Quần áo dơ của Mạnh Bạch ở trong nhà càng ngày càng nhiều, quả thật có thể dùng câu “Chất đống thành núi” để hình dung.
“Sát thủ đồ điện”--- Không thể trông cậy vào Mạnh Bạch này, xem như cho người tới sửa máy giặt xong, máy giặt lại sẽ bị làm hư một lần nữa, hơn nữa còn làm lộ ra hành tung của cô.
Nhìn đống quần áo bẩn thỉu tản ra mùi mồ hôi, Lăng Khả Nhi không khỏi vỗ trán.
... .......Tiếp tục như vậy nữa cũng không phải biện pháp.
“Khả Nhi, xem như tôi khổ cực nấu cơm cho cậu, cậu có thể tha thứ cho tôi được không?” Người nào đó cơ thể trần truồng vô sỉ ôm đùi cô, khuôn mặt nịnh hót.
“Được!”
Lăng Khả Nhi gật gật đầu, lúc Mạnh Bạch kích động muốn nhào về phía trước ôm cô hô vạn tuế, Lăng Khả Nhi khịt mũi cười lạnh, hung hăng đạp cậu ra ngoài!
“Hu hu! Khả Nhi không phải cậu nói.... ....”
Mạnh Bạch nhếch nhác ngã lăn trên mặt đất, mặt mũi sưng vù, cậu kinh ngạc xoay người chất vấn Lăng Khả Nhi, lúc này một đống quần áo dơ từ trong phòng ném ra ngoài, trong nháy mắt nhấm chìm cậu.
“Cậu đem đống đồ này....đến tiệm giặt đồ giặt sạch, tôi sẽ tha thứ cho cậu!”
Lăng Khả Nhi vỗ tay một cái, ánh mắt cao ngạo như một nữ vương nhìn cậu, sau đó tự nhiên lưu loát đóng cửa trước mặt Mạnh Bạch.
“Uhm uhm......”
Đây là tiếng Mạnh Bạch giãy giụa trong đống quần áo.
Ngu ngốc......ngu ngốc......ngu ngốc......
Đỉnh đầu có một đám quạ đen bay qua.
Không còn cách nào, Mạnh Đại Bạch thân tàn ma dại không thể làm gì khác hơn là mặc đồ bẩn ôm một đống quần áo dơ đi về phía tiệm giặt ủi.
Tâm tình vui vẻ quay về phòng, Lăng Khả Nhi bắt chéo chân ngồi trên ghế sa lon, không có đống quần áo dơ kia, trong nhà cảm thấy thoải mái hơn.
Ăn xong cơm mà Mạnh Bạch nấu, cô chuẩn bị dọn dẹp căn phòng, dù sao cô ở chỗ này một đêm, không làm gì dường như là có lỗi với tên kia, nhưng mới vừa đứng dậy, phần bụng đột nhiên truyền đến cơn đau kịch liệt, cô theo bản năng ôm bụng, thống khổ kêu rên.
Chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ dì cả tới?
[Hệ thống 233: Không phải, chúc mừng người sử dụng, cô trúng thưởng!]
Trong một giây Lăng Khả Nhi không khỏi kinh ngạc: trúng thưởng? Trúng thưởng cái gì?
Theo như chuyện lúc trước xảy ra mà nói, tuyệt đối không có chuyện gì tốt, trên thực tế cô dự cảm luôn luôn vô cùng chính xác......
[Hệ thống ha ha: Chúc mừng cô mang thai!]
“... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........”
Lăng Khả Nhi giống như cảnh tỉnh, đặt mông ngồi xuống, khó khăn lắm cô mới ổn định cơ thể của mình [hệ thống ngươi uống lộn thuốc sao? Đùa kiểu gì thế!]
[Hệ thống lộc cộc: QAQ không có nói giỡn, theo như truyện, cô cùng Lãnh Dạ Thương trải qua cuộc tình một đêm, bây giờ đã mang thai một đứa con thiên tài.
Sắp tiến vào kịch tình “mẹ ôm con chạy trốn.]
Lăng Khả Nhi: “... ...... ...... ...... ...... ...... .....”
[Hệ thống 233: Nói cách khác, cô mang thai! Tung hoa!]
Mang thai?
Lăng Khả Nhi như bị sét đánh, cả người hóa đá tại chỗ.
[Hệ thống: thật ra thì phải gọi thế giới này là “Hàng đêm thừa hoan: đô thị ướt át: ý trung nhân của tổng giám đốc ôm con chạy trốn”]
“... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....” Hệ thống ngươi đang trêu chọc tôi sao?
