc tăm tối có một người vận áo choàng đen che kính mặt.
Người đó nghe tiếng bước chân, xoay người “Ngươi cũng muốn phản bội bản cung chủ?”, giọng nói hắn ta có chút khàn khàn, lộ rõ uy nghi, ma mịt.
“Nếu con phải bội người thì con đã không đến đây, có ai ngốc đến cho người giày vò chứ” người vừa đến chính là Hắc Kết, hắn vừa rời cung liền đến nơi này
“Các ngươi đều vì nữ nhân mà phản bội ta, có đang không?”
Hắc Kết bật cười “Sư phụ người sống quá lâu rồi, cô độc quá lâu rồi, người không thể hiểu được chuyện nữ nhi tình trường ở hồng trần”
Người áo đen cười bằng giọng khàn khàn “Là các người u mê”
“Sư phụ người là không cam lòng chuyện của đại sư huynh và nhị sư huynh? Nếu không phải vì người ép họ cũng không phản bội người. Nếu như sự phụ đụng đến nàng ấy con cũng sẽ làm vậy”
Người áo đen hừ lạnh, hắn ta cho dù tàn ác đến mức độ nào cũng không thể ra tay với đứa đồ đệ nuôi từ nhỏ này “Các ngươi là một lũ vô dụng“. Hắn hơi ngẩn đầu liếc về phía Hắc Kết “Chỉ nghe từ một người đã đem lòng yêu cô ta, chỉ biết một cái tên mà đi tìm hết lục quốc. Chính sự của ngươi chỉ có vậy?”
Hắc Kết cúi đầu cười “Sư phụ, người không thể nào biết được, nàng là nữ tử đầu tiên con biết, đầu tiên cũng là cuối cùng“. Hắn biết sẽ có một ngày đối diện với đại sư huynh hắn nhưng hắn vẫn cố chấp.
Người áo đen hừ lạnh quay đi “Tùy ngươi, chỉ cần làm tốt chuyện này ngươi muốn làm gì bản cung chủ không quản“.
Hắc Kết khẽ cười nhìn theo bóng lưng sư phụ hắn rời đi, qua chuyện thị phi này đã có thể tự do, tự do hắn có thừa nhưng trong tự do của hắn là cùng với ai mới quan trọng.
*
_Túy Yên Cung_
Khanh Khanh đến chính điện tìm Mộc Vân nhưng cô lại không có đây, nàng tùy tiện kéo một nô tỳ lại hỏi “Quý phi đâu rồi?”
“Nô tỳ vừa thấy quý phi nương nương cùng Nguyệt Tuy tỷ đến ngự hoa viên”
Nàng gật đầu thả tiểu nô tỳ đi, đến ngự hoa viên. Khanh Khanh cảm thấy mấy hôm nay Mộc Vân có chút kì lạ, ngày thường cô như chú chim nhỏ rú ríc bên cạnh, mấy ngày nay lại không thấy bóng dáng. Nàng cảm nhận được Mộc Vân đang tạo khoảng cách giữ nàng và cô ấy
Hoa đào ở Ngự hoa viên đã nở rộ, cách hoa theo gió thổi bay, một khoảng trời xuân xinh đẹp. Khanh Khanh nhìn thấy bóng dáng Mộc Vân phí trước đương định đi đến lại bị người chặn lại
“Tử Thanh đại nhân?”
“Quận chúa, thần có thể cùng người nói chuyện một chút?”
Khanh Khanh nhìn thoáng qua Mộc Vân ở phía xa, gật đầu “Được!”
Khanh Khanh và Tử Thanh đi đến thủy đình bên hồng liên trì
“Có chuyện gì đại nhân cứ nói”
Tử Thanh có chút ngận ngừng, do dự “Quận chúa lần này có thể nắm chắc phần thắng không?”
Khanh Khanh nhíu mày nhìn hắn “Chỉ cần Đại Vương bình an trở về mối họa này ắt sẽ bị diệt trừ, nói với hoàng thượng không cần lo”
Tử Thanh biết nàng hiểu lầm liền ngẩn đầu, giải thích “Thần không phải phụng mệnh hoàng thượng, chỉ muốn biết lần này người có an toàn không...”
Khanh Khanh khẽ cười “Tử Thanh ngươi nhìn vào mắt ta”
Hắn không hiểu lắm ngẩn đầu vừa vặn chạm phải ánh mắt nàng. Đôi mắt nàng rất đẹp, chỉ có điều đôi con ngươi này rất lạnh lùng, ba phần ưu thương bảy phần cao ngạo tựa một bậc đến vương tối cao khiến người khác e sợ. Ba phần ưu thương này đã theo nàng từ năm mười tuổi e rằng chẳng xóa bỏ được, ánh mắt nàng khiến người ta muốn che chở lại sợ hãi bởi sự cao ngạo lạnh lùng của nàng.
Khanh Khanh hài lòng nhếch môi, âm thanh dụ hoặc “Ta không phải Phong Nguyệt Linh Nhi”
Tử Thanh giật mình, cả người cứng đờ như đang chịu đựng điều gì rất tệ hại. Đúng vậy, Linh Nhi có đôi mắt to tròn, một đôi mắt thuần túy tràn đầy ý cười, Linh Nhi khi ấy còn là cô bé ngoan chưa hiểu sự đời. Còn Nàng, nàng là bậc sát thủ cao ngạo, sống chết, đau thương trên đời đều đã trãi qua.
Khanh Khanh mở lời khẳng định một lần nữa “Ta là Lam Khanh Khanh không phải Phong Nguyệt Linh Nhi”
Tử Thanh cười chua xót cúi đầu “Xin lỗi, thần không nên như vậy”
Khanh Khanh tựa lưng vào bàn đá lười nói đến chuyện này “Nói đi, kể ta nghe chuyện của cô ấy, Phong Nguyệt Linh Nhi”