[“Nôn......”
Lăng Khả Nhi đột nhiêm cảm thấy muốn ói, cơ thể khó chịu khiến cho sắc mặt cô không tốt càng trở nên tái nhợt, cô vội vàng che miệng, chạy về phía phòng vệ sinh.
Sau khi nôn mửa xong, cảm giác buồn nôn kia vẫn không tiêu tán.
Ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, Lăng Khả Nhi chợt hoảng hốt. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Kể từ khi bị vị hôn thê của Lãnh Dạ Thương là La Tử Thanh dùng chi phiếu một trăm vạn đuổi ra khỏi nhà họ Lãnh, mấy ngày nay cô không muốn ăn, còn có cảm giác buồn nôn, hôm nay càng nghiêm trọng hơn.
Trong đầu Lăng Khả Nhi đột nhiên thoáng qua một tia sáng, có phải hay không.......có phải hay không......
Lại nói, đã hai tháng dì cả không tới thăm cô.
Chẳng lẽ.......
Trong đầu lóe qua ý này, cơ thể Lăng Khả Nhi đột nhiên run lên, cô có chút khó có thể chấp nhận sự thật này.
.......Cô mang thai.
Nghĩ tới đây, Lăng Khả Nhi lảo đảo muốn ngã, như muốn té xỉu: không thể nào......không thể nào như vậy. Làm sao cô có thể mang thai con của Lãnh Dạ Thương chứ?
Vì xác nhận sự thật này, Lăng Khả Nhi tới bệnh viện kiểm tra, mà kết quả thật sự cũng tàn khốc vô tình......
“Lăng Khả Nhi đúng không?” Bác sĩ nữ ở trước mặt hỏi.
Lăng Khả Nhi hơi khẩn trương gật đầu một cái, chờ đợi kết quả.
“Chúc mừng cô đã mang thai ba tháng.”
Nghe lời của bác sĩ, Lăng Khả Nhi chỉ cảm thấy mình như muốn ngất xỉu, nụ cười của nữ bác sĩ trước mặt cũng dần trở nên mơ hồ.
Ba tháng trước......Không phải Lãnh Dạ Thương đã đẩy cô xuống giường, mạnh mẽ chiếm đoạt cô sao? Chẳng lẽ chính là lúc đó......
Lăng Khả Nhi mặt xám như tro tàn, tuyệt vọng tê liệt ngồi trên ghế.]
[Hệ thống lộc cộc: wow, khà khà khà, chân tướng sự việc chính là như vậy!]
Ha ha.
Ha ha ha.
Ha ha ha ha ha.
[Hệ thống 233: đề nghị cô dùng thuốc phá thai.]
“... ...”
Vui mừng cái gì chứ! Có hoảng sợ chứ không vui! Hơn nữa ba tháng cái đầu ngươi, từ lúc bắt đầu đến bây giờ dường như chỉ mới qua có một tháng, mang thang cái đầu ngươi, cô vẫn là xử nữ, mệt quá, cảm giác sẽ không yêu nữa QAQ.
Lăng Khả Nhi che cái bụng chợt đau nhức, mềm yếu vô lực nằm trên ghế sa lon, trong lòng có vô số tiểu nhân liều mạng châm chọc.
Lại nói, bây giờ bụng đau như thế này, không phải là mang thai thật chứ?
Khi Mạnh Bạch đem một đống quần áo đến tiệm giặt ủi, về đến nhà thì thấy một màn như thế này.......
Lăng Khả Nhi nhắm hai mắt, sắc mặt khó coi nằm trên ghế sa lon, không nhúc nhích, đôi tay ôm chặt bụng, rất là khổ sở.
“Khả Nhi! Cậu làm sao vậy! Khả Nhi!” Mạnh Bạch lập tức hoảng sợ, nhào tới trước lay động cô “Khả Nhi cậu đừng chết! Cậu chết rồi tôi phải làm sao? Tôi còn chưa làm chuyện đó với cậu........Làm sao cậu có thể......” Không phải lúc trước cậu chọc tức Khả Nhi sao, cậu thật là quá cặn bã, tại sao có thể nói với Khả Nhi những lời quá đáng như vậy, bây giờ còn biến cô thành bộ dáng như vậy, Mạnh Bạch vô cùng tự trách mình.
Vốn dĩ Lăng Khả Nhi sắp ngủ thiếp đi, bị Mạnh Bạch lay như vậy, chẳng những cơn buồn ngủ biến mất, hơn nữa đầu rất đau, không khỏi mở mắt tức giận trợn trừng nhìn cậu: “Cậu nói cái gì!”
“Khả Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Khuôn mặt Mạnh Bạch liền biến sắc, trong đầu liền thoáng qua ý nghĩ không tốt lắm “Có phải tên Lãnh Dạ Thương kia lại......”
Lăng Khả Nhi lườm cậu một cái, tức giận nói: “Hệ thống nói tôi mang thai.”
Mạnh Bạch sửng sốt.
“Cái gì, cái gì?” Ngay sau đó, cậu lại ha ha cười ngây ngô: “Ha ha ha! Tôi sắp làm ba!”
“Mạnh Đại Bạch, đứa bé này không phải của cậu, cậu hưng phấn cái gì.” Lăng Khả Nhi bị cậu làm cho giận điên lên, nói chuyện với kẻ ngốc thật sự rất mệt mỏi.
“Hình như là, không đúng......Đứa bé là của ai?” Mạnh Bạch gãi đầu, nước mắt lả chã nhìn Lăng Khả Nhi: “Không quan trọng, Khả Nhi, xem như đứa bé không phải của tôi......”
“Này! Bà đây vẫn còn là xử nữ!” Bụng không còn đau, Lăng Khả Nhi khôi phục được chút hơi sức, lập tức đạp một cái.
“Khả Nhi, cậu đừng tức giận, nhìn cậu có tinh thần như vậy chắc là không chết được.” Lần này tốc độ né tránh của cậu vô cùng nhanh.
Tốn mười phút, cuối cùng Mạnh Bạch cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, sau khi im lặng mấy giây không khỏi há hốc mồm: “Cái gì? Nói cách khác.....Cậu mang thai con của Lãnh Dạ Thương? Thật hay giả?”
“Làm sao tôi biết?” Lăng Khả Nhi trừng mắt nhìn cậu: “Đây là hệ thống nói.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Tôi biết còn phải hỏi cậu sao?” Lăng Khả Nhi lại đạp một cái.
“Không được, không được rồi, Khả nhi cậu chờ một chút, tôi đi mua thuốc tránh thai cho cậu!”
“Này......!!!”
Vì vậy không để ý tới sự ngăn cản của Lăng Khả Nhi, Mạnh Bạch lại đeo mắt kính cùng khẩu trang, lên đường.
Lăng Khả Nhi nhìn bóng lưng của cậu, đưa tay đỡ khung cửa: rốt cuộc có nên nói với cậu không mua thuốc tránh thai phải mua thuốc phá thai, mua thuốc tránh thai phải mua loại nào?
Cậu hết sức khẩn cấp chạy nhanh tới tiệm thuốc, vừa vào cửa liền nôn nóng nói to với cô gái trong quầy thuốc: “Cái đó cái đó, người đẹp, làm phiền cho tôi một hộp......A.... ...”
Lúc đang muốn nói từ đó, mặt của cậu liền cứng lại.
Nói từ kia trước mặt mọi người, quá lúng túng.
Dù sao cũng là lần đầu tiên......Mạnh Bạch....Xấu hổ......Đỏ mặt......
“Xin hỏi anh cần gì?” Cô gái sau quầy thuốc đang sơn móng tay, thái độ cũng không chú ý lắm, vốn dĩ nghe thấy giọng nói gấp gáp, lúc ngẩng đầu lên, không khỏi sững sờ, ngay sau đó bắn tim tung tóe về phía Mạnh Bạch, còn không ngừng chớp mắt với cậu.
Mạnh Bạch chỉ cảm thấy cả người nổi hết da gà.
Nhưng cậu vẫn ấp úng nói: “Cái đó.....Tôi muốn mua thuốc.....Tránh.....Thai......”
“Mạnh Bạch, là anh sao?” Một giọng nói vui mừng của con gái vang lên phía sau lưng Mạnh Bạch, cắt đứt cuộc nói chuyện của cậu và người bán thuốc.
Mẹ kiếp! Trong lòng Mạnh Bạch lập tức chửi rủa như vậy, cậu thiếu chút nữa nổi giận. Sao cậu đã cải trang như vậy, vẫn có người nhận ra cậu?
Lại nghe giọng nữ kia chợt dừng lại, giọng nói vui mừng đột nhiên chuyển thành the thé chói tai “Nhưng mà anh vừa mới nói cái gì? Thuốc tránh thai sao?